Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi cùng với Hứa Thư Vân,Diệp Tĩnh còn có Diệp Vân Khinh cùng đi đến Diệp thị hội quán, tang lễ của Diệp Lăng Thiên chính là được cử hành ở chỗ này.
Đi vào trong linh đường được bố trí cực kỳ trang nghiêm, chứng kiến di ảnh của Diệp Lăng Thiên, vốn dĩ Hứa Thư Vân cùng Diệp Tĩnh cũng đã có thể ức chế được bi thương, lại không nhịn được bật khóc lên, Diệp Vân Khinh cũng theo đó mà dâng trào nước mắt, trong nội tâm Diệp Phi cũng là không tốt hơn bao nhiêu, bất quá hắn biết rõ, hôm nay mình còn có quá nhiều chuyện phải làm, không có khả năng cùng các nàng thương tâm tại nơi này đấy.
Đến thời điểm tầm chín giờ sáng, chúng nữ tụ tập tại nhà của Diệp Lăng Thiên đêm qua cũng đều đến đây, buổi sáng đúng là thời điểm các nàng cùng những người trong Lăng Vân Hội kia vào bái tế. Do là nam đinh duy nhất của Diệp gia hiện giờ, vậy nên tất cả những việc về lễ nghi, kể cả đón khách, bái tế các loại, toàn bộ đều đặt ở trên người một mình Diệp Phi, mặc dù hắn có được lực lượng lớn mạnh vô cùng, nhưng dù sao cũng không có chút kinh nghiệm nào về phương diện này, trong lúc nhất thời không khỏi loay hoay mồ hôi đầy đầu, cũng may có đám người Trương Nhất Đức ở một bên hiệp trợ, bằng không chỉ sợ hắn thật đúng là ứng phó không nổi.
Một mực bận rộn đến gần buổi trưa, mới tạm thời đem hết thảy mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, mà các nàng Liễu Diệc Như sau khi làm hết lễ, đều ngồi xuống bên cạnh Hứa Thư Vân cùng Diệp Tĩnh, nhỏ giọng an ủi các nàng, tới khi Diệp Phi bề bộn xong xuôi, hai người các nàng cũng tốt lên rất nhiều, đang chuẩn bị ứng phó với tràng diện buổi chiều, chứng kiến cảm xúc của hai nữ cơ bản cũng đã ổn định, Diệp Phi cũng thở dài một hơi.
Vừa mới nếm qua cơm trưa, liền bắt đầu có khách nhân đi tới, dù sao Lăng Vân Hội là thế lực đệ nhất dưới mặt đất Vọng Hải, hơn nữa trên bạch đạo cũng có rất nhiều sinh ý, một số người của bang hội bình thường cùng Diệp Lăng Thiên qua lại khi còn sống kia, bất kể là thật tình hay giả ý, vẫn là đến tham gia một chút tang lễ của vị gia chủ tiền nhiệm của Diệp gia Diệp Lăng Thiên này đấy.
Tại thời điểm những khách nhân này hành lễ, chúng nữ xem như khá thoải mái đấy, chỉ cần ở bên cạnh hạ lễ là được rồi, nhưng Diệp Phi lại là bề bộn sắp hỏng rồi, hắn không ngừng phải cùng những người này nói lời khách sáo, sau đó lại đi theo chiêu đãi đám bọn hắn.
Tới sớm nhất, chính là một ít thương nhân cùng với bang hội có giao hảo tốt với Diệp gia, bọn họ cũng đã nghe được tên tuổi của Diệp Phi, hơn nữa cũng biết Diệp gia sau này nhất định là do hắn nắm giữ, nhưng đại đa số người lại là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hiện tại tuy rằng thấy hắn tướng mạo bất phàm, hơn nữa tựa hồ cũng không giống như cái phế vật vô tích sự trong lời đồn đại kia, nhưng dù sao tuổi của hắn quá nhỏ rồi, những người này khó tránh khỏi sẽ có chút khinh thị đối với hắn .
Tuy rằng Diệp Phi nhìn ra điểm này, bất quá người khác đã không nói rõ cái gì, hắn đương nhiên cũng sẽ không đi so đo, hơn nữa hắn tin tưởng không cần bao lâu, mình sẽ khiến cho bọn họ hiểu rõ đạo lý « chí không tại tuổi » này.
Thời điểm gần hai giờ chiều, một tiếng cười rất là càn rỡ bỗng phá vỡ bầu không khí trang trọng trong linh đường, tiếp theo một gã đàn ông cao lớn đai gấu lưng hùm, mặc một thân trang phục quái dị, áo sơmi hoa, quần khố lớn, mang theo bốn kẻ mặc tây trang màu đen tiến đến, trực tiếp đi đến trước linh vị Diệp Lăng Thiên, cũng không hành lễ, mà là lớn tiếng nói:
- Ai là quản sự nơi này, đi ra nói chuyện cái!
Mặc dù đây là lần đầu tiên Diệp Phi nhìn thấy người này, nhưng mà sớm đã xem qua hình của hắn, biết rõ hắn chính là người cầm đầu bang hội lớn nhất dưới mặt đất Vọng Hải ngoại trừ Lăng Vân Hội, Thanh Long bang chủ Hồ Nhất Bưu, Thanh Long bang khác với Lăng Vân Hội, bọn họ chỉ cần có thể kiếm tiền, thì cái gì cũng đều làm, coi như là trong thời gian Diệp Vũ chưởng quản Lăng Vân Hội, dù hắn làm việc có chút quá phận cũng xa xa không bằng Thanh Long bang, mà kẻ tên Hồ Nhất Bưu này càng là một gia hỏa tâm ngoan thủ lạt, người chết trong tay hân không có một trăm cũng có tám mươi.
Nguyên bản thế lực Thanh Long bang so với Lăng Vân Hội phải nhỏ hơn gần một nửa, năm đó khi Diệp Lăng Vân còn tại thế, cũng đã muốn đem cái tai họa này diệt trừ rồi, chỉ là bởi vì đủ loại nguyên nhân, lại một mực không thể làm được, tới thời điểm Diệp Lăng Thiên cầm quyền, bởi vì tính cách hắn tương đối bảo thủ, càng là chưa từng nhắc lại chuyện này, thế cho nên thế lực Thanh Long bang càng lúc càng lớn, hiện tại so với Lăng Vân Hội cũng đã không nhỏ hơn bao nhiêu.
Tuy rằng nhận ra Hồ Nhất Bưu, nhưng Diệp Phi cũng không hề để ý đến hắn, mà là do Trương Nhất Đức ra mặt nói:
- Hồ bang chủ, rất cảm tạ ngươi có thể tới đây, bất quá kính xin không nên lớn tiếng ồn ào.
- Từ khi nào nơi này đến lượt ngươi nói chuyện rồi? Chẳng lẽ Lăng Vân Hội hiện tại đổi thành họ Trương rồi?
Hồ Nhất Bưu không có chút nào bởi vì Trương Nhất Đức là tiền bối mà có chỗ kính trọng, nói ra cũng là cực kỳ khó nghe:
- Ta nghe nói, hiện tại Lăng Vân Hội là do một tiểu tử tên là Diệp Phi chưởng quản, lại để cho hắn đi ra gặp ta!
Hồ Nhất Bưu hồ đồ như vậy, Diệp Phi chẳng những không có tức giận, ngược lại trong nội tâm còn âm thầm cao hứng, hắn đang lo không có cơ hội để lập uy, hiện tại lại có một cái Hồ Nhất Bưu này đưa tới tận cửa a.
Bởi vì quyết định muốn lập uy vào hôm nay, ngày hôm qua Diệp Phi cũng đã gọi điện để cho đám Mao Tử bọn họ trở lại, tuy rằng bọn họ mới chỉ đến Lâm Hải ngắn ngủi vài ngày, nhưng bởi vì trong tay có không ít tiền tài, lại thêm thực lực gần như vô địch kia của bọn họ, do đó cũng đã phát triển một đám thế lực rất khá, thủ hạ bên dưới cũng khoảng chừng hơn ngàn người, Mặc dù thế lực của Thanh Long bang cũng không kém quá nhiều so với Lăng Vân Hội, nhưng là nếu như tăng thêm đám người Mao Tử này, đặc biệt trong đám bọn họ còn có vài người từng được Diệp Phi cải tạo trở nên cường đại không thể tưởng tượng nổi, nắm bắt Thanh Long bang căn bản cũng không tốn quá nhiều sức lực. Còn có một điều, đó chính là những thủ hạ vừa mới gia nhập đám Mao Tử này, còn không biết độ trung thành như thế nào, tiện đây cũng có thể vừa vặn nhân cơ hội này đi khảo nghiệm bọn họ thoáng một phen.
Làm tốt chủ ý, Diệp Phi từ phía sau đi ra, đứng ở bên người Trương Nhất Đức, ngăn lại Trương Nhất Đức đang muốn nổi giận, hướng Hồ Nhất Bưu thản nhiên nói:
- Hồ bang chủ phải không? Đã đến đây, vậy thì mời đến trước linh đường thúc thúc ta bái lễ một cái a, có chuyện gì một hồi nói sau.
Nhìn thấy khuôn mặt có vẻ non nớt kia của Diệp Phi, con mắt Hồ Nhất Bưu hiện lên một tia khinh miệt, cười hắc hắc nói:
- Ta còn tưởng hội chủ mới của Lăng Vân Hội sẽ là một nhân vật anh hùng cỡ nào đâu, không nghĩ tới lại chính là một đứa trẻ con.
Lần này hắn tới, chính là muốn nhục nhã Lăng Vân Hội một phen, đặc biệt là cái tiểu hội chủ Diệp Phi này, nhiều năm qua, Lăng Vân Hội một mực đặt ở trên đầu Thanh Long bang, khiến cho trong lòng của hắn rất không thoải mái, lần này Lăng Vân Hội xảy ra đại sự, hội chủ cũng là một cái hài tử chỉ có mười sáu tuổi, hắn sao có thể không bắt lấy cơ hội này mà trút ra một hơi? Hơn nữa hiện tại thế cục Vọng Hải cũng không hề yên ổn giống như biểu hiện ra bên ngoài, mọi người đúng là đều đang ở thời điểm cầu an ổn, cho dù hắn nhục nhã Diệp Phi ngay trước mặt mọi người, chắc hẳn Diệp Phi không dám dễ dàng khai chiến cùng Thanh Long bang bọn họ.
Đáng tiếc lần này người Hồ Nhất Bưu đối mặt chính là Diệp Phi, hắn đã có nắm chắc có thể triệt để khống chế Vọng Hải, há lại quan tâm cái gì thế cục hay không thế cục? Trầm giọng nói:
- Xem ra Hồ bang chủ căn bản không phải là đến tế bái thúc thúc ta rồi?
Hồ Nhất Bưu cười ha hả nói:
- Đương nhiên không phải, Diệp Lăng Thiên lúc còn sống cũng không thể để cho Hồ Nhất Bưu ta hướng hắn hành lễ, chết rồi càng không thể!
Vẻ mặt Diệp Phi không chút biểu tình, khẽ gật đầu nói:
- Vậy ngươi cũng không cần phải ở lại chỗ này rồi!
Thời điểm mọi người ở đây còn không hiểu rõ ý tứ trong lời này của hắn, chợt nghe một tiếng "Phanh" thanh thúy vang lên.