Ngày thứ hai, trong lúc tâm tình mọi người vẫn còn chìm trong bi thống, Diệp Lăng Thiên rốt cục được an táng tại một nghĩa trang ở vùng ngoại ô Vọng Hải, sau đó Diệp Phi liền ngựa không dừng vó chạy tới mật thật ở dưới mặt đất của Lăng Vân Hội, không sai, hắn cũng đã không thể chờ đợi được, muốn nhanh chóng bắt đầu kế hoạch của mình rồi.
Trong mật thất, ngoại trừ Diệp Phi ra, cũng chỉ có đám người Đầu trọc, Mao Tử và cả Trương Nhất Đức nữa, đối với những người này, hắn có thể hoàn toàn tin tưởng, những người khác coi như xong, dù sao chuyện này càng ít người biết càng tốt, ngay cả Liễu Diệc Như các nàng Diệp Phi cũng không định nói cho.
Đầu tiên là hỏi thăm một chút tình hình của đám người Mao Tử, biết được những người bọn họ thu phục tại Lâm Hải kia xem ra cũng không tệ lắm, mặc dù thời điểm chiến đấu cùng Thanh Long bang cũng không có ưu thế quá lớn, nhưng những người này lại không có một người nào, không có một kẻ nào lâm trận bỏ chạy đấy, điều này làm cho Diệp Phi có chút thoả mãn.
Rất nhanh, năm kẻ bị trói giống như buộc bánh chưng bị Trương Nhất Đức dẫn tới, năm người này chính là được lựa chọn từ trong đám ngươi đi theo Diệp Vũ kia, bởi vì biết rõ Diệp Phi muốn làm chuyện gì, Trương Nhất Đức trực tiếp lựa chọn loại người có thân thủ tốt nhất này, dù sao cho dù thất bại, những người này chết đi cũng không có gì đáng tiếc.
- Đã rơi vào tay các ngươi, muốn đánh muốn giết tùy các ngươi, không cần dùng chiêu trò đùa giỡn làm gì!
Lại để cho Diệp Phi có chút ngoài ý muốn chính là, năm người vậy mà có chút kiên cường, vừa vào cửa liến hướng mình hô to.
- Phi! Đám phản đồ các ngươi còn có mặt mũi ở đây ra vẻ cứng cỏi?
Sắc mặt Trương Nhất Đức tức giận đến đỏ bừng, phẫn nộ quát:
- Lúc trước Lăng Thiên bang chủ đối xử với các ngươi thế nào? Vậy mà các ngươi lại đi theo tên mất dạy Diệp Vũ kia phản bội hắn!
Năm người kia dường như có chút đuối lý, nhưng vẫn là không phục trừng mắt với mấy người Diệp Phi, Diệp Phi mỉm cười nói:
- Trương gia gia, không cần nói nhảm cùng bọn họ, loại người như vậy không đáng để ngươi tức giận.
Nói xong đột nhiên ra tay, thân hình lóe lên liền xuất hiện ở phía sau bọn hắn, gần như đồng thời đánh vào phần gáy của bọn họ, đem năm người đánh bất tỉnh tại chỗ.
Trương Nhất Đức còn là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phi ra tay, ngày hôm qua giết chết Hồ Nhất Bưu cũng là do Diệp Phi dùng súng ngắn, mà ngày đó Diệp Vũ chết như thế nào thì chính hắn cũng không được chứng kiến, cho nên cho tới bây giờ hắn mới chính thực biết được, Diệp Phi quả thực không phải cái tiểu thiếu gia yếu đuối kia, mà là một cao thủ thực lực sâu không thể lường được, mà đám người Mao Tử bọn họ mặc dù đã từng được chứng kiến thân thủ của Diệp Phi, nhưng lúc này cũng có chút kinh ngạc, bởi vì mới chỉ vài ngày không gặp, tốc độ của Diệp Phi rõ ràng lại nhanh hơn so với trước kia rồi.
Sau khi được Diệp Phi ra hiệu, đám người Đầu trọc lấy ra mấy cái dụng cụ chụp đầu giống như trong tiệm làm tóc, đúng là loại dụng cụ có thể tách ra tư tưởng của con người mà Diệp Phi lấy được sau đó lại để cho đám Mao Tử bọn họ chế tạo kia.
Loại dụng cụ này rất là tà ác, có thể tùy ý tăng thêm hoặc là rút ra trí nhớ trong đầu một người, vốn dĩ thứ này cũng không có tác dụng quá lớn, dù sao người có thân phận không có khả năng dễ dàng bị bắt được, mà nếu bắt loạn người thường, coi như có thể khống chế cũng không có tác dụng gì, tại đất nước, bọn họ cũng chỉ dựa vào thứ này để khống chế một ít loại người như đặc công, mật vụ,... nhưng đã đến tay Diệp Phi, tác dụng của thứ này lại được khuếch đại vô hạn rồi, bởi vì ngoại trừ thứ này, Diệp Phi còn có đồ vật khiến cho một người bình thường trong nháy mắt liền trở nên vô cùng cường đại.
Đem năm cái mũ chụp này phân biệt đội lên đầu năm người còn đang hôn mê kia, Diệp Phi vừa định hạ lệnh rút ra trí nhớ của bọn hắn, trong nội tâm lại khẽ động, những người này đều không phải là loại người đơn độc, đại đa số đều có được gia đình của riêng mình, nếu như đem toàn bộ trí nhớ của bọn họ rút ra, coi như mệnh lệnh mình cắm vào trong đầu bọn hắn có hoàn mỹ đến mấy, chỉ sợ cũng sẽ bị người nhà của bọn họ nhìn ra sơ hở, như vậy cái bí mật này của mình có thể sẽ bị bạo lộ, khi đó mình sẽ phải đối mặt với sự đả kích không phải bình thường, trước lúc thực lực không có đạt tới mức mạnh mẽ tuyệt đối, Diệp Phi còn không dám ngang nhiên đối địch cùng cả thế giới đấy, bởi như vậy cũng không phải là gan dạ, mà là ngu xuẩn rồi.
Như vậy nếu như không rút ra trí nhớ của bọn họ, mà chỉ thêm vào một cái mệnh lệnh cưỡng chế trong đầu bọn họ, khiến bọn họ từ nay về sau đều sẽ tuyệt đối trung thành với mình, không biết có thể hay không ah?
Nghĩ đến liền làm là nguyên tắc của Diệp Phi, vì vậy hắn liền đem mấy cái dụng cụ ra sửa đổi một chút mệnh lệnh phải chấp hành bên trong, sau đó mới đem nó thử đội lên đầu một người, cắm vào nguồn điện.
Đội lên dụng cụ không lâu, thân thể người nọ liền bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, tuy rằng còn không có mở to mắt, nhưng từ vẻ mặt có chút giãy giụa kia, đám người Diệp Phi nhìn ra, hắn lúc này cũng đã tỉnh rồi.
Tất cả mọi người kể cả Diệp Phi trong đó đều có chút khẩn trương nhìn qua người kia, tuy rằng tri thức trong đầu Diệp Phi hiện giỡ, cũng đã không kém hơn bất kỳ học giả xuất sắc nào ở trên thế giới này, hơn nữa chỉ cần hắn muốn học, hắn thậm chí có thể học hết tất cả tri thức trên thế giới, mà năng lực tư duy logic của hắn căn bản cũng không phải bất cứ người bình thường nào cũng có thể so sánh đấy, nhưng vật này dù sao cũng là do quốc gia kia từng trải qua một thời gian dài nghiên cứu mới làm ra được, cho dù hắn càng lợi hại, muốn sửa chữa và hoàn thiện cũng không phải chuyện một sớm một chiều là có thể làm được đấy, nếu như lần này không thành công, chỉ sợ kế hoạch của hắn cũng phải đợi thêm một khoảng thời gian rồi.
Dưới ánh mắt khẩn trương soi mói của mấy người bọn họ, sắc mặt người nọ từ vặn vẹo chuyển sang bình thản, cuối cùng trở nên một mảnh an nhiên, chậm rãi mở mắt, thời điểm nhìn thấy Diệp Phi, trong mắt vậy mà để lộ ra một loại hào quang có chút cuồng nhiệt, cũng không để ý trên đầu còn mang theo một cái đồ vật, lập tức đứng lên, hướng Diệp Phi cúi người chào hỏi:
- Gặp qua bang chủ!
Từ lúc người này vừa tỉnh dậy, Diệp Phi vẫn một mực chú ý đến hắn, từ trong ánh mắt của hắn, Diệp Phi cũng không hề thấy được một chút mờ mịt nào, có cũng chỉ là loại tôn kính cùng sùng bái điên cuồng, và cả thần phục tuyệt đối đối với chính mình kia.
Ánh mắt như thế coi như là diễn viên lợi hại số một thế giới căn bản cũng không thể giả bộ ra được, cho nên Diệp Phi biết rõ, hắn thành công!
Trong nội tâm cực kỳ kinh hỉ, mình chế tạo ra được cũng không phải là một con rối, mà là một người sống sờ sờ tuyệt đối trung thành với mình, như vậy cũng là người có tư duy của chính mình, so với những con rối chỉ biết nghe lệnh làm việc kia còn phải hữu dụng hơn nhiều lắm.
Trương Nhất Đức cùng đám người Mao Tử cũng là mừng rỡ, đặc biệt đám người Mao Tử bọn họ càng biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào, có chút không thể chờ đợi liền đem cái hộp lớn Diệp Phi cho bọn họ sử dụng lần trước ra, mà người kia sau khi được Diệp Phi ra lệnh cũng không chút do dự mà nằm vào.
Lại là buồn chán chờ đợi một hồi, thời điểm người nọ từ trong hộp lớn bước ra, Diệp Phi liền thử một chút thân thủ của hắn, lại phát hiện vậy mà so với thực lực của mình lúc mới tăng lên còn lợi hại hơn một chút, xem ra tác dụng của thứ này đối với cải tạo thân thể đúng là phải xem thực lực của bản thân đấy, điều này làm cho Diệp Phi càng thêm thoả mãn, tuy rằng không biết vì lý do gì, những dụng cụ hắn làm ra sau lần hắn tự mình sử dụng này cũng đã không còn khả năng khiến người dùng có thể tiếp tục tăng lên thực lực, nhưng chỉ là như vậy cũng đã rất tốt rồi, trên thế giới này lại có thể có bao nhiêu người lợi hại như bọn họ? Chỉ cần tiếp tục thực hiện như vậy, Diệp Phi sẽ chẳng khác nào có được một đội quân vô địch tuyệt đối.
Trương Nhất Đức trợn mắt há hốc mồm nhìn qua gia hỏa trong nháy mắt liền trở nên vô cùng cường đại kia, thật sự có chút hâm mộ, không khỏi mở miệng hỏi:
- Tiểu Mãn, vật này của ngươi nếu như không trải qua cái dụng cụ thay đổi kia trước, liệu có thể sử dụng hay không ah?