Diệp Phi khẽ vỗ xuống cái đầu nhỏ của Diệp Vân Khinh một cái.
Diệp Vân Khinh thè lưỡi, hướng Lâm Linh vẫn ngồi ở một bên cười nói:
- Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, chị dâu cũng không nên tức giận nha.
Tuy rằng cũng không phải là lần đầu tiên bị Diệp Vân Khinh gọi là chị dâu, nhưng nghe được loại xưng hô này, Lâm Linh vẫn là nhịn không được có chút đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Ta biết rõ, Diệp tử ca ca nhất định sẽ không thích cô gái như vậy đấy.
- Vậy ngươi nói xem, nếu có một cô gái giống như ta, ca ca sẽ thích hay không?
- Tất nhiên là có!
Lâm Linh không chút suy nghĩ liền đáp lại:
- Đừng nói là hắn, nếu như ta là nam nhân, nhất định cũng sẽ thích ngươi!
- Cái kia, nếu như có một cô gái giống như ta, cũng thích ca ca, ngươi có thể cãi nhau với nàng hay không a?
Diệp Vân Khinh vội vàng hỏi, mặc dù sớm đã thăm dò qua tâm ý của Lâm Linh, nhưng nàng vẫn còn có chút không quá vững tin, vì vậy liền nhân cơ hội này mà hỏi lại một lần.
Lâm Linh đột nhiên thở dài nói:
- Đương nhiên là không rồi, có đôi khi ta suy nghĩ, nếu như ngươi không phải là muội muội của Diệp tử ca ca thì thật là tốt a, như vậy ba người chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Khóe mắt Diệp Vân Khinh đột nhiên ửng hồng, từ trong đáy lòng thầm nói: "Linh linh, cám ơn ngươi!" Cho tới nay, nàng lo nhất chỉ có hai việc, đầu tiên là sợ chuyện của mình và Diệp Phi sẽ bị mụ mụ phản đối, thứ hai chính là sợ Lâm Linh không thể tiếp nhận mình, hiện giờ nghe được nàng nói như vậy, như thế nào lại không cảm động?
Lâm Linh sửng sốt một chút, không rõ tại sao Diệp Vân Khinh phải kích động như vậy, Diệp Phi lại nhanh chóng nói ra:
- Vậy ba người chúng ta liền vĩnh viễn ở chung một chỗ!
Trong nội tâm Lâm Linh hiểu rõ cảm tình của Diệp Phi với Diệp Vân Khinh, lúc này đương nhiên cũng sẽ không nói ra cái gì mà Diệp Vân Khinh sau này sẽ phải lập gia đình các loại, khiến cho phá vỡ bầu không khí hiện giờ, vì vậy cũng gật đầu nói:
- Đúng, ai cũng không thể đem chúng ta tách ra!
Bởi vì chính thức hiểu rõ tâm ý của Lâm Linh, tâm trạng của Diệp Vân Khinh liền vô cùng tốt đẹp, lại thêm cú điện thoại kia của dì cả Liễu Phượng Nghi, mặc dù vẫn nhìn Tiêu Phỉ rất không thuận mắt, nhưng toàn bộ buổi chiều cũng không hề tìm nàng gây phiền toái gì, mà Tiêu Phỉ từ sau khi biết chênh lệch giữa mình và Diệp Vân Khinh, cũng rất là biết điều, cứ như vậy một buổi chiều trôi qua vô cùng yên ả.
Sau khi tan học buổi chiều, Diệp Phi và Diệp Vân Khinh cũng không trở về tiểu viện của Diệp gia, mà ngồi xe taxi chạy tới biệt thự của Diệp gia ở phía Đông, bọn họ cũng đã rất lâu chưa trở về nhà, cho nên muốn hôm nay về thăm nhà một chút. Về phần tiểu viện bên kia, tâm tình của Hứa Thư Vân hiện giờ cũng đã khá hơn rất nhiều, lại có thêm Diệp Tĩnh ở cùng nàng, cũng không cần lo lắng nàng sẽ còn đau buồn vì những chuyện kia nữa.
Lần này hai người trở về cũng không nói cho người trong nhà, cho nên tại lúc sắp về đến nhà, không khỏi nhìn nhau cười trộm, vô cùng chờ mong dáng vẻ kinh hỉ của mụ mụ còn có đại tỷ, nhị tỷ lúc bất chợt trông thấy bọn họ, về phần tam tỷ, cũng không cần nghĩ tới, hiện giờ nàng hẳn là còn đang ở trường học của nàng đâu.
Dùng chìa khóa của mình mở ra cửa lớn của biệt thự, Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh yên lặng không nói một tiếng mà đi vào phòng khách, lại không hề trông thấy bóng dáng đại tỷ và nhị tỷ, chỉ có mụ mụ Liễu Diệc Như ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt có vẻ u sầu, nàng hiển nhiên là vừa mới từ công ty trở về, trên người mặc một bộ trang phục công sở, áo cổ nhỏ tây trang màu đen, cùng váy đen dài ngang gối, mặc dù không có mặc thêm cái gì quần tất, nhưng hai bắp chân mượt mà lộ ra so với những nữ nhân mặc tất chân sa hoa kia thoạt nhìn càng thêm nhẵn nhụi mềm mịn, tuy rằng chỉ là trông thấy nàng như vậy, những lại làm cho Diệp Phi so với lúc chứng kiến những nữ chút không mặc chút quần áo nào kia lại càng thêm kích động.
Ngồi bên người mụ mụ là một nữ nhân có vài phần tương tự với nàng, đúng là tiểu di Liễu Quân Di của hắn, nàng mặc một thân quân trang cho dù là ở trong nhà, nhưng vẫn ngồi cực kỳ thẳng tắp, bởi vì tư thế của nàng, thứ trước ngực kia vốn đã vô cùng đầy đặn lại có vẻ càng thêm to thẳng, cái này thân quân trang mặc ở trên người của nàng, càng làm cho nàng lộ ra một loại phong tình khác biệt, khác với mụ mụ chính là, trên mặt tiểu di lại mang theo nụ cười sáng lạn.
- Tiểu di!
Cảm tình giữa Diệp Vân Khinh cùng Liễu Quân Di cũng là vô cùng tốt đấy, vừa thấy nàng ở đây, liên kêu một tiếng sau đó chạy nhanh đến bên người nàng, trực tiếp ngồi xuống trên đùi của nàng.
Liễu Quân Di đem Diệp Vân Khinh ôm vào trong ngực như hồi còn bé, lại là cười nói:
- Đã lớn như vậy rồi, mà vẫn còn giống như khi còn bé nha.
Diệp Phi thì lại ngồi xuống bên người mụ mụ, giang tay ôm lấy bờ vai của nàng, hỏi han:
- Mụ mụ, có phải là có chuyện gì phiền lòng hay không?
Hắn vốn không có gan lớn như vậy đấy, nhưng bởi mấy ngày nay tâm thần Hứa Thư vẫn còn có chút bất ổn, mỗi lần cùng nàng ngồi trong phòng khách, Diệp Phi sẽ đều ôm nàng an ủi như vậy, lâu dần lại hình thành thói quen, chỉ là sau khi đang hỏi hết, hắn mới ý thức được người trong ngực chính là nữ thần của mình, trong nội tâm không khỏi có chút không yên rồi.
Liễu Diệc Như lại không hề nghĩ nhiều, rất thoải mái đem thân thể dựa vào trong ngực Diệp Phi, thở dài nói:
- Tiểu di ngươi ngày mai sẽ phải lên chiến trường rồi, ta có thể không lo lắng sao?
Nhận thấy Liễu Diệc Như không hề phản đối, Diệp Phi vốn ;à rất vui vẻ đấy, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên hắn ôm nàng trong lúc thanh tỉnh như vậy, sau khi thân thể mềm mại yêu kiều mà hắn tha thiết mơ ước của nàng áp vào trong lòng ngực của mình, Diệp Phi không khỏi cực kỳ kích động, chỉ là sau khi nghe được lời nói của mụ mụ, lại sửng sốt một chút, hỏi nói:
- Bây giờ không phải là thời kỳ hòa bình sao? Như thế nào còn có chiến trường?
Một chút mập mờ kiều diễm trong nội tâm cũng bởi vì lời nói này mà biến mất.
Liễu Quân Di cười nói:
- Nhị tỷ, ngươi nói quá rồi, cái này đâu tính là chiến trường nha, chỉ là một ít phần tử khủng bố mà thôi, lại không có cái gì uy hiếp đối với chúng ta đấy.
Liễu Diệc Như vẫn không thể vơt bớt lo lắng, khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ âu lo nói:
- Không nên xem thường những phần tử khủng bố kia, trong bọn họ cũng có không ít người tài đấy, chỉ sợ sẽ không kém hơn bao nhiêu so với bộ đội đặc chủng các ngươi.
Liễu Quân Di vẫn là chẳng hề để ý mà cười nói:
- Chúng ta đã có được tin tức chính xác, tuy rằng đám phần tử khủng bố kia cũng không ít, nhưng cũng chỉ có vài trăm người, những người này chỉ cần chiến đội đặc chủng của Vọng Hải chúng ta là có thể dễ dàng đối phó rồi, huống chi lần này còn là hơn hai mươi chiến đội đặc chủng của khắp cả nước, cũng phải gần ngàn người đâu.
Diệp Phi nhíu mày, hỏi ra:
- Tiểu di, chiến đội đặc chủng các ngươi ở Vọng Hải đã có hơn năm trăm người a, như thế nào hơn hai mươi chiến đội đặc chủng trên cả nước tụ lại mới chỉ không đến một ngàn người?
- Là như này.
Liễu Quân Di cười nói:
- Bởi vì dạng cơ hội thực chiến này cũng không nhiều lắm, cho nên phía trên quyết định từng chiến đội đặc chủng chỉ có thể phái ra nhiều nhất là năm mươi tinh anh, cho nên chỉ có ngần đó rồi, bất quá người có thể được tuyển chọn ra, tuyệt đối đều là tinh anh trong tinh anh, đối phó những kia phần tử khủng bố kia đương nhiên là không nói chơi.
Trong nội tâm Diệp Phi khẽ động, lại hỏi:
- Tiểu di, mấy ngày trước ngươi vừa mới thăng lên thiếu tướng, hành động lần này hẳn là do ngươi làm tổng chỉ huy a?
- Đúng vậy a, tổng chỉ huy lần này đương nhiên là ta rồi!
Nói đến điều này, Liễu Quân Di cùng đám chiến hữu của nàng đều rất là tự hào, bởi vì chiến đội đặc chủng của Vọng Hải mặc dù rất mạnh, nhưng chiến đội đặc chủng ở những nơi khác cũng không hề kém hơn bao nhiêu so với bọn họ, thậm chí có vài chiến đội đặc chủng thâm niên còn có danh vọng cao hơn chiến đội đặc chủng Vọng Hải, lần này Liễu Quân Di có thể trở thành tổng chỉ huy, tất cả đại đội trưởng đồng cấp với nàng trước đây đều trở thành bộ hạ của nàng, điều này làm cho mọi người trong chiến đội đặc chủng Vọng Hải đều có một loại cảm giác vô cùng hãnh diện.