Diệp Phi hơi nghiêng người, khẽ lui một bước về phía sau, đã lập tức tránh được một đòn này của Liễu Quân Di, cười nói:
- Tiểu di, lực đạo như vậy không đủ để kiểm tra thực lực chân thật của ta a, ngươi vẫn nên dùng toàn lực đi.
Trong nội tâm Liễu Quân Di lại là có chút kinh ngạc, mặc dù nàng chỉ xuất ra ba phần lực lượng, nhưng coi như những cao thủ trong thế tục kia cũng rất khó tránh thoát, vậy mà Diệp Phi lại có thể nhẹ nhàng né qua như vậy, xem ra hắn đúng thật là có chút thực lực đấy, vì vậy liền lần nữa đánh tới, tuy nhiên lại vẫn không dùng toàn lực, mà là bảy phần công ba phần thu, để tại thời điểm Diệp Phi không tránh được, có thể kịp thời thu tay lại.
Lần này tốc độ xuất thủ của Liễu Quân Di cũng nhanh hơn rất nhiều so với lần trước, nếu như Diệp Phi vẫn muốn dùng thân pháp giống như vừa rồi mà né qua là điều không thể nào đấy, bất quá Diệp Phi thực sự không định tiếp tục tránh né nữa, mà là duỗi ra cánh tay trái nhẹ nhàng đưa lên, liền đem cánh tay đánh tới của Liễu Quân Di chặn lại, sau đó tay phải đột nhiên duỗi ra y hệt tia chớp, hai ngón tay khép lại thành chỉ, hướng về yếu hầu của Liễu Quân Di điểm tới.
Liễu Quân Di như thế nào cũng không ngờ tới Diệp Phi lại có tốc độ nhanh như vậy, vội vàng tránh lui về phía sau, lần tránh né này lại là cực khéo, vừa vặn lui đến vị trí cánh tay Diệp Phi không đủ vươn tới, muốn đợi sau khi chiêu thức của hắn bị hớ hênh liền tiến lên phản công, không ngờ cánh tay Diệp Phi đi đến cuối cùng, vậy mà không hề rụt về, mà lại đột nhiên giống như nổ bung ra, từ một cánh tay biến thành một mảng lớn "vạn thủ vô ảnh quyền", thậm chí ngay cả ánh mắt tinh tường của Liễu Quân Di cũng nhất thời không thể nhìn ra hắn rốt cuộc huyễn hóa ra bao nhiêu cánh tay.
Liễu Quân Di không khỏi vừa kinh vừa sợ, không tự chủ nhắm chặt mắt lại, trong nội tâm thầm ai thán ( * ), ở dưới tốc độ như vậy, trên cơ bản chính nàng cũng khó có khả năng dừng tay lại được, chỉ mong Diệp Phi chỉ chú trọng đến tốc độ, lực đạo cũng không phải quá lớn, nếu không sợ rằng mình hôm nay sẽ phải bị thương dưới tay chính cháu ngoại của mình. ( * : cảm xúc trộn lẫn bi ai và cảm thán )
Yên lặng đợi một hồi, Liễu Quân Di lại phát hiện trên người mình cũng không có cảm giác bị thứ gì đụng phải, chậm rãi mở to mắt, lại chứng kiến Diệp Phi đang đứng đối diện mình, thấy mình mở mắt ra liền cười nói:
- Tiểu di, ngươi thua nha.
Liễu Quân Di sững sờ, không rõ hắn làm cách nào có thể dừng tay vào lúc cuối cùng, chẳng lẽ chiêu thức kia vốn chỉ là hư chiêu thôi sao? Tuy nhiên nàng lại lập tức phát hiện ánh mắt của Liễu Diệc Như cùng Diệp Vân Khinh đều hướng đến trên người mình, vì vậy cũng theo đó mà nhìn lại, liền chứng kiến một thân quân trang xanh lục của mình lộ ra vô số điểm nhỏ màu trắng, mà từng điểm nhỏ kia đều là vị trí các huyệt đạo quan trọng trên thân thể nàng, làm sao còn không biết đây là do chiêu thức vừa rồi của Diệp Phi lưu lại.
Liễu Quân Di không khỏi kinh hãi, trong nội tâm cũng nhanh chóng hiểu rõ Diệp Phi lợi hại hơn so với mình nhiều lắm rồi, nhưng thân là trưởng bối, tính cách lại luôn mạnh bạo, nàng làm sao có thể chịu nhận thua, mạnh miệng nói:
- Ta cũng chưa thua đâu, chiêu thức ngươi chỉ là nhanh một chút mà thôi, lại không có lực đạo gì, ngay cả y phục của ta cũng không bị phá hỏng.
- Như vậy có phải là tiểu di đồng ý để cho ta cùng đi với ngươi rồi không?
Diệp Phi cười hì hì hỏi lại.
Liễu Quân Di vốn định đáp ứng đấy, nhưng khi nhìn đến cái bộ dạng cười nhăn nhở kia của Diệp Phi, lại là cảm giác tên này cực kỳ chán ghét, dứt khoát vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn ăn vạ nói:
- Không được, ngươi chỉ có tốc độ là nhanh, căn bản không gây tổn thương tới người khác, nếu muốn nhanh mà nói, như vậy còn không bằng trực tiếp dùng súng a, cho nên ta vẫn cho rằng ngươi không có năng lực tự bảo vệ mình.
Bình thường Liễu Quân Di vẫn luôn là một bộ dạng anh tư hào sảng, đây là lần đầu tiên Diệp Phi thấy nàng nũng nịu chơi xấu như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây người, chỉ cảm thấy tiểu di vốn đã xinh đẹp vô cùng lại càng tăng thêm ba phần phong tình, tim đập cũng không khỏi có chút gia tốc lên.
Chỉ đến khi Diệp Vân Khinh nhìn ra trạng thái của Diệp Phi có chút không đúng, vội vàng ho khan một tiếng nhắc nhở hắn, Diệp Phi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vụng trộm nhìn qua biểu lộ của tiểu di và mụ mụ, thấy các nàng cũng không có chú ý tới sự thất thố của mình mới an tâm, lấy lại bình tĩnh hỏi nói:
- Cái kia, tiểu di ngươi nói xem, rột cuộc ta phải như thế nào mới tính là có năng lực tự bảo vệ mình a?
Thời điểm Liễu Quân Di ở cùng với Ngọc Vô Hà, các nàng cũng không ít lần làm nũng lần nhau, nhưng hiện giờ lại khác biệt, thời điểm ở trước mặt người nhà của mình, nàng giống như trở lại hồi còn bé, hướng Diệp Phi nở nụ cười tinh nghịch nói:
-Như thế nào cũng không tính, dù sao ta nói không tính chính là không tính!
Diệp Phi cười khổ một cái, biết rõ nếu như mình không lộ ra một chút thực lực chân chính để cho tiểu di tâm phục khẩu phục, lần này nàng nhất định sẽ không chịu mang theo mình, vì vậy nói ra:
- Được rồi, nếu là như vậy thì sao?
Nói xong liền dùng một ngón tay hướng khung sắt dùng để treo bao cát cách đó ba thước điểm tới, chỉ nghe "Xuy" một tiếng, sau đó khung sắt cứng rắn liền phát ra một tiếng "Đụp" giòn vang, toàn bộ giá treo lập tức lung lay vài cái.
Tam nữ vội vã tiến đến quan sát cái giá, đã thấy trên khung sắt thô to hiện ra một cái lỗ vừa đúng cỡ ngón tay, hiệu quả như vậy cho dù để cho Liễu Quân Di dùng ngón tay trực tiếp điểm tới cũng không có khả năng làm ra được, vậy mà Diệp Phi chỉ cách không điểm một cái liền được như vậy, không khỏi làm cho các nàng chấn động, mà ngay cả Diệp Vân Khinh cũng giống như vậy, mặc dù nàng biết ca ca cực kỳ lợi hại, nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà lại lợi hại đến trình độ này.
- Ah!
Liễu Quân Di đột nhiên hét lên một tiếng hưng phấn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, kích động nói:
- Phóng ra ngoài, chân khí phóng ra ngoài! Tiểu Mãn, nói cho tiểu di biết, ngươi như thế nào mà làm được, mà lại còn đạt đến tình trạng như vậy!
Diệp Phi cũng biết vị dì nhỏ này của mình bình thường cực kỳ chú tâm đối với võ học, nếu như không nói rõ với nàng, chỉ sợ nàng sẽ không buông tha cho mình, vì vậy cười nói:
- Tiểu di, ngươi quên bản bí tịch ta lấy được trước kia sao? Ta chính là luyện theo nó đấy.
- Chính là cái công pháp rắm chó cũng không kêu kia?
Liễu Quân Di không khỏi phun ra một câu nói tục, bởi vì nàng thật sự là quá mức kinh ngạc, bản bí tịch kia nàng cũng đã từng xem qua, nhưng nội dung bên trong so với võ học chính tông lại kém quá xa, căn bản không có khả năng luyện thành, không nghĩ tới Diệp Phi chẳng những luyện thành, mà lại còn lợi hại như thế.
- Chính là nó.
Diệp Phi khẽ gật đầu.
Liễu Quân Di đột nhiên bổ nhào vào người Diệp Phi, đưa tay sờ loạn trên người hắn, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Quyển sách kia đâu? Quyển sách kia đâu? Nhanh lấy ra để cho tiểu di nhìn xem!
Hấp dẫn của Liễu Quân Di đối với Diệp Phi vốn đã là vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ lại bị nàng sờ loạn trên người một trận như vậy, Diệp Phi muốn khống chế, lại như thế nào cũng không khống chế nổi rồi, phía dưới lập tức có phản ứng, mà Liễu Quân Di lúc này lại vừa vặn sờ đến phía dưới hắn, cách một lớp quần, trực tiếp cầm lấy đồ vật kia, hưng phấn hô lên:
- Ha ha, tìm được rồi!
Tuy nhiên, nàng rất nhanh liền phát hiện ra có chút không đúng, vội vàng buông ra, trên mặt không khỏi đỏ lên, thấp giọng mắng:
- Tiểu bại hoại!
Tuy vậy, trong nội tâm cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy đứa cháu trai này của mình trong lúc bất tri bất giác cũng đã lớn lên rồi.
Liễu Diệc Như cũng không phát hiện ra cái động tác nhỏ này của bọn họ, cười nói:
- Tiểu Mãn, mau đưa bí tịch cho tiểu di ngươi nhìn xem a, bằng không nàng liền nôn nóng muốn chết rồi.
Diệp Phi hơi cúi thấp eo, để cho phía dưới đang nhô lên của mình không đến mức bị mụ mụ phát hiện, cười khổ nói:
- Quyển sách kia từ sau khi ta học được cũng đã thiêu hủy rồi, hơn nữa cho dù không bị hủy đi, các ngươi cũng không thể luyện đấy, bởi vì bản bí tịch kia chỉ có nam nhân mới có thể tu luyện.
Nói ra như vậy, trong nội tâm hắn cũng lại khẽ động, bản bí tịch kia đã là công pháp song tu, vậy làm sao có thể chỉ có nam nhân mới có thể luyện được? Chắc hẳn còn có một bộ khác dành cho nữ nhân tu luyện, chỉ là không biết vì cái gì mà lúc trước lão nhân kia lại không đưa cho mình luôn một thể, hoặc là nói ngay cả chính hắn cũng không có bộ công pháp còn lại kia?
Liễu Quân Di nghe Diệp Phi nói như vậy, lập tức không còn hứng thú, nàng xuất thân từ võ lâm thế gia tự nhiên là cũng hiểu rõ, trên đời này có rất nhiều công pháp phân chia nam nữ đấy, nếu như bản thân không thích hợp tu luyện, nhưng lại vẫn ngoan cố luyện theo, chẳng những sẽ không có kết quả gì, ngược lại còn rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma đấy.
Nhân cơ hội này, Diệp Phi vội vàng hỏi:
- Tiểu di, ngươi xem thực lực của ta hiện giờ có thể đi cùng với ngươi hay không?
- Được rồi, ta thừa nhận ngươi lợi hại, muốn đi thì đi a.
Liễu Quân Di không còn hứng thú uể oải khoát tay nói.
Diệp Phi thấy tiểu di đã đáp ứng, trong nội tâm cực kỳ cao hứng, tuy nhiên lại chứng kiến biểu lộ thất vọng kia của nàng liền không khỏi có chút đau lòng, vì vậy nói ra:
- Tiểu di, ngươi cũng không cần thất vọng, theo ta được biết, bộ công pháp ta luyện này kỳ thật còn có một phần khác thích hợp cho nữ nhân tu luyện đấy, đến lúc đó ta tìm nó cho ngươi được không?
Hắn nói như vậy, thực sự cũng không phải để an ủi Liễu Quân Di, mà là thật sự muốn đem một phần khác tìm ra, để cho những nữ nhân mà mình vô cùng quan tâm này cũng đều có thể tu luyện, đến lúc đó các nàng chẳng những sẽ có được thực lực càng mạnh, hơn nữa nói không chừng còn có thêm kinh hỉ khác.
Nghe được Diệp Phi nói như vậy, Liễu Quân Di lại cao hứng trở lại, vỗ bả vai Diệp Phi nói:
- Vẫn là Tiểu Mãn tốt, không uống công tiểu di yêu thương ngươi!
Tuy rằng không muốn khiến cho tiểu di bị giội nước lạnh, nhưng Diệp Phi vẫn phải nói ra:
- Có điều mặc dù ta biết rõ còn có một phần khác, nhưng lại chưa từng gặp qua, mà ngay cả người cho ta bí tịch kia cũng không hề nhắc đến, chỉ sợ phần còn lại này cũng không phải dễ dàng tìm được như vậy đấy.