Diệp Phi chăm chú nhìn lại, con mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy ở giữa một đám nam đội viên, vậy mà còn có một nữ, có lẽ chính là cô gái Thần Thương Thủ mà bọn họ nhắc tới rồi. Nữ nhân kia thân cao khoảng chừng 1m7, một đầu tóc đen thật dài buộc thành đuôi ngựa rủ xuống ở sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp vậy mà lại tuyệt đối không thua kém Liễu Quân Di, lông mày lá liễu cong cong, mắt to long lanh, sống mũi thẳng tắp, cái miệng nho nhỏ, lại đặt trên khuôn mặt hình hạt dưa, nếu như đi đến bên ngoài, nhất định có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam nhân, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là, trên mặt của nàng mang theo một chút lãnh ngạo nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho nàng nhiều hơn một loại khí chất đặc thù, dưới một bộ quân trang bao bọc, thân hình của nàng mặc dù không được nóng nảy như Liễu Quân Di, nhưng cũng vô cùng lả lướt hấp dẫn, đặc biệt là vòng eo kia, vậy mà lại nhỏ nhắn tựa như chỉ dùng hai tay cũng có thể nắm lại.
Không nghĩ tới toàn bộ đội hành động vậy mà chỉ có hai nữ nhân, hơn nữa lại đều là loại mỹ nữ trong vạn người cũng không có một này, quan trọng nhất là, các nàng đều vô cùng tài giỏi, một người là Thần Thương Thủ, mà đổi lại một người kia còn lợi hại hơn, chẳng những là tổng chỉ huy của hành động lần này, còn là quán quân năng lực cá nhân toàn chiến đội. Điều này làm cho Diệp Phi không khỏi có chút thán phục, chỉ là hắn không rõ chính là, rõ ràng nữ nhân này cũng xinh đẹp không thua kém tiểu di, vì cái gì lúc đám Trương Cường bọn họ nói đến nàng, chỉ gọi nàng là Thần Thương Thủ? Ít nhất cũng nên nói nàng là nữ nhân a. Bất quá rất nhanh Diệp Phi cũng đã hiểu được, ở trong nội tâm những đội viên chiến đội đặc chủng này, thực lực mới là trọng yếu nhất, về phần vóc dáng như thế nào, ngược lại cũng không có người coi trọng.
Tại thời điểm Diệp Phi trông thấy những người kia, người bên cạnh tự nhiên cũng đều thấy được, lúc này có người ngạc nhiên nói:
- Vì sao người dẫn đội kinh thành bên kia lại là Cao trung đội trưởng? Đại đội trưởng của bọn họ đâu?
Tên còn lại cười nói:
- Có thể là ngại ngùng không tiện đến a, người ta tự cho người kinh thành là chủ, luôn tự coi mình là người đứng đầu chúng ta, hiện tại tổng chỉ huy lại là Liễu đội trưởng, hắn làm sao còn mặt mũi đến ah.
Người lúc trước lại nói:
- Đúng vậy, hành động lần này như thế nào lại không để cho tên đội trưởng kinh thành kia làm tổng chỉ huy? Không phải đều nói hậu trường của hắn rất cứng sao?
- Hậu trường cứng rắn thì thế nào?
Có người khác lại cười nhạt nói:
- Cho dù hắn có hậu trường thì cũng chỉ là một tên đại tá, chẳng lẽ muốn một thiếu tướng như Liễu đội trưởng đi nghe lệnh hắn sao?
- Điều này cũng đúng.
Người lúc trước dường như bị lý do này thuyết phục, không nói thêm gì nữa. Trong nội tâm Diệp Phi lại là khẽ động, bọn họ nói đại đội trưởng chiến đội đặc chủng kinh thành rất có hậu trường, mà hết lần này tới lần khác hắn lại chọn đúng lúc này không tới, có phải là nói rõ hậu trường của hắn chính là người bày ra âm mưu này hay không? Nghĩ đến điều này, Diệp Phi lại càng tăng cường cảnh giác, người bày ra âm mưu kia lại không để cho người của mình đến nơi này, chẳng phải là nói hắn cũng đã quyết định đem tất cả người nơi này loại bỏ?
Nhìn thấy mọi người đã tới đông đủ, Liễu Quân Di đi đến một cái bàn đặt ở giữa sân, phẩy tay ra hiệu tất cả mọi người yên lặng, sau đó nói:
- Các vị đội viên tinh anh của các chiến đội đặc chủng! Chắc hẳn mọi người cũng đã nắm rõ về hành động lần này, ta cũng sẽ không nói thêm nữa, hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ ngơi tại nơi này một đêm, ngày mai xuất phát! Hiện tại, giải tán!
Nàng không sử dụng bất cứ thiết bị khuếch đại âm thanh nào, giọng nói cũng không có vẻ gì là rất lớn, nhưng gần ngàn người phân tán tại các góc của sân nhỏ lại đều nghe được vô cùng rõ ràng, trong nội tâm không khỏi càng thêm bội phục đối với nàng, đồng loạt đứng nghiêm chỉnh, lớn tiếng đáp:
- Rõ!
Cái âm thanh rung trời kia đem gia hỏa Diệp Phi chưa trải qua bất cứ huấn luyện gì này dọa cho sợ hãi kêu lên một tiếng.
- Kháo, đám người này rốt cuộc là chiến đội đặc chủng hay là biệt đội hô hào ah, hô to như vậy, không có bệnh cũng đều bị các ngươi dọa ra bệnh tim a.
Diệp Phi có chút bất mãn ngoáy ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng nói thầm một câu, lại cảm giác giống như có một ánh mắt nhìn về phía mình.
Quay đầu qua, Diệp Phi lập tức nhìn thấy người đang nhìn về phía mình lại chính là cái mỹ nữ Thần Thương Thủ của chiến đội đặc chủng kinh thành kia, từ trong ánh mắt của nàng, Diệp Phi thấy được một tia khinh bỉ.
Nhìn qua biểu lộ lạnh như băng của mỹ nữ kia, tình tình trẻ con thật lâu không xuất hiện của Diệp Phi đột nhiên xông ra, hướng nàng làm cái mặt quỷ.
Mỹ nữ kia lại là căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ khinh bỉ nhìn hắn một cái sau đó liền từ bên người hắn đi qua, chỉ là tại thời điểm nàng lướt qua, một loại mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong lỗ mũi Diệp Phi.
- Thơm quá !
Diệp Phi dùng sức khụt khịt cái mũi, cười hì hì khen một câu.
Thân thể mỹ nữ kia ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, chỉ là trong nội tâm cũng đã có chút tức giận rồi, từ khi nàng vừa ra đời trên người đã có một loại mùi thơm kỳ lạ của cơ thể, thời điểm còn đi học cũng đã từng bị không ít người theo đuổi, thậm chí có được một cái biệt danh là Hương Phi, cũng may trong nhà có chút thế lực, mới không bị người nào quấy nhiều, tuy nhiên thực sự làm cho nàng cực kỳ phiền muộn; về sau gia nhập chiến đội đặc chủng, tuy rằng ở giữa một đám nam nhân, cũng không có mấy người là nữ, nhưng những người này cũng chỉ quan tâm tới thực lực, mặc dù cũng ngửi thấy được loại hương thơm kỳ lạ này trên người nàng, nhưng cũng không có ai coi là chuyện gì to tát, cho nên cũng rất lâu nàng không nghe được có người nói đến mùi hương cơ thể của mình, hiện tại bị Diệp Phi dùng giọng điệu cợt nhả như vậy nói ra, hiển nhiên là có chút tức giận, lại thêm khi nãy vừa vặn nghe được câu nói thầm kia của hắn, trong nội tâm càng thêm nhận định đây là một tên nhị thể tổ(1) đến chiến đội đặc chủng làm màu(2).
Bị mỹ nữ lạnh nhạt Diệp Phi cũng không có gì không vui, cười ha hả đi tìm mấy người Lý Vân cùng đi ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Trương Cường và Lý Vân liền dẫn Diệp Phi đi dạo vài vòng trong quân doanh, thi thoảng lại cùng những người gặp phải trò chuyện một hồi, Diệp Phi biết rõ bọn họ làm như vậy cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm, tuy rằng người trong các chiến đội đặc chủng cũng đều coi là có chút quen biết, nhưng hiểu rõ lẫn nhau thêm một chút cũng không có chỗ xấu, như vậy đến lúc tác chiến cũng có thể phối hợp càng tốt hơn.
Buổi tối Diệp Phi vẫn cùng Trương Cường và Lý Vân ở cùng một chỗ, hai người lại tranh thủ cơ hội cuối cùng này nói cho hắn không ít chuyện phải chú ý, cuối cùng Lý Vân nói:
- Tiểu Mãn, ngươi dù sao cũng là lần đầu tham gia nhiệm vụ như vậy, đến lúc đó tốt nhất là đi ở chính giữa đội ngũ, như vậy khi gặp địch nhân cũng có thể kịp thời phản ứng, hơn nữa kỹ thuật bắn súng của ngươi tốt như vậy, cũng không cần ở bên ngoài mạo hiểm tranh đấu cùng địch nhân.
Đối với sự quan tâm của hai người, trong nội tâm Diệp Phi cũng rất là cảm động, gật đầu nói:
- Yên tâm đi hai vị thúc thúc, ta biết phải làm như thế nào đấy, bất quá hơn một ngàn người chúng ta hành động cùng một chỗ, có thể kinh động đến địch nhân mà khiến cho bọn chúng trốn đi hay không?
Diệp Phi có thể nghĩ tới chuyện như vậy, lại để cho Trương Cường cùng Lý Vân đều rất là vui mừng, Trương Cường cười lớn nói:
- Đương nhiên sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, đến lúc đó đội trưởng hẳn là sẽ đem chúng ta chia làm các tiểu tổ ( nhóm nhỏ ), sau đó chia tổ hành động, như vậy mục tiêu nhỏ hơn, cũng dễ dàng che dấu, đến lúc đó hai người chúng ta sẽ cố gắng phân đến cùng một tổ với người, ngươi cứ ở bên cạnh chúng ta là được rồi.
Diệp Phi gật đầu đồng ý, trong nội tâm lại có chút bận tâm, với tính cách của tiểu di, đến lúc đó nhất định sẽ đem chính nàng phân đến tiểu tổ nguy hiểm nhất, mà mình rất có thể cũng sẽ nhận được chiếu cố đặc biệt của nàng, như vậy mình sẽ không thể đi cùng với nàng rồi, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, thật đúng là đủ khiến cho người ta lo lắng đấy, bất quá nhất thời hắn cũng nghĩ không ra được biện pháp gì tốt. Tiểu di còn trẻ tuổi như vậy đã đảm nhậm vị trí tổng chỉ huy, mặc dù thực lực của nàng để cho tất cả mọi người tin phục, nhưng luôn khó tránh được việc có người trong lòng sẽ không tin tưởng đối với quyết định của nàng, nếu như mình lại dẫn đầu phản đối sách lược của nàng, nàng nhất định sẽ rất không cao hứng đấy, xem ra cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước rồi.
* * *
(1) nhị thế tổ: con ông cháu cha
(2) làm màu ( nguyên bản: độ kim渡金) : ngụ ý đua đòi thể hiện- thể hiện cái tôi của mình một cách không quá thiết thực