Cho tới nay, thái độ của Liễu gia tỷ muội đối với Diệp gia tỷ muội cũng không giống với thái độ Diệp gia tỷ muội đối với các nàng đấy. Đặc biệt là Liễu Phượng Nghi, tuy rằng nàng cảm thấy mình năm đó cũng không làm gì sai, nhưng trong nội tâm ít nhiều vẫn có chút cảm thấy có lỗi với Diệp Ngưng Tuyết đấy. Nàng cũng đã rất nhiều lần muốn cùng các nàng hoà giải, chỉ có điều thái độ của Diệp Ngưng Tuyết lại tương đối cường ngạnh, vậy nên mới một mực tranh đấu gay gắt lâu như vậy. Hiện tại Liễu Diệc Như thấy Diệp Ngưng Sương nói các nàng không đúng, mặc dù là tươi cười nói ra, nhưng nàng lại không khỏi có chút khẩn trương, sợ lại gây ra việc gì hiểu lầm khiến cho quan hệ hai nhà Diệp-Liễu chịu ảnh hưởng.
Thấy mình tùy tiện vui đùa một câu lại khiến cho Liễu Diệc Như khẩn trương thành như vậy, nội tâm Diệp Ngưng Sương không khỏi có chút mỏi nhừ, xem ra những năm này tỷ muội mình xác thực là có chút quá mức. Đừng nói năm đó Liễu Phượng Nghi cũng không làm gì sai, coi như là thật sự có sai, bằng thế lực Liễu gia người ta, có thể hoàn toàn không cần cùng mình ủy khuất cầu toàn như vậy. Các nàng làm như vậy, thứ nhất là vì sự ổn định của hai đại gia tộc, thứ hai cũng là một mực niệm nhớ đến giao tình trước kia đấy. Nghĩ thông suốt những thứ này, Diệp Ngưng Sương nhìn qua Liễu Diệc Như, chợt nói:
- Diệc Như, thực xin lỗi! Những năm qua chúng ta đúng là hơi quá đáng.
Liễu Diệc Như có chút sững sờ, nhưng liền lập tức hiểu rõ ý của nàng, cao hứng giữ chặt tay của nàng nói:
- Giữa tỷ muội chúng ta còn nói phải những lời này sao? Chỉ cần Ngưng Tuyết không ghi hận đại tỷ ta, như vậy sẽ tốt nhất, mọi người vẫn là tỷ muội tốt giống như trước đây.
- Ân.
Diệp Ngưng Sương khẽ gật đầu, nói ra:
- Yên tâm đi, ta sẽ tận lực khuyên bảo Tuyết Nhi đấy.
Cho dù không phải là vì giao tình của các nàng năm đó, chỉ là vì Diệp Phi, Diệp Ngưng Sương cũng sẽ cố gắng hết sức để cho đại gia đình này hòa thuận trở lại.
Có thể ngoài ý muốn hòa giải cùng Diệp Ngưng Sương, lại để cho Liễu Diệc Như cực kỳ cao hứng, mà ngay cả tâm trạng nặng nề tích lũy mấy ngay nay cũng nhanh chóng quét sạch, khẽ phất tay hướng Diệp Phi và Diệp Vân Khinh nói:
- Hai tiểu hài tử các ngươi nhanh đi học a, ta muốn cùng đại cô các ngươi nhờ vả một chút.
Đối với kết quả này Diệp Phi cũng sớm có đoán trước, Diệp Vân Khinh lại là rất mừng rỡ, cao hứng đáp lại một tiếng, rồi lôi kéo Diệp Phi chạy vào trường học, thời điểm ở trên lầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền quay sang Diệp Phi hỏi:
- Ca ca, đại cô đột nhiên cùng mụ mụ hoà giải, có phải là do ngươi làm cái gì không?
Nàng là một cái nữ hài cực kỳ thông minh, từ việc Diệp Phi đến chỗ Diệp Ngưng Sương ở hai ngày, sau đó Diệp Ngưng Sương đột nhiên thay đổi thái độ, liền có thể đoán ra khả năng ca ca của mình khuyên bảo đại cô là quá lớn rồi.
Diệp Phi cũng không định giấu diếm nàng, gật đầu nói:
- Đúng vậy a, ta lần này đi tới chỗ đại cô, chính là muốn giải quyết giữa các nàng mâu thuẫn đấy.
- Ca ca, ngươi quá vĩ đại rồi!
Diệp Vân Khinh hoan hô một tiếng, liền ôm chầm lấy Diệp Phi, ở trên mặt hắn hôn một cái, cười nói:
- Thật tốt, mọi người rốt cục có thể đối xử bình thường với nhau rồi.
Diệp Phi lại cười khổ nói:
- Sự tình cũng không đơn giản như vậy, chuyện giữa các nàng mấu chốt ở chỗ nhị cô của chúng ta, chỉ có thuyết phục được nàng rồi, mới có thể coi là chính thức đạt được mục đích.
- Nhị cô cô? Cái kia là chuyện gì xảy ra nha? Ca ca, có phải ngươi hỏi ra chuyện của các nàng năm đó hay không?
Giống như Diệp Phi, Diệp Vân Khinh đối với chuyện giữa mụ mụ, dì và đám cô cô bọn họ cũng cực kỳ hiếu kỳ.
- Ừm, hỏi được rồi một ít.
Diệp Phi nhẹ gật đầu:
- Chỉ là ta đáp ứng đại cô, không đem chuyện này nói cho bất luận người nào đấy.
- Hừ, ngay cả ta cũng không thể nói sao?
Diệp Vân Khinh có chút bất mãn hừ một tiếng, rồi lại đem cái miệng nhỏ nhắn tiến đến bên tai Diệp Phi, nói khẽ:
- Ca ca tốt, ngươi liền nói cho ta biết được không? Cùng lắm thì, người ta khuya hôm nay tùy ngươi làm!
Diệp Phi cười xấu xa nói:
- Đừng làm bộ dạng giống như rất ủy khuất a, ta xem tiểu sắc nữ ngươi cũng rất muốn cái này đi?
- Hừ! Ngươi mới là tiểu sắc nữ đâu!
Bị Diệp Phi nói trúng tâm sự, khuôn mặt Diệp Vân Khinh không khỏi đỏ lên, vừa mới thử qua loại tư vị này, hai ngày nay lại luôn phải ở trong nhà, Diệp Vân Khinh cũng sắp buồn bực hỏng rồi, vì vậy cực kỳ nhớ nhung Diệp Phi, nếu như lúc này lại để cho Diệp Phi đi đến quân doanh hai tháng, Diệp Vân Khinh cảm giác mình chỉ sợ cũng sống không nổi nữa, trong lúc bất tri bất giác,cảm tình của nàng đối Diệp Phi, dường như có chút tinh xảo biến hóa.
Diệp Phi cười nói:
- Ta là nam nhân đấy, như thế nào lại là tiểu sắc nữ, cho nên tiểu sắc nữ chỉ có thể là ngươi.
- Hừ, vậy ngươi chính là tiểu sắc lang!
Diệp Vân Khinh không phục nói.
- Vậy thì thật là tốt a.
Diệp Phi cười nói:
- Tiểu sắc lang, tiểu sắc nữ vừa vặn xứng thành một đôi!
"Xứng đôi?" Diệp Vân Khinh nội tâm đột nhiên khẽ động, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác tinh xảo dâng lên trong lòng, nói không nên lời, cũng không rõ là buồn hay vui, lại có thể cảm giác được một loại nhàn nhạt hạnh phúc, không khỏi trầm lặng nói:
- Ca ca, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn đều ở cùng một chỗ được không?
Diệp Phi không khỏi sững sờ, giống như Diệp Vân Khinh, cảm tình của hắn với tiểu muội trong mấy ngày này cũng phát sinh một chút biến hóa, vốn đang không nghĩ nhiều, tuy nhiên Diệp Vân Khinh vừa nói ra lời này, lại làm cho Diệp Phi có chút mê mang rồi. Hắn đương nhiên cũng rất muốn cùng Diệp Vân Khinh vĩnh viễn đều ở cùng một chỗ đấy, chỉ là điều này có thể sao? Nàng chính là muội muội song sinh của mình a, hơn nữa nàng còn nhỏ như vậy, sau này còn có con đường rất dài phải đi, mình có thể ích kỷ đem nàng giữ ở bên người sao?
Có lẽ là cảm nhận được ý nghĩ của Diệp Phi, Diệp Vân Khinh cảm xúc cũng có chút trầm xuống, sâu kín thở dài một tiếng, một mực luôn vô tư khoái lạc như nàng, rốt cục cũng cảm nhận được tự vị lo âu, có điều nàng cũng không thích loại tư vị này, nàng đột nhiên có chút hận cái quy tăc tự nhiên này, người tại sao phải lớn lên, nếu như có thể một mực dừng lại ở mười sáu tuổi, như vậy không phải mình có thể không có một điểm áp lực mà ở cùng với hắn rồi?
Dùng sức lắc đầu, Diệp Phi đem thứ cảm xúc phức tạp, lo lắng này quăng ra ngoài, quyết định tạm thời không thèm nghĩ đến loại chuyện để cho hai người có chút thương cảm kia, cố nặn ra vẻ tươi cười nói:
- Không phải ngươi muốn nghe chuyện giữa mụ mụ các nàng năm đó sao? Vậy để ta kể cho ngươi nghe!
- Nha!
Diệp Vân Khinh chỉ nhàn nhạt lên tiếng, đã hoàn toàn không còn vẻ hiếu kỳ trước đó.
Diệp Phi có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên vẫn đem chuyện năm đó giữa Diệp Ngưng Tuyết và Liễu Phượng Nghi nói với nàng một lần, hy vọng có thể lại để cho nàng phân tâm sang chuyện này.
Diệp Vân Khinh sau khi nghe xong, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là nhàn nhạt gật đầu ra hiệu mình hiểu rõ, rồi không nói gì thêm.
Diệp Phi không khỏi có chút hận mình, vừa rồi Diệp Vân Khinh chỉ là thuận miệng mà nói, mình cũng thuận miệng đáp ứng là được rồi, tại sao phải nghĩ nhiều như vậy, còn làm hại nàng cũng theo đó mà phiền não?
Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đứng tại hành lang rất lâu, những người đi qua mặc dù có chút hiếu kỳ bọn họ tại sao phải đứng ở chỗ này, tuy nhiên bởi vì Diệp Vân Khinh hung danh quá lớn, ngược lại cũng không có ai dám đi lên kiếm chuyện mất mặt.