Diệp Phi nhìn từ trên xuống dưới dáng người gần như hoàn mỹ của nàng, ân, không sai, thân cao chừng một mét bảy năm, thiếu chút nữa vượt qua chính mình, nhưng mà cũng không giống những nữ nhân cao ráo thường sẽ gầy như cây gậy trúc, mà là địa phương lồi nên lồi, địa phương lõm nên lõm, lại thêm đồng phục cảnh sát uy nghiêm dược mặc trên người nàng càng thể hiện ra một loại cảm giác hấp dẫn mãnh liệt, đặc biệt một đôi trước ngực này, đều có thể theo kịp Diệp Ngưng Sương rồi, cảm giác quần áo cũng bị chèn ép quá chặt chẽ đấy, tựa hồ dùng lực hô hấp thoáng cái sẽ đem nút thắt mở bung ra, lại để cho Diệp Phi không khỏi nhớ tới tư vị mất hồn lúc Diệp Ngưng Sương dùng thứ này mình kẹp cho mình, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Đúng là không nhỏ, rất lớn rồi!
Minh Nguyệt Tâm bị lời của hắn khiến cho sững sờ, theo ánh mắt của hắn nhìn lại mới biết được hắn nói là cái gì, trong nội tâm không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ tới một cái hài tử như vậy cũng dám ăn đậu hũ của mình, có điều nàng cũng không thực sự so đo cùng hắn, cái này nếu đổi lại là một người trưởng thành, nàng khẳng định đã sớm một cước đá ra ngoài.
Minh Nguyệt Tâm cũng lười tiếp tục nhiều lời cùng bọn họ, trực tiếp quát:
- Hai người các ngươi theo ta về cục cảnh sát. Những người khác, giải tán!
Hắc Lang tự nhiên cực kỳ cao hứng, vội vàng theo sau Minh Nguyệt Tâm, cực kỳ giống một cái hảo hài tử biết nghe lời, mà Diệp Phi tuy rằng không quá muốn đi cục cảnh sát, nhưng dù sao hiện tại cũng đã biến về bộ dáng lúc trước, lại cùng cảnh sát càn quấy mà nói cũng có chút không tốt, tuy rằng hai nhà Diệp-Liễu tại Vọng Hải một tay che trời, nhưng là cũng không phải là không có đối thủ đấy, đặc biệt là chỗ dì cả Liễu Phượng Nghi, mặc dù nàng đã đem cái bí thư cùng nàng không hợp kia chèn ép tới mức cũng đã không khác một cái thùng rỗng kêu to, nhưng dù sao vẫn phải biểu hiện ra là không có trở ngại đấy, hắn làm cháu trai của Liễu Phượng Nghi, tự nhiên cũng không nên làm chút ít chuyện quá khó coi.
Đi theo Minh Nguyệt Tâm vào phân cục phía nam, Diệp Phi vốn cho là chỉ cần trả lời vài cái vấn đề đơn giản là có thể đi rồi, không nghĩ tới vừa mới vào đại sảnh, liền xuất hiện một cái cảnh quan chừng hơn hai mươi tuổi đi tới, vẻ mặt mỉm cười nhìn Minh Nguyệt Tâm, Diệp Phi nhận thức người này, tiểu tử này là nhi tử của một vị phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố, ngoài việc thường ngày luôn nịnh bợ tên Diệp Vũ kia, cũng từng đi theo cha hắn đến nhà Diệp Phi bái phỏng qua.
Bởi vì một mực đề phòng Diệp Vũ, cho nên Diệp Phi đối với người bên cạnh hắn cũng có chút hiểu rõ, biết rõ người này tên là Trương Vũ, bình thường luôn cho là mình là đại nhân vật, thời điểm không có người nào bối cảnh lớn hơn hắn ở cạnh, cũng thường xuyên để cho người khác gọi hắn là Vũ công tử, có điều gần nhất nghe nói tên này lại để cho người khác gọi hắn là công tử Vũ, vốn dĩ Diệp Phi còn không biết tại sao hắn phải làm như vậy, hiện tại xem ra hắn nhất định là muốn theo đuổi Minh Nguyệt Tâm, nên mới có thể làm như vậy rồi.
Chứng kiến Trương Vũ đang đợi tại cửa ra vào, lông mày Minh Nguyệt Tâm khẽ nhíu lại, đối với việc hắn quấn quít theo đuổi, nàng chính là rất phản cảm đấy, tuy nhiên dù sao cũng là đồng nghiệp, hơn nữa phụ thân của Trương Vũ còn là phó cục trưởng chi cục thành phố, người lãnh đạo trực tiếp của mình, cho nên Minh Nguyệt Tâm cũng không quá mức tránh né hắn, mang theo hai người Diệp Phi và Hắc Lang đi tới.
- Tâm nhi, ngươi đã trở lại! A! Không nghĩ tới ngươi đem tên Hắc Lang này bắt tới rồi, không bằng ta thay ngươi thẩm vấn hắn a.
Tên Trương Vũ này lại không hề coi mình là ngoại nhân, trực tiếp gọi ra xưng hô chỉ có cha mẹ Minh Nguyệt mới có thể gọi.
Đối với người không biết liêm sỉ bị chính mình nhiều lần cảnh cáo vẫn gọi ra nhũ danh của mình này, Minh Nguyệt Tâm cũng lười để ý tới hắn, chỉ lạnh mặt nói:
- Không cần, dẫn bọn họ đến chỉ để làm rõ một sự tình mà thôi, không cần làm phiền ngươi.
Trương Vũ đợi ở dưới này lâu như vậy, chính vì muốn xum xoe với Minh Nguyệt Tâm, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thấy Minh Nguyệt Tâm không chịu để cho mình thẩm vấn Hắc Lang, đành phải lùi một bước, nhìn qua Diệp Phi phía sau nói:
- Vậy để ta đến thẩm vấn con trai của hắn a.
Thời điểm hắn đến nhà Diệp Phi, Diệp Phi cũng không đi ra gặp mặt, cho nên hắn cũng không biết vị thái tử gia của hai nhà Diệp Liều này, còn tưởng rằng là con trai của Hắc Lang đâu.
Diệp Phi vốn đối với gã tay sai của Diệp Vũ này không có chút cảm tình gì, lúc này thấy hắn vậy mà nói mình là con trai của Hắc Lang, không khỏi giận dữ, quát:
- Ngươi mới là con của hắn, cả nhà ngươi đều là con của hắn!
Minh Nguyệt Tâm thiếu chút nữa bị đối thoại giữa hai người chọc cho bật cười, nghĩ thầm tiểu hài tử thật này đúng là cái đồ ba gai, hơn nữa mới vừa rồi còn dám ăn đậu hũ của mình, lại để cho tên mất dạy Trương Vũ này giáo huấn hắn một chút cũng tốt, vì vậy gật đầu nói:
- Được rồi, liền để ngươi tới hỏi hắn, có điều ngàn vạn không được làm hắn bị thương a.
Tuy rằng cái này tiểu hài tử thoạt nhìn có chút đáng giận, nhưng tóm lại cũng không phạm tội gì. Trương Vũ có lẽ cũng biết điều này, nhưng nếu mình không thông báo một chút, nói không chừng Trương Vũ sẽ quan báo tư thù.
Chỉ là Minh Nguyệt Tâm vẫn đánh giá thấp độ ngoan độc của Trương Vũ rồi, sau khi đáp ứng nàng, trong nội tâm Trương Vũ cũng đang cười thầm, từ nhỏ đi theo cha của hắn, hắn cũng biết một ít thủ đoạn đánh người không ra thương tích, mà tiểu tử này lại dám nhục mạ mình trước mặt nữ nhân mình ngưỡng mộ trong lòng, làm sao có thể dễ dàng tha cho hắn?
Đi vào một gian thẩm tra, Trương Vũ liền để cho Diệp Phi ngồi xuống một cái ghế, sắc mặt âm trầm hỏi:
- Tính danh!
Diệp Phi đối với hắn cũng coi như có chút hiểu rõ, như thế nào lại không rõ ràng cách làm người của hắn, tuy rằng chỉ cần nói ra thân phận của mình, chỉ sợ hắn sẽ lập tức sợ tới mức tè ra quần, có điều Diệp Phi đi cũng không định làm như vậy, trong lòng tự nhủ ngươi không phải ưa thích Minh Nguyệt Tâm sao? Ta đây liền cầm nàng tới dọa ngươi một chút, vì vậy giả bộ như có chút sợ hãi nói:
- Minh Tiểu Mãn.
Trương Vũ lại là sững sờ, dòng họ Minh này cũng ít khi thấy, đặc biệt là ở khu vực này, hắn cũng chỉ nghe nói qua một nhà của Minh Nguyệt Tâm, hiện tại sao lại xuất hiện thêm một cái họ Minh nữa rồi, liền nghi hoặc hỏi:
- Ngươi họ Minh?
- Minh Tiểu Mãn.
Diệp Phi trả lời lại lần nữa.
Trương Vũ sững sờ, lập tức hiểu được, mình vừa rồi hỏi hắn có phải là họ Minh cũng tựa như hỏi lại một lần nữa tên của hắn, đành phải sửa lời, nói:
- Ta muốn nói là ngươi có phải họ Minh hay không?
Diệp Phi gật đầu nói:
- Đúng vậy a, cái này có vấn đề gì sao?
- Chính là theo ta được biết, khu bên này cũng chỉ có một nhà họ Minh a.
Trương Vũ cười lạnh nói:
- Ngươi sẽ không định nói cho ta biết ngươi là thân thích của Minh cục trưởng a?
Diệp Phi bộ dạng kỳ quái nói ra:
- Minh cục trưởng? Ngươi là nói tỷ tỷ của ta sao?
- Tỷ tỷ ngươi? Ngươi nói Nguyệt Tâm là tỷ tỷ của ngươi?
Trương Vũ trong lúc vô tình bị Diệp Phi đem đổi chủ đề.
- Đúng vậy a, ta là thân đệ đệ của nàng.
Diệp Phi nói dối một chút cũng không hề đỏ mặt.
- Vậy tại sao ta lại chưa từng nghe nói qua nàng còn có cái đệ đệ?
Trương Vũ hiển nhiên không quá tin tưởng Diệp Phi mà hỏi lại.
Diệp Phi cười lạnh nói:
- Ngươi cùng tỷ tỷ ta rất thân thuộc sao? Nàng tại sao phải nói cho ngươi biết?
Trương Vũ không khỏi bị Diệp Phi nói cho sững sờ, hắn trước kia dựa vào thân phận của mình, cho tới bây giờ theo đuổi nữ nhân đều là ngoắc ngoắc tay liền tới, cho nên tuy rằng ở ngoài sáng đối với Minh Nguyệt Tâm giống như đụng phải cái đinh, nhưng mà cũng chưa từng nghĩ qua việc đi nịnh nọt người nhà của nàng, càng không nghe nói qua tình huống trong nhà nàng, lúc này cẩn thận đánh giá thoáng cái Diệp Phi, thấy hắn quả nhiên lớn lên tuấn tú phi phàm, nói là đệ đệ của Minh Nguyệt Tâm cũng là vô cùng có khả năng, lại nhớ tới Minh Nguyệt Tâm vừa rồi còn cố ý nói mình không được làm bị thương đến hắn, trong lòng của hắn cũng có chút tin tưởng rồi.