Nha Nha cũng không lập tức nói ra là có chuyện gì, mà kéo tay Liễu Diệc Như nói:
- Chuyện này không tiện nói ở nơi nhiều người, hay là chúng ta đến một chỗ vắng người nói đi.
Nhìn xem bộ dạng ra vẻ thần bí kia của Nha Nha, Liễu Diệc Như không khỏi khẽ nở nụ cười, hướng mấy người Diệp Phi nói:
- Ta cùng vị tiểu muội muội này đi xem một chút, các ngươi lên trước đi.
Vốn dĩ nàng là sẽ không dễ dàng để tâm những chuyện loạn thất bát tao này đấy, có điều tiểu cô nương này lớn lên quá mức đáng yêu, lại thêm nàng tài cao gan lớn, liền nghĩ đi qua xem cô bé này tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì.
- Như tỷ, nếu không chúng ta đi cùng ngươi a.
Tiêu Hàm Nguyệt lại có chút không quá yên tâm, dù sao bây giờ là thời buổi rối loạn, ai biết địch nhân của hai nhà Diệp Liễu có thể tìm một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đến ám toán Liễu Diệc Như hay không?
- Không có việc gì.
Liễu Diệc Như cho Tiêu Hàm Nguyệt một cái ánh mắt yên tâm, rồi hướng Nha Nha nói:
- Chúng ta nhanh đi qua đi.
Nhìn qua bóng lưng Liễu Diệc Như cùng Nha Nha rời đi, Tiêu Hàm Nguyệt có chút nén giận đối với Diệp Phi :
- Tiểu Mãn, ngươi như thế nào không ngăn cản mụ mụ ngươi một chút?
Diệp Phi sau này nhất định sẽ trở thành con rể của nàng, cho nên thời điểm nói chuyện với Diệp Phi, nàng cũng không cần khách khí cái gì.
Diệp Phi cười nói:
- Tiêu di, ngài cứ yên tâm đi, chỉ bằng võ công của mụ mụ, còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Huống hồ nơi này còn là địa bàn của Diệp gia chúng ta, ta nghĩ sẽ không có người nào ngu ngốc đến mức muốn đối phó với người nhà chúng tại nơi này a.
Tuy rằng Lâm Linh không rõ tại sao Nha Nha lại phải tìm Liễu Diệc Như, nhưng cũng biết chắc Nha Nha sẽ không hại nàng, cũng nói
- Mẹ, Diệp Tử ca ca nói đúng đó, ngươi thật đúng là có chút buồn lo vô cớ rồi.
Tiêu Hàm Nguyệt làm người từng trải, trong khoảng thời gian này nữ nhi mỗi lần nói đến Diệp Phi đều lộ ra vẻ tự hào cùng ái mộ, hơn nữa ánh mắt nhìn Diệp Phi hiện giờ cũng nồng đậm thâm tình như vậy, nàng như thế nào lại không nhìn ra được, biết rõ nữ nhi cùng Diệp Phi có lẽ cũng đã từ tình cảm bạn bè đơn thuần của trẻ con biến thành chính thức yêu nhau, trong nội tâm nàng cực kỳ cao hứng, nhịn không được trêu chọc nữ nhi nói:
- Tốt, tiểu nha đầu nhà ngươi, có lão công liền quên nương nương, còn dám nói mụ mụ là buồn lo vô cớ!
Tuy rằng từ nhỏ đã cùng Diệp Phi xác định việc hôn nhân, hiện tại đối với hắn càng là tình căn thâm chủng, hơn nữa nơi này cũng không có ngoại nhân, nhưng Lâm Linh vẫn nhịn không được có chút đỏ mặt, hờn dỗi một câu:
- Mẹ, ngươi nói cái gì đó, không để ý tới ngươi!
Nóng xong liền vội chạy tới bên trong, chọc cho Diệp Vân Khinh cùng Diệp Ngưng Sương đều nở nụ cười.
Cho tới nay, Lâm Linh tại trước mặt Diệp Phi đều có vẻ ổn trọng, rất ít lộ ra loại thần thái thẹn thùng này, lúc này xem xét, lại làm cho Diệp Phi có chút thẳng mắt, một chút phong tình thẹn thùng, chính là tuyệt đối không thấp hơn Diệp Vân Khinh đấy, trong nội tâm không khỏi có chút ngứa ngáy, xem ra vị hôn thê này cũng có thể ngắt lấy rồi sao.
Chứng kiến bộ dạng có chút sắc mị của Diệp Phi, Diệp Vân Khinh cùng hắn tâm ý tương thông, sao có thể không đoán không được hắn đang suy nghĩ gì, tiến đến Diệp Phi bên tai khẽ hỏi:
- Ca ca, có phải là muốn đem Linh Linh ăn nha?
Về chuyện của Lâm Linh, Diệp Phi không định giấu giếm Diệp Vân Khinh cái gì, khẽ gật đầu, ở bên tai nàng cười nói:
- Đúng vậy, bằng không luôn không có đối thủ, rất khó khăn a, đến lúc đó các ngươi cùng tiến lên, nói không chừng có thể tiếp được chiêu của ca ca đấy, ngươi xem ca ca đối với ngươi rất tốt a? Cho ngươi tìm cái giúp đỡ đâu!
- Phi! Bại hoại! Ai muốn cùng tiến lên? Ngươi muốn nghĩ cũng đừng nghĩ a!
Diệp Vân Khinh vung tay đánh lên người Diệp Phi một cái, cũng nhanh chóng đuổi theo Lâm Linh, tuy rằng nàng cũng không ngại Diệp Phi đồng thời có được cả nàng và Lâm Linh, nhưng nếu để cho nàng cùng Lâm Linh cùng làm chuyện kia với Diệp Phi, nàng nhất thời vẫn không thể tiếp nhận đấy.
Sau khi Diệp Vân Khinh đuổi theo Lâm Linh, không biết tại bên tai nàng nói gì đó, vẻ mắt Lâm Linh thoáng cái liền đỏ bừng, đợi cho Diệp Phi cũng đi qua, nàng liền lộ ra một mặt điêu ngoa của mình, cùng Diệp Vân Khinh một trái một phải tóm lấy lỗ tai của Diệp Phi, đem hắn kéo đến oa oa kêu to, lại để cho Diệp Ngưng Sương cùng Tiêu Nguyệt Hàm chứng kiến hết thảy chuyện này đều che miệng bật cười.
Lại nói Liễu Diệc Như, nàng đi theo Nha Nha bảy chuyển tám rẽ đã lâu, mới ngừng lại phía trước một cái phòng khách rất bình thường, hiện tại nàng đã biết, tiểu cô nương này cũng không phải có chuyện gì muốn mình hỗ trợ, mà là cố ý tìm mình rồi, tuy vậy trong nội tâm cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có chút tò mò, đúng như Diệp Phi nói, nơi này là địa bàn của Diệp gia, chính nàng lại có một thân võ công không tầm thường, căn bản không cần cố kỵ cái gì.
Nha Nha nhẹ nhàng gõ cửa, dùng thanh âm non nớt ngọt giòn kêu lên:
- Tỷ tỷ, chúng ta đến đây.
- Vào đi, cửa không khóa.
Trong đó cũng truyền ra một giọng nữ cực kỳ dễ nghe, điều này làm cho Liễu Diệc Như càng thêm yên tâm, bất kể thế nào, cùng nữ nhân giao đấu, vẫn làm cho người ta yên tâm hơn so với nam nhân một ít.
Vào cửa, Liễu Diệc Như sau khi chứng kiến nữ nhân kia đang dùng dáng tươi cười chân thành nhìn mình, không khỏi ngây ngẩn cả người, không phải bởi vì dung nhan tuyệt mỹ so với chính mình cũng không kém là bao của nàng, mà là bởi vì thân phận của nàng, nữ nhân trước mặt này, đúng là nhân vật chỉ công khai lộ diện qua một lần, nhưng lại làm cho toàn bộ người trong thương giới Vọng Hải phải ghi nhớ thật sâu, tổng tài tập đoàn Thu Phong, Lý Tuyết Nhi.
Tuy rằng hiện tại luận theo thân phận, Lý Tuyết Nhi cũng không kém so với Liễu Diệc Như, nhưng nàng lại là mẫu thân của lão bản mình, hơn nữa cũng là người mình thần tượng từ nhỏ, cho nên lúc đối mặt với Liễu Diệc Như, nàng vẫn là thoáng có chút khẩn trương, khẽ khom người với Liễu Diệc Như nói:
- Liễu a di, ngài khỏe!
- Lý tổng, ngươi đây là?
Nghe được xưng hô của Lý Tuyết Nhi đối với chính mình, trong nội tâm Liễu Diệc Như càng thêm kì quái.
- Không nên gọi là Lý tổng gì đó rồi, nếu như a di không chê, gọi ta một tiếng Tuyết Nhi là tốt rồi.
Lý Tuyết Nhi khách khí đáp lại, lập tức vào thẳng chyện chính mà nói:
- Liễu a di nhất định là rất cảm thấy kỳ quái, tại sao ta phải bí mật gặp mặt ngươi trước lúc yến hội bắt đầu a?
- Đúng là có chút nghĩ không rõ.
Liễu Diệc Như khẽ gật đầu, trong nội tâm càng thêm nghi hoặc, đối phương không chỉ tự xưng vãn bối, hơn nữa thái độ đối với mình còn có chút cung kính, phảng phất nàng căn bản không phải một cái tổng tài của tập đoàn lớn có thể cùng mình bình khởi tọa, mà là một nhân viên bình thường trong công ty mình.
Lý Tuyết Nhi cười cười, xuất ra văn bản đóng dấu đưa đến cho Liễu Diệc Như nói:
- Ngài xem trước cái này một chút, có lẽ có thể hiểu rõ.
Liễu Diệc Như có chút nghi hoặc được nhận lấy tờ giấy kia, nhìn qua sơ lược một chút, cũng đã kinh ngạc không nói ra lời rồi, đây là một phần hiệp nghị bí mật, hơn nữa còn là loại có hiệu lực cao nhất tại pháp viện, trong đó nói rất rõ ràng, từ nay về sau tập đoàn Thu Phong phát triển tại Vọng Hải, lấy tập đoàn Phi Vân là chủ, nếu có cái gì cạnh tranh về mặt lợi ích, tập đoàn Thu Phong sẽ tự động nhượng bộ, hơn nữa tại thời điểm Phi Vân có khó khăn, tập đoàn Thu Phong sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ.
Liễu Diệc Như quản lý tập đoàn Phi Vân lâu như vậy, những hợp đồng từng ký qua chỉ sợ đếm không hết, tuy nhiên nàng cũng chưa từng gặp qua loại hợp đồng như vậy, từ phía trên mà nói, tập đoàn Thu Phong cũng đã có thể xem như đem mình bán cho tập đoàn Phi Vân rồi.