Diệp Vũ hiện tại cần phải làm chính là hết sức lôi kéo Diệp Phi, cho nên có chút trách cứ đối với Trương Vũ nói:
- Tiểu Trương, đây là ngươi không đúng, nói như thế nào ngươi cũng lớn hơn so với Tiểu Mãn, cho dù hắn không phải đệ đệ của ta, ngươi cũng nên nhường nhịn hắn một chút a.
- Dạ dạ, sau này ta nhất định sẽ chú ý.
Trương Vũ không ngừng gật đầu, tuy rằng bị Diệp Vũ khiển trách không nặng không nhẹ một phen, nhưng trong nội tâm hắn vẫn rất cao hứng đấy, dù sao việc này so với việc đem chuyện xấu hổ kia của mình nói ra cũng đã đẹp mặt hơn nhiều lắm rồi, bởi vậy trong nội tâm lại là có chút cảm kích với Diệp Phi.
Răn dạy Trương Vũ xong xuôi, Diệp Vũ tiếp tục giới thiệu vài người còn lại cho Diệp Phi, sau đó để cho mọi người tùy ý làm quen.
Những công tử ca này bình thường xen lẫn cùng một chỗ với Diệp Vũ, thực ra cũng là nhận được nhiệm vụ trong nhà đấy, chính là làm tốt quan hệ cùng người "nửa thừa kế" của Diệp gia này, mà bây giờ lại có nhân vật được hai đại thế gia càng thêm coi trọng là Diệp Phi, hơn nữa dường như còn rất đơn thuần, rất dễ dàng lừa gạt, bọn họ sao có thể ngồi yên được, cả đám đều vây đến bên người Diệp Phi, nghĩ đủ loại biện pháp để nịnh bợ hắn, cũng may bọn họ cũng đều biết rõ Diệp Phi hiện giờ còn là học sinh, cho nên cũng không nói tới những chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia, phần lớn đều là cùng hắn thảo luận một ít chuyện về trường học, mà được hỏi nhiều nhất, chính là thành tích học tập của hắn.
Có chút bị lạnh nhạt đứng ở một bên, Diệp Vũ thấy một màn như vậy, không khỏi cười lạnh, hội con ông cháu cha này thật đúng là cuốn theo chiều gió a, vừa có Diệp Phi thậm chí ngay cả mình cũng không để ý tới, hừ, cứ chờ xem, đến lúc đó Diệp Vũ ta sẽ làm cho tất cả mọi người biết rõ, đến cùng ai mới là người mạnh nhất Vọng Hải, ai mới là chưởng khống giả chính thức của hai đại thế gia!
Mà bây giờ Diệp Phi cũng là có khổ mà không nói nên lời, hắn tuy rằng có thể rất tự nhiên ứng phó với những trò nịnh hót này, nhưng đối với trường hợp như vậy lại là cực kỳ chán ghét, hiện tại hắn chỉ hận không thể lập tức biến thân thành dã man nhân, đem đám ruồi bọ đáng ghét này chụp chết, bất quá vì đối phó Diệp Vũ, hắn vẫn phải cố chịu đựng.
- Mấy người các ngươi, đều ở nơi này làm cái gì đấy? Không biết chất nhi của ta thân thể không tốt sao?
Lúc này một thanh âm y hệt tiếng trời bỗng vang lên bên tai Diệp Phi, nghe được thanh âm này, Diệp Phi biết cực khổ của mình rốt cục đã qua rồi.
Người nói những lời này, đúng là đại cô của Diệp Phi, Diệp Ngưng Sương, bởi vì trượng phu mất đi năng lực nam tính, nàng cũng đã trống trải hơn mười năm, nếu như một mực tiếp tục như vậy, ngược lại cũng không có vấn đề gì, có điều hai ngày ở cùng với Diệp Phi kia, nàng lại là lần đầu tiên được hưởng thụ tới loại thỏa mãn lớn nhất khi làm nữ nhân trong đời mình, chính lần đó cũng đã đem dục vọng áp chế hơn mười năm của nàng triệt để dẫn phát ra, chính là sau hai ngày kia, nàng lại phải nhẫn nhịn loại tra tấn không thể chịu được này, đến bây giờ đã gần một tuần.
Nếu như một mực không cơ hội cũng đành thôi, nhưng hiện giờ Diệp Phi lại đang ở cách nàng không xa, điều này để cho nàng như thế nào chịu được? Vì vậy nàng liền tùy tiện tìm cái cớ thoát khỏi chúng nữ, đến đây tìm Diệp Phi, muốn ôn lại thoáng chút loại khoái cảm vô hạn kia.
Công tử ca nơi này đều là người giao du rộng rãi, Diệp Ngưng Sương thân là người cầm lái sinh ý bạch đạo của Diệp gia, bọn họ sao có thể không biết tới? Vì vậy đều cùng nàng cẩn thận chào hỏi, Diệp Ngưng Sương lại là chẳng muốn trả lời những người này, trực tiếp nói với Diệp Phi:
- Tiểu Mãn, ngươi đến đây, giúp đại cô chút chuyện!
- Được!
Diệp Phi vội vàng gật đầu đáp ứng, hắn chính là sắp phiền đến mức phát bực với những gia hỏa y hệt con ruồi này rồi, hơn nữa từ trong ánh mắt của Diệp Ngưng Sương, hắn có thể thấy được loại khát vọng thật sâu của nàng, xem ra hôm nay lại có thể hảo hảo hưởng thụ một chút thân thể vô cùng mỹ diệu kia của nàng, như thế nào lại có thể cự tuyệt.
Đợi Diệp Phi đi đến bên người, Diệp Ngưng Sương trực tiếp kéo hắn đi về phía một cái toilet nhỏ bên cạnh đại sảnh, nơi đây là một trong những tửu lâu xa hoa nhất Vọng Hải, chuyên môn chuẩn bị cho việc tụ hội của những nhân vật nổi tiếng như hôm nay đấy, có thể đến nơi này tự nhiên không phải là người giàu có bình thường, mà những người này sau khi đến đây đôi lúc cũng sẽ có khả năng xuất một ít vấn đề nhỏ, ví dụ như say rượu buồn nôn gì đó chẳng hạn, cho nên ở quanh đại sảnh có không ít phòng nhỏ như vậy, để thuận tiện cho những người gọi là thượng lưu nhân sĩ này, tại thời điểm làm ra một ít động tác mất thân phận kia, cũng không đến mức bị người khác chứng kiến.
Diệp Vũ thấy một màn như vậy, cũng không hề nghĩ nhiều, còn cho rằng đại cô cũng là bởi vì phương diện này mới để cho Diệp Phi hỗ trợ đâu, bất quá trong nội tâm cũng rất không thoải mái, bởi vì xem thái độ của Diệp Ngưng Sương, sau này sinh ý trên bạch đạo của Diệp gia, nàng nhất định sẽ giao cho Diệp Phi đấy, mình nếu như không lựa chọn một ít biện pháp, tối đa cũng chỉ có thể tiếp nhận sinh ý dưới mặt đất của Diệp gia mà thôi, cái này làm sao có thể để cho dã tâm to lớn của hắn thỏa mãn?
- Tiểu Mãn, ngươi như thế nào lại lăn lộn cùng một chỗ với đám người Diệp Vũ?
Trên đường, Diệp Ngưng Sương thấp giọng hỏi Diệp Phi, tuy rằng nàng hiện giờ khát vọng nhất đúng là cái đại gia hỏa kia của Diệp Phi, nhưng lại càng quan tâm hơn đến bản thân Diệp Phi, sợ hắn không cẩn thận đi phải con đường tà đạo gì.
Diệp Phi lại không trả lời nàng, mà cười hỏi ngược lại:
- Như thế nào? Ngươi cảm thấy Diệp Vũ có vấn đề gì sao?
- Ta cũng không biết.
Diệp Ngưng Sương lắc đầu nói:
- Chỉ là đến cùng ta vẫn luôn cảm thấy hắn không phải một lòng với chúng ta.
- Đây cũng là nguyên nhân ta tiếp cận hắn.
Diệp Phi cười nói:
- Ta muốn thông qua người bên cạnh hắn nắm giữ một ít chứng cứ xác thực, để cho nhị thúc có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt thật của hắn.
- Ai, cũng không biết nhị ca bị làm sao, mà lại tin tưởng người này.
Diệp Ngưng Sương nói đến đây, giọng điệu có chút hạ xuống, nhưng vẫn nhắc nhở Diệp Phi nói:
- Vậy ngươi nhất định phải chú ý một chút nha.
- Yên tâm đi, bằng mấy người kia, còn không thể làm gì được ta!
Diệp Phi nói xong, liền mở ra cửa phòng rửa tay này, rồi cùng Diệp Ngưng Sương tiến vào, tiện tay đem chốt cửa khóa ngược lại.
Nơi này nói là toilet, kỳ thật càng giống với một gian phòng nghỉ, thậm chí trong đó còn có một chiếc giường nhỏ, hơn nữa dụng cụ cũng phía trên đều hoàn toàn mới đấy, bởi vì có chút thời điểm, khách nhân nếu như uống quá nhiều, lại nhất thời không thể trở về, sẽ đến nơi này ngủ một giấc cho tỉnh rượu.
- Lão công, Sương Nhi rất nhớ ngươi!
Vào phòng nghỉ, Diệp Ngưng Sương dường như lập tức thay đổi thành một người khác, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kiều mỵ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi ngoại trừ khát vọng còn có cả một tia u oán.
Diệp Phi cười hắc hắc, đi đến sau lưng Diệp Ngưng Sương đem nàng ôm lấy, hai tay trực tiếp nắm lấy cặp đồi cao ngất khiến cho hắn yêu thích không nỡ buông tay của nàng, tại bên tai nàng nói:
- Phải không? Nói cho lão công, là nơi nào nghĩ đến ta?
Diệp Ngưng Sương mềm nhũn ngã vào trong ngực Diệp Phi, từ trên ngực mình bắt lấy một tay của hắn, kéo đến phía dưới của mình, để hắn cách lớp quần áo sờ lên địa phương mỹ diệu của nàng, dịu dàng nói:
- Nơi đó nghĩ, là nơi đó nghĩ nhiều nhất!
- Phải không? Ta đây muốn nhìn xem nó nghĩ nhiều cỡ nào.
Diệp Phi cười cười đem làn váy lễ phục của nàng hất lên, đưa tay tiến vào trong quần nhỏ của nàng, lại mò tới vết nước trong suốt trên tay, không khỏi cười nói:
- Thì ra cũng đã nghĩ thành như vậy a, ngươi thật đúng là phóng đãng đâu, nói cho lão công, có phải lúc ta không có ở đây, liền đi tìm nam nhân khác giải quyết qua hay không?
Nghe được Diệp Phi nói, gương mặt vốn kiều mị của Diệp Ngưng Sương thoáng cái trở nên tái nhợt, trong đôi mắt thật to chứa đầy nước mắt, vô cùng bất lực quay đầu lại nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi lại càng hoảng sợ, vội vàng đem tay từ phía dưới nàng rút về, khẽ hỏi:
- Làm sao vậy lão bà? Có phải là ta làm đau ngươi?
Hắn chưa nói dứt lời, nước mắt của Diệp Ngưng Sương rốt cuộc đã rớt xuống, tràn đầy thương tâm nỉ non nói:
- Ngươi đem Sương Nhi xem thành loại người nào rồi? Ta là loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng sao? Người ta cũng đã muốn đem nửa đời sau đều giao cho ngươi, ngươi lại nghĩ người ta như vậy!