Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cửu Long Kéo Quan

Chương 5: Mèo Đen Trá Thi (1).

Chương 5: Mèo Đen Trá Thi (1).


Nếu biết trước thi thể của Huệ Hương sẽ bị bọn trộm mộ lợi dụng, thì dù có là ban đêm không ngủ thì tôi cũng sẽ thức mà canh giữ cho cô ấy qua đoạn thất.

Trước đó tôi không hề tin vào quỷ thần, nhưng bây giờ tôi đã tiếp xúc với xác chết quá nhiều, lại nghe Bạch lão quỷ nói bao nhiêu điều cấm kỵ âm dương, trong lòng sớm đã tin người sau khi chết vẫn còn một thế giới vong linh của riêng họ.

Nói cách khác, với tay nghề vớt xác điêu luyện của tôi bây giờ, thế giới quan của những người vớt xác cũng vô tình được thiết lập từ lúc nào không hay…Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bây giờ đang vô mùa vớt xác và cũng là thời cơ tốt để tôi kiếm thêm tiền.

Nhưng mà bởi vì chuyện của Huệ Hương, Bạch lão quỷ không để tôi xuống nước nữa.

Theo lời ông nói, tôi bây giờ đang vướng phải nhân quả của Huệ Hương, không thích hợp cho việc lập khế với những vong hồn khác nữa.

Tôi hỏi lão chuyện của Huệ Hương đến khi nào mới là xong, Bạch lão quỷ âm trầm một hồi mới trả lời tôi một câu rất dài.

“Vậy thì phải xem cô ấy muốn chơi lớn cỡ nào.

Theo ta đoán thì chuyện này chắc khó mà thu dọn chiến trường được, cậu nghĩ thử xem, cả đời Huệ Hương bơ vơ khốn khó, đến khi tinh thần có vấn đề thì người ta dùng mọi cách để ô nhục chà đạp bao nhiêu năm, sau khi chết lại bị người ta đào xác lên để phối âm hôn, oán khí có thể nói là theo kịp với Hoàng Hà Nương Nương rồi.

”Tôi ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, những chuyện thảm khốc mà Huệ Hương từng gặp phải khi còn sống và sau khi chết, đổi lại là tôi thì tôi cũng không can tâm đi vào địa phủ đầu thai đâu.

Vùng quê chuyện nhiều, lúc không ở nhà thì thôi, bây giờ tôi ở nhà, việc cưới xin hay hậu sự này nọ là chuyện không thể tránh được.

Trong thôn có một tên lưu manh già tên Tạ Quảng Tài vừa mới chết không lâu, là vai con cháu của ông nên tôi có nghĩa vụ túc trực bên linh cữu của ông ấy.

Cái lão già này mới đúng là thứ không ra gì, lúc còn trẻ lão thường hay quấy rối cô nhi quả phụ, đến già vẫn không an phận, lấy kẹo để dụ dỗ trẻ con lột quần lột áo.

Khi xưa Huệ Hương cũng bị lão làm hại không ít, thậm chí còn có người nói Huệ Hương thật sự đã từng bị lão xâm hại qua.

Đều nói người tốt thì đoản mệnh, tai họa di ngàn năm, Tạ Quảng Tài sống đến 70 tuổi nhưng vẫn còn cường tráng lắm, lão ta mà rượu vào thì mấy tên nhóc bình thường đều không phải là đối thủ của lão đâu.

Ai nấy cũng không ngờ lão lại treo cổ tự tử trên cây hòe đầu làng, lúc chết còn toàn thân lõa thể không mảnh vải che thân.

Loại người này chết không ai thương xót, chỉ nghe cảm thán rằng chết đi là vừa.

Cho nên đêm túc trực linh cữu cũng chả có mấy ai, ngoại trừ tôi còn có mấy người cháu gần xa không từ chối được.

Túc trực linh cữu là một chuyện vô cùng tẻ nhạt, thanh niên đều thích những chuyện kích thích, nghe tôi với Bạch lão quỷ làm nghề vớt xác, liền hỏi tôi có gặp phải chuyện quỷ dị gì không?Tôi cũng thấy nhàm chán nên đã kể họ nghe chuyện lạ đó đây từ Bạch lão quỷ thuật lại.

Ngẩng đầu ba thước có thần minh, đêm hôm khuya khoắt không được ăn nói bậy bạ, mấy câu chuyện truyền miệng dân gian vớ vẩn ngược lại không nằm trong những điều cấm kỵ.

Mấy người bọn họ nghe được một chút liền nhốn nháo lên không chịu, cái họ muốn nghe là người thật việc thật kia kìa.

Nói về việc thật, thì quả đúng là tôi muốn dốc bầu tâm sự với họ về chuyện của Huệ Hương, nhưng vì nhân quả của cô ấy vẫn chưa giải, có đánh chết tôi cũng không dám kể ra…“Anh Lan này, em nghe nói xác của cô gái ngốc Huệ Hương trong độ mười thước là do anh vớt hả?” Đột nhiên em họ tôi lên tiếng hỏi tôi.

Tôi chẳng nói chẳng rằng, liền hỏi vì sao lại hỏi về chuyện của Huệ Hương.

Tạ An nhìn bài vị của Tạ Quảng Tài trên bàn, rồi cúi người nói nhỏ với tôi: “Anh Lan, thật ra hôm đó em đi câu đêm về, em nhìn thấy chú Quảng Tài của tụi mình đó.

”Thằng nhóc này từ khi câu được con cá chép đỏ nặng chín kí ở Hoàng Hà, cả người như bị rồ vậy, từ sớm đến tối không phải đi câu cá thì là trên đường đi câu cá, câu từ khuya đến sáng cũng là chuyện thường gặp rồi.

Hắn nói đêm đó mười hai giờ khuya trên đường về nhà, thì nhìn thấy Tạ Quảng Tài ở chuồng đi xung quanh khắp nơi.

“Chắc là mộng du rồi.

” Tôi nói.

“Ngoại trừ chú Quảng Tài, lúc đó em còn nhìn thấy…” Nói tới đây, Tạ An nuốt nước bọt liền ngưng bặt.

“Còn thấy gì nữa? Không lẽ trong tay ông ấy còn cầm theo dây thừng? Trong lúc mộng du âm soa dương thác treo cổ mình tới chết ?”Thằng nhóc trong xóm chọt mỏ vào nói.

Hai thằng nhãi này đúng là hai thằng đần mà, quỷ thần cũng không kỵ, mấy câu nói đoạn đầu cũng dám nói ra.

Đây là những câu nói vĩnh biệt hoặc điềm gở.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch