Phương Quý ngẩn người. Dĩ nhiên là hắn muốn tu hành rồi, đây là đại sự quan trọng đứng hàng thứ hai trong đời hắn.
Bất quá, hắn lắc đầu một cái, nói: "Ta không muốn đi làm nô bộc trong nhà các người!"
Lão bà áo đen lắc đầu một cái, nói: Giáp công tử đã thu hồi mệnh lệnh mà ngài ấy đã ban ra, giờ ngươi muốn đi cũng không được đâu. Tuy vậy, nếu ngươi nguyện ý tu hành, lão thân có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng. Ngày xưa, ta vốn dĩ xuất thân từ Hồ gia tại đất Lĩnh Nam, cũng có chút hiểu biết đối với các tông phái tu hành tại An Châu, cũng còn một vài người quen cũ tại đó. Nếu ngươi nguyên ý tu tâm dưỡng tính, bước lên con đường tu hành, ta có thể tiến cử ngươi vào tiên môn!"
"Vào tiên môn sao?"
Phương Quý bị hù doạt giật nảy cả mình khi nghe lời nói vừa rồi.
Mỗi ngày, hắn đều theo chân lão mù họ Chu nghe những câu chuyện thần kỳ vể các vị tiên nhân trong truyền thuyết, do đó cũng quen với hai từ Tiên môn, lại biết rõ những sự tích hành hiệp trượng nghĩa của những vị cường giả trong tiên môn ấy.
Có thể nói, cái nơi gọi là Tiên môn kia chính là trường học của những người tu hành!
Trong mắt hắn, Tiên môn là một nơi chí cao khó mà với tới, một tồn tại khó mà mơ cao. Hắn còn nghe nói con trai của thành chủ thành Thanh Thạch muốn tiến vào Tiên môn còn phải trải qua rất nhiều đợt khảo hạch, bên cạnh đó là hối lộ rất nhiều vàng bạc châu báu. Một nơi như vậy, đâu phải muốn vào là vào!
Có phải lão bà bà trước mặt này đang khoác lác hay không đây?
Bà ta cũng tương tự như một vị thị nữ thôi, tại sao lại có vai vế lớn đến vậy chứ?
Lão bà áo đen không hề biết rằng Phương Quý nhỏ tuổi mà suy nghĩ phức tạp đến thế, nghĩ rằng hắn ngẩn người vì sợ, bèn nói: "Dù An Châu là một địa phương nhỏ thôi, nhưng cũng có đôi chút khí vận, trái lại là có một vài nhân tài xuất thế. Trong số đó, chủ nhân của Thái Bạch Sơn từng cùng ta có duyên gặp mặt một lần. Lão ấy là một người tốt, nếu ngươi có thể đến đó bái nhập vào tông môn của lão, có lẽ sẽ có thể học tập được một vài pháp môn!"
"Ta đồng ý!"
Phương Quý đáp ứng không hề do dự.
Hôm nay, Phương Quý đúng là chưa biết có nên đi hay không, nhưng đã có cơ hội thế này, dĩ nhiên nắm bắt trước rồi tính sau.
Chỉ cần đáp ứng, sau này mình có quyền lựa chọn đi hay không đi, nếu không đáp ứng, cái cơ hội quý giá này kể như mất đi vĩnh viễn.
Thấy Phương Quý đồng ý dứt khoát như vậy, lão bà áo đen cũng khá bất ngờ. Thế nhưng, bà ta cũng không hỏi han gì thêm, chỉ là đưa lá thư trong tay mình cho Phương zquý, nói: "Nếu ngươi đã quyết định thì mang là thư này đến núi Thái Bạch đi, chỉ cần nói Hồ Tú bà bà của Hồ gia tại Lĩnh Nam tiến cử ngươi đến. Ta nghĩ rằng chủ nhân núi Thái Bạch kia vẫn còn nể mặt lão bà này mà cho phép ngươi nhập môn học một vài thứ. Chỉ là đường tu hành gian nan trắc trở, nguy hiểm khôn lường, lão bà ta đây chỉ có thể giúp ngươi đến đây, chỉ một con đường, việc còn lại ngươi phải tự thân phấn đấu thôi!"
"Ta hiểu! Ta hiểu!"
Phương Quý đáp ứng dứt khoát mà không hề suy tính, còn những điều mà lão bà bà áo đen vừa nói thì hắn đã nghe rất nhiều lần từ lão mù họ Chu rồi.
Cái đoạn "đường tu hành gian nan trắc trở, nguy hiểm khôn lường" luôn là lời mở đầu vô cùng hùng tráng trong những câu chuyện của ông ta.
Phía bên ngoài trang viện, một kiện Pháp chu vừa to lớn, vừa hoa mỹ từ trên trời đáp xuống. Phương Quý liền nói lời tạm biệt với lão bà áo đen và Tiểu Lý, sau đó dõi mắt nhìn cô bé nhỏ nhắn ôm thỏ con trong ngực lẽo đẽo bước lên chiếc Pháp chu. Nàng đứng trên boong thuyền, vẫy tay chào lại hắn. Bên dưới chiếc tiên thuyền, một vòng phù văn lóe sáng lần nữa, dù linh quang làm điểm tựa, mây lành hội tụ, nâng cỗ Pháp chu bay thẳng lên không trung, lao vút về hướng Đông.
Phương Quý đứng yên giữa tòa trang viện nhỏ, chờ đến khi bọn người mặc giáp đen và chiếc pháp thuyền khổng lồ đi xa mới bắt đầu nhìn dáo dác xung quanh.
Hắn bỗng cảm giác thế giới quay về như trước đó, những vị tiên nhân phi thiên độn địa kia và chiếc pháp thuyền khổng lồ ấy lại tựa như một giấc mộng. Từ nhỏ đã sinh sống tại thôn Ngưu Đầu, dù mỗi ngày đều nghe thấy một vài truyền thuyết về những vị tiên nhân kia nhưng cơ bản hắn chỉ là một con dân sinh hoạt giữa đời thường nên lần này có cảm giác khó mà tin được. Đặc biệt là trong mấy ngày nay, mọi chuyện mà hắn trải qua giống như một cơn mơ quái dị.
Dĩ nhiên, đây không phải lúc để mà hồi tưởng mộng mị, khi Phương Quý đã chắc hẳn bọn người kia chính xác rời đi rồi, bèn ba chân bốn cẳng vọt vào trong phòng, kiểm tra xung quanh cẩn thật, liền mở cái túi nhỏ ra, trút mọi thứ bên trong xuống đất.
Lẻng xẻng, lẻng xẻng...
Trong phút chốc, một đống nhỏ tinh thạch ánh tím xuất hiện trước mặt Phương Quý.
Hắn giật mình, kinh ngạc, sau một lúc thì tức giận kêu lên: "Bạc đâu rồi?"
Phương Quý cho rằng bên trong túi phải là thật nhiều vàng bạc, châu báu mới đúng, nào ngờ đổ ra thì thấy một mớ tinh thạch màu tím là thế nào? Mỗi một viên đều to bằng ngón cái, lóng la lóng lánh, vô cùng xa hoa, nhưng làm sao bằng bạc trắng khiến người ta hạnh phúc chứ?
Dùng bạc là có thể mua rượu ngon, gà mập, còn thứ đồ chơi này thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ đưa cho Hồng Bảo xâu vòng cổ để đeo ư?
"Lẽ nào tên kia lại gạt ta sao?"
Phương Quý có chút thất vọng, không kiềm lòng được bèn bĩu môi một cái.
Bất quá, dù gì thì Phương Quý cũng có tí kiến thức, ngày thường đều nghe lão mù họ Chu kể chuyện trong giới tu hành, vì thế cũng liền phản ứng lại kịp lúc. Hắn chép miệng, thì thầm: "Ông ấy kể rằng người tu hành không cần vàng bạc châu báu mà dùng thứ quý trọng hơn, hình như cái gì đó gọi là linh thạch thì phải. Chẳng lẽ đây chính là linh thạch sao?"
Nghĩ đến đây, Phương Quý bèn mừng rỡ.
Hắn vốn dị biết rõ một khối linh thạch này còn quý hơn mấy khối vàng cộng lại!
Vừa nghĩ ngợi vừa cầm lên vài khối tinh thạch màu tím kia để quan sát cẩn thận, hắn cảm giác hơi hoang đường, sợ rằng đây chỉ là một món đồ chơi quý giá nào đó mà thôi. Nếu như đây là vật tùy thân mang bên người của Tiểu Lý hoặc tên Giáp công tử kia thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thế nhưng đây lại là vật mà tên hộ vệ kia tiện tay lấy ra, thế nhưng lại nhiều đến vậy? Ngay cả một tên hầu cận cũng có nhiều đến nhường này thì liệu nó có quý giá hay không?
Tỉ mỉ đếm lại, có tổng cộng ba mươi hai khối đá màu tím - điều này làm Phương Quý cảm thấy khó mà tin được. Hắn nhận ra chiếc túi này không lớn lắm, to chừng lòng bàn tay, làm sao chứa hết những viên đá này gộp lại? Trong khi đó, những viên đá tím này lại lọt thỏm bên trong chiếc túi này từ đầu. Cái túi be bé này cũng là một món bảo bối sao?
Sắc mặt Phương Quý trở nên nghiêm túc hẳn.
Hắn nhận ra được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Hình như là người hầu của bọn chúng cũng giàu hơn đại lão gia nơi đây..."