Hai vị đệ tử Ô Sơn Cốc khác giật nảy cả mình, tên đã lên dây, vội vàng tiến lên xuất thủ.
Lương Thông vừa ra tay liền không dung tình một chút nào, thân thể rung động, thôi động linh tức, một quyền một cước mang theo khí lực lớn dọa người, phi thân vọt tới bên cạnh hai vị đệ tử, quyền kích khuỷu tay đụng, bất quá chỉ mấy hiệp, liền đánh bay hai vị đệ tử này ra ngoài.
"Hắn...khí lực của hắn lại mạnh như vậy, đây chính là chênh lệch giữa chúng ta cùng với Dưỡng Tức tầng ba sao?"
"Công phu quyền cước của hắn rất cứng, lại thêm có tu vi viễn siêu chúng ta, ai có thể là đối thủ của hắn chứ?"
Hiển nhiên là lần ra tay này của Lương Thông, chỉ cần ba quyền hai cước liền thu thập ba vị đồng môn, dũng khí của đám đệ tử chung quanh quả thực là đã giảm xuống, ý thức được sự chênh lệch giữa chính mình cùng với Lương Thông, người ta không chỉ có tu vi cao hơn bọn hắn một tầng, quyền cước cũng là luyện ra được từ nhỏ, còn có ai dám trêu chọc vị Bá Vương trong tiên môn này?
"Ha ha, một đám phế vật!"
Lương Thông thấy được vẻ e ngại ở trong mắt của mọi người, cười lạnh một tiếng, cảm thấy có một chút đắc ý, cố ý quét mắt nhìn bốn phía.
"Còn có ai muốn đánh chủ ý đến linh tuyền của ta?"
Người chung quanh lộ ra vẻ im ắng, người người cúi đầu xuống, lúc này ai dám đáp lời?
Cũng chính là vào lúc này, ở phía ngoài đoàn người, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu to hưng phấn: "Chỗ linh tuyền này là của ta!"
Nghe thanh âm rõ ràng là còn có một chút non nớt kia, tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại.
Đám người tách ra sang hai bên, từ bên trong có một người đi tới, nếu không phải là lộ ra tư thế lão nông đang vác đồ, thì nhìn qua giống như là một vị thiếu gia nhà giàu, ở trên khuôn mặt tròn mang theo nụ cười hì hì, mơ hồ không chú ý đi vào bên trong vòng tròn.
Đệ tử Ô Sơn Cốc ở chung quanh nhìn thấy người mở miệng nói chuyện lại là hắn, liền lập tức cảm thấy có một chút lo lắng, cũng có một ít người tốt bụng muốn đến cản hắn lại, ngay cả ba người Trương Phong ở bên trong Ô Sơn Cốc cũng được coi như là người có bản sự không kém cũng đều không phải là đối thủ của Lương Thông, một tiểu hài tử rõ ràng nhỏ hơn so với người ta sáu, bảy tuổi, hơn nữa lại nhập môn trễ hơn một năm rưỡi như hắn lại còn dám tới xem náo nhiệt, sợ rằng sẽ bị đánh cho bầm dập!
Nhưng Phương Quý đại gia đã chờ đợi mấy ngày, khó khăn lắm mới bắt được một cơ hội như thế này, đương nhiên sẽ không nguyện ý lùi bước, cười hì hì tránh thoát hai người muốn kéo tay của mình, nghênh ngang đi vào trong vòng tròn, nhấc chân vượt qua Trương Phong nằm ở dưới đất, nhìn sang hướng Lương Thông, cười nói: "Lương sư huynh nói lời này là không đúng, ngươi đi rồi linh tuyền cũng không phải là của ngươi, người khác dựa vào cái gì mà không thể đánh chủ ý?"
Hắn nói ra lời này liền khiến cho một số đệ tử Ô Sơn Cốc đứng ở chung quanh đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng ngoài dự liệu, Lương Thông cũng không có tức giận, nhìn Phương Quý đi ra từ trong đám người, ngược lại là lộ ra mấy phần ý cười, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu như Phương Quý sư đệ tới, vậy thì dĩ nhiên sẽ không giống, ngươi đã suy nghĩ mấy ngày rồi, đã có quyết định hay chưa?"
Trong mấy ngày nay hắn vẫn đang một mực chờ câu trả lời chắc chắn của Phương Quý, liên tục đợi ba ngày, đã có một chút hơi không kiên nhẫn. Hắn đang suy nghĩ nếu như Phương Quý vẫn không đưa ra câu trả lời chắc chắn, liền dùng một số thủ đoạn khác để dọa cho đối phương giật mình, không ngờ được vào lúc này đối phương liền tới.
Nghĩ đến 30 khối linh thạch sắp tới tay, xác xuất thành công trong khảo hạch vào một tháng sau lại lớn hơn mấy phần, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều.
"Nếu ta đã tới, đương nhiên là đã có quyết định, ta chắc chắn phải có được chỗ linh tuyền này!"
Lời nói của Phương Quý rất là táo bạo, cũng làm cho người vây xem chung quanh có một chút cảm thấy không rõ lắm.
"Vậy là tốt rồi!" Càng khiến người ta mò không ra chính là phản ứng của Lương Thông, hắn trái lại còn nở nụ cười, nói: "Chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện?"
Hắn cũng không muốn thu linh thạch của Phương Quý ở trước mặt của người khác, dù sao thì nếu sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì sẽ không dễ phủ nhận.
Hắn làm việc cũng coi như là kín đáo, nếu như vào một tháng sau hắn thành công tiến vào Hồng Diệp Cốc, chỗ linh tuyền này coi như là giao cho Phương Quý cũng không sao, nhưng có thể bị người khác cướp đi hay không thì hắn cũng mặc kệ, coi như là trong tương lai đối phương tới tìm hắn, hắn cũng sẽ không trở về giải quyết phiền toái cho đối phương, nhưng nếu như hắn không thể tiến vào Hồng Diệp Cốc mà nói, vậy thì còn phải ở lại đây, chỗ linh tuyền này vẫn là có khả năng lấy được trở về!
"Họ Lương!"
Lương Thông đang tiến hành tính toán ở trong lòng, đang cảm thấy hết thảy mọi thứ đều nằm ở trong sự khống chế của mình, Phương Quý bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nói với lý lẽ chính đáng: "Tất cả mọi người đều là huynh đệ đồng môn, nên cùng chia sẻ tài nguyên trong tiên môn, ngươi bình thường chính là một người chiếm linh tuyền ăn một mình còn không nói, chưa kể bây giờ ngươi đã sắp rời đi, còn muốn dùng chỗ linh tuyền này bán cho ta với giá 30 khối linh thạch, ngươi coi ta là kẻ đần hay sao, muốn dùng chỗ tốt của tiên môn để thu bạc của ta? Phương đại gia ta là người có tiền, nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ tiêu tiền một cách ngu ngốc!"
"Hử?"
Bên trong một tiếng hét lớn này bao hàm quá nhiều tin tức, lập tức khiến cho mọi người chung quanh không kịp lấy lại tinh thần.
Có người không ngờ được Phương Quý thực sự có can đảm cứng đối cứng với Lương Thông như thế, trong lòng cảm thấy bội phục đối với đảm lượng của hắn.
Cũng có người nghe được Phương Quý nói Lương Thông thế mà âm thầm muốn dùng giá cả 30 khối linh thạch để bán linh tuyền cho Phương Quý, lập tức cảm thấy nực cười, trong mấy ngày nay đã có người nghe nói Phương Quý đang làm chuyện giao dịch cùng với Lương Thông, nhưng lại không ngờ được cuộc giao dịch này lại là linh tuyền, thế là ở trong ánh mắt bọn hắn nhìn về hướng Lương Thông không khỏi trở nên rất khinh bỉ, người đã sắp đi còn muốn bán linh tuyền, cũng không khỏi quá vô sỉ rồi?
"Ngươi!" Lương Thông không ngờ được Phương Quý lại bỗng nhiên nói toạc ra việc này, trên trán nhất thời nổi gân xanh, hắn cũng không sợ người khác biết sự tình hắn bán linh tuyền cho Phương Quý, nhưng bây giờ sự tình còn chưa có thành, liền bị Phương Quý nói toạc ở trước mặt của mọi người, lập tức cảm thấy xấu hổ!
Thế là hắn bước lên phía trước một bước, quát lên một tiếng: "Ranh con, ngươi muốn chết!"
"Đừng có mở miệng là mắng người!" Phương Quý hiên ngang lẫm liệt, nghiêm mặt nói: "Huống chi, ngươi tưởng là Phương đại gia sẽ sợ ngươi?"
Ánh mắt của Lương Thông trở nên lạnh lùng, tập trung vào Phương Quý, nếu không phải là tuổi tác của Phương Quý nhỏ hơn hắn rất nhiều, lúc này hắn đã trực tiếp động thủ, nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không có ý tứ buông tha cho Phương Quý.