Coi như là mấy người Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn có quan hệ tốt với Hứa Nguyệt Nhi, nhìn thấy Phương Quý đi theo Hứa Nguyệt Nhi vượt quan, cũng chỉ là thầm mắng hắn vô sỉ ở trong lòng, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này, không ngờ được vị Trương Xung Sơn không thân quen lắm này lại xuất thủ.
Ngay cả Hứa Nguyệt Nhi còn mang theo nước mắt trên mặt vào lúc này cũng đều ngây ngẩn cả người.
"Ngươi dám ám toán ta?"
Phương Quý đối mặt với một chưởng bất thình lình cũng là kinh hãi, bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ muốn rơi xuống từ trên phi kiếm, ngã vào trong bầy ong, bầy ong kia đáng sợ như vậy, nếu như rơi vào trong vòng vây của bọn chúng, hắn đừng nói là thí luyện, chỉ sợ là ngay cả cái mạng nhỏ cũng đều không giữ được, trong lúc cấp thiết, hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã nhấc phi kiếm lên, cả người lao về phía bên trái.
Cũng may mà linh tức của hắn thâm hậu, một chưởng kia của Trương Xung Sơn chỉ là dựa vào chưởng phong, cho nên hắn vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, hơn nữa vào lúc hắn luyện phi kiếm, vẫn là một mực luyện ở dưới vách núi, sở trường nhất chính là cam đoan bản thân không ngã xuống từ trên phi kiếm, bởi vậy mặc dù một chưởng này tới rất hung hiểm, nhưng hắn vẫn không có rơi xuống phi kiếm, chỉ là bị một chưởng kia ảnh hưởng, trực tiếp phóng đi về phía bên trái.
"Bành" một tiếng, hắn trực tiếp đụng vào vách đá, phi kiếm cắt rơi một khối trên núi đá, cả người hắn cũng bay ra ngoài từ trên thân kiếm, thân thể lướt qua mặt đá, nửa người bao gồm cả khuôn mặt đều cọ sát ra không ít vết máu.
"Thế mà còn vẫn có thể lao ra ngoài?" Trương Xung Sơn thấy cảnh ấy, cũng hơi có một chút ngoài ý muốn.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể bước tới và thực hiện kế hoạch khác, chỉ là thầm nghĩ ở trong lòng: "Ta tốt xấu gì cũng đã đả thương hắn, nhìn thương thế của hắn, muốn thông qua thí luyện là không còn hi vọng gì, gốc sâm già mà Lương Thông hiếu kính đã không cần phải trả về, hơn nữa lần xuất thủ này cũng coi như giúp cho Hứa gia tiểu thư giải hận, nàng vô luận như thế nào cũng đều sẽ nhớ nhân tình của ta, càng quan trọng hơn, ở phía Nhan sư tỷ..."
"Người mà thằng nhóc này đắc tội thật đúng là không ít!"
Nghĩ đến đây, Trương Xung Sơn liền cười lạnh một tiếng, cong người vọt vào bên trong cửa thứ ba.
"Thế mà lại xảy ra chuyện như thế?"
Một màn đột nhiên xảy ra ở bên trong Thập Lý Cốc đã nằm ngoài dự kiến của mọi người, chẳng ai ngờ rằng ở trong đám đệ tử đang xông quan sẽ xuất hiện chuyện như thế. Mặc dù ở bên trong quá trình thí luyện, tiên môn cũng không cấm môn hạ đệ tử tranh đấu với nhau, thậm chí còn mơ hồ toát ra ý tứ cổ vũ tranh đấu, cố ý nói rằng chỉ có mười hạng đầu thông qua được thí luyện Thập Lý Cốc mới có ban thưởng đặc biệt, chính là cái ý tứ này.
Nhưng môn hạ đệ tử coi như tranh đấu, cũng thường thường là tranh đấu ở trong đoạn đường cuối cùng, ở trong các cửa ải trước, từng bước hung hiểm, ốc còn không mang nổi mình ốc, ai cũng chỉ muốn nhanh chóng vượt quan, sao có thể lo lắng đến người khác?
Nhất là vào lúc Trương Xung Sơn ra tay với Phương Quý, thực sự là đột ngột đến cực điểm, không có một chút dấu hiệu nào.
Hiển nhiên Phương Quý mặc dù đã thoát khỏi vận mệnh bị một chưởng đánh vào trong bầy ong, nhưng phi kiếm mất khống chế, cả người va vào trên vách đá cũng rất nặng, cả người đều nằm trên mặt đất, không có một chút âm thanh nào. Bạch Thạch trưởng lão đứng ở vị trí lối vào cũng là biến hóa sắc mặt, hơi nghiêng người đi, bay lên không trung, cả người được bao bọc bởi mây trắng, trong chốc lát liền đi tới trên không Thập Lý Cốc.
Nhìn Phương Quý nửa người toàn là máu, trong ánh mắt của hắn cũng có một chút phức tạp.
Thằng nhóc này có thể liên tiếp xông qua hai cửa, tuy có hiềm nghi mưu lợi, nhưng bản lĩnh cũng coi như không kém, bây giờ thương thế lại nặng như vậy, cửa ải tiếp theo lại là không có hi vọng, bởi vậy hắn đã trực tiếp đưa tay chộp tới, muốn trực tiếp mang Phương Quý ra ngoài cốc để chữa thương!
"Đừng động vào ta..."
Nhưng cũng ngay vào lúc đầu ngón tay của hắn chạm vào vai của Phương Quý, chợt nghe thấy một giọng nói buồn buồn.
Nghe vậy Bạch Thạch trưởng lão hơi sững sờ, sau đó liền thấy thân thể của Phương Quý run rẩy, gian nan ngồi dậy.
Đến lúc này, càng có thể nhìn ra thương thế của hắn là không nhẹ, mặt mày be bét máu, vết máu kéo dài từ nửa người bên trái đến vách đá, bào phục càng là rách nát, lộ ra vài vết bầm tím, theo việc hắn từ từ ngồi dậy, máu tươi liền rỉ ra từ vết thương trên thân thể nho nhỏ của hắn, nhìn qua máu thịt be bét, có một chút nhìn thấy mà giật mình.
"Ta ổn!" Phương Quý phát ra thanh âm buồn bực, trực tiếp đánh gãy lời nói của Bạch Thạch trưởng lão, đôi mắt sáng ngời, nhìn về phương hướng cửa thứ ba.
Hắn nghiến răng, lộ ra vẻ tàn nhẫn, móc từ trong ngực ra mấy viên Bổ Khí Đan, ném từng viên từng viên vào trong miệng, nuốt vào trong cổ, sau đó liền vẫy tay, Quỷ Linh Kiếm ở phía trước không xa vang lên "Ong" một tiếng, bay đến phía trước người hắn một lần nữa, sau đó Phương Quý cắn răn nghiến lợi, chịu đựng cơn đau quanh cơ thể, từ từ đứng lên, sau đó nhảy lên phi kiếm.
Dùng sức lau đi máu tươi ở bên khóe miệng, hắn mắng một câu trầm thấp, hét lên: "Ta còn muốn tiếp tục!"
Vừa nói chuyện, vừa vận chuyển linh tức, Quỷ Linh Kiếm đã hóa thành một cái bóng đỏ xông về phía trước.
Bạch Thạch trưởng lão có một chút kinh ngạc, nhìn qua bóng lưng đi xa của Phương Quý, qua thật lâu, mới khe khẽ lắc đầu.
"Hắn thế mà vẫn tiếp tục tham gia thí luyện..."
"Cú ngã vừa rồi thế nhưng là đủ nặng, hắn vẫn còn sức sao?"
"Nhìn không ra hắn còn nhỏ tuổi, lại có thể kiên cường như vậy..."
Trong một mảnh nghị luận ầm ĩ, coi như là Nhan sư tỷ vào lúc này cũng nhiều thêm mấy phần vẻ kinh dị.
"Sưu..."
Phương Quý bước lên Quỷ Linh Kiếm, giống như là một cái bóng màu đỏ, trực tiếp vọt vào trong cửa thứ ba.
Lúc này ở trong lòng của hắn tràn đầy lửa giận, không muốn nghĩ về bất cứ điều gì khác, cũng không có suy nghĩ là ở trong cửa thứ ba này có cái gì.
Mặc dù vừa nãy hắn té đủ nặng, nhưng dù sao thì linh tức của hắn cũng cường đại, năng lực chịu đựng cũng mạnh hơn so với sự tưởng tượng của người khác, lại trực tiếp nuốt mấy viên Bổ Khí Đan, nhanh chóng luyện hóa, linh tức ngược lại là dần dần tăng lên, tốc độ ngự kiếm cũng càng lúc càng nhanh!
Ở phía trước hắn, Trương Xung Sơn và nhóm người nổi bật đã sớm đi được rất xa, ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy, nhưng ở bên cạnh hắn, vẫn còn có không ít đồng môn thừa dịp thời điểm hắn bị té đã đuổi kịp hắn, những người này sau khi đi vào cửa thứ ba, biết đây là cửa ải khó khăn nhất, không có người nào là không nơm nớp lo sợ, tâm thần kéo căng, thận trọng từng bước, cho dù là thở mạnh cũng không dám.
Lại không ngờ được Phương Quý lại không kiêng nể gì cả như thế, trực tiếp ngự kiếm toàn lực bay vọt qua bên cạnh bọn hắn, cả đám lập tức đều có một chút giật mình, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn!