Phương Quý cũng không biết A Khổ đang lo lắng cái gì, chỉ là vừa nghĩ tới vận mệnh của mình, liền trở nên đau buồn, than thở: "Phải biết rằng Phương Quý Phương đại gia ta đường đường là hậu đại Tiên Nhân, ba tuổi biết bò cây, năm tuổi biết bắt cá...bảy tuổi liền có thể lật cửa sổ nhà Hoa quả phụ nhìn lén nàng tắm rửa, anh hùng tịch mịch chưa bao giờ thua qua, ai có thể nghĩ sau khi tiến vào tòa tiên môn này thế mà lại bị người khác khi dễ?"
Vừa nặng nề thở dài, vừa chắp tay sau lưng đi về hướng động phủ của mình, bóng lưng vô cùng cô đơn.
"Không có đạo lý, Phương Quý sư đệ có thiên phú tốt như vậy..."
A Khổ đi theo sau lưng Phương Quý cũng là lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, khổ não suy nghĩ một hồi không hiểu được, nhưng thấy Phương Quý sắp đi xa, bỗng nhiên nổi lòng hung ác, chạy nhanh tới nói: "Phương Quý sư đệ, ta có lời muốn nói với ngươi!"
Phương Quý cô đơn xoay người qua, nói: "Nói đi, nếu không thì lần sau chỉ có thể nói ở trước phần mộ của ta..."
"Chuyện này...thật sự không đến mức..." A Khổ sư huynh điều chỉnh cảm xúc một chút mới tiếp tục nghiêm túc nhìn Phương Quý, hỏi: "Ngươi thật sự muốn học công pháp mạnh nhất sao?"
Phương Quý nhếch miệng, nói: "Công pháp mạnh nhất đã bị tên Trương Xung Sơn kia đoạt mất..."
A Khổ sư huynh lắc đầu nói: "Thái Bạch Tông có vô số công pháp nhiều không kể xiết, Kim Quang Thần Ngự Pháp làm sao có thể xứng với hai chữ mạnh nhất, coi như là ở trong năm vị trí đầu cũng đều quá sức, chỉ là có một chút công pháp sẽ không dễ dàng truyền cho đệ tử Hồng Diệp Cốc mà thôi, chỉ có đệ tử Thanh Khê Cốc mới có thể tiếp xúc đến, bất quá nếu như ngươi thật sự muốn học công pháp mạnh nhất mà nói, ta ngược lại là biết một người, hắn hiểu được công pháp mạnh nhất của Thái Bạch Tông..."
Phương Quý giật mình, bình tĩnh nhìn A Khổ sư huynh, hỏi: "Thật sự là mạnh nhất?"
A Khổ sư huynh nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là mạnh nhất, so với những công pháp mà đệ tử Thanh Khê Cốc học còn muốn lợi hại hơn!"
Sắc mặt của Phương Quý cũng trở nên nghiêm chỉnh, chăm chú nhìn A Khổ sư huynh.
Vẻ mặt của A Khổ sư huynh lúc này cũng rất thành thật, rất ít thời điểm có thể nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy.
Phương Quý rất nhanh liền làm ra quyết định, nói: "Ta tin ngươi, hãy đưa ta đi xem!"
A Khổ sư huynh thấy Phương Quý đáp ứng, lộ ra thần sắc rất là vui mừng, nhưng trên mặt lại bỗng nhiên có một chút vẻ lo âu, do dự một chút, nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi có thể tin ta, ta rất là cảm kích, nhưng sư huynh ta vẫn phải nhất định sớm nói cho ngươi biết, môn công pháp kia mặc dù rất mạnh, nhưng cũng vô cùng khó luyện, nếu như ngươi tu luyện tốt thì liền có được tài nghệ trấn áp đồng môn, nhưng nếu như tu luyện không tốt..."
"Sợ cái gì chứ, ta chỉ sợ là không đủ lợi hại!" Sự tự tin như lửa lại dâng lên ở trong lòng của Phương Quý, cười lớn một tiếng, nói: "Dẫn đường!"
A Khổ sư huynh nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn, lộ ra sắc mặt vui mừng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Đi theo ta!"
Hai người rời khỏi Hồng Diệp Cốc, đi ra sau núi Thái Bạch Tông, đi hơn nửa ngày công phu, dần dần cách xa cung điện cùng với khu kiến trúc ở trước núi, cỏ hoang ở hai bên um tùm, con đường khó đi, Phương Quý muốn ngự kiếm mà đi, A Khổ lại nói cho hắn biết lần này đi cầu pháp nhất định phải thành tâm, không thể ngự kiếm, bởi vậy Phương Quý cũng chỉ đành chịu đựng, chỉ hi vọng môn công pháp mạnh nhất này không làm cho bản thân thất vọng...
Bọn hắn đi ước chừng được khoảng một canh giờ, mới vòng qua dãy núi Thái Bạch khổng lồ, đi đến một thung lũng ở phía sau núi, Phương Quý tập trung nhìn vào, chỉ thấy thung lũng này khác biệt với mặt trước của ngọn núi, thế mà không có Đạo Điện lầu các, thay vào đó là vài mẫu ruộng tốt, ở dưới cây hạch đào bên cạnh ruộng, có một gian nhà cỏ nhỏ, nhìn từ phía xa xa, còn có thể nhìn thấy ở trong rừng cách đó không xa, có mấy con lợn rừng lúc ẩn lúc hiện.
Chỗ này nào có giống như tiên môn, giống như là trở về thôn Ngưu Đầu vậy.
"Công pháp mà ngươi nói là ở chỗ này?" Phương Quý dùng ánh mắt hoài nghi nhìn A Khổ.
"Đúng, Phương Quý sư đệ không cần phải lớn tiếng..." A Khổ sư huynh nhỏ giọng nói, dẫn đầu đi đến nhà cỏ.
Hắn dường như rất là quen thuộc đối với nơi này, lợn rừng ở phía xa xa thấy được A Khổ liền dẫn một hàng heo rừng nhỏ chạy hết tốc lực tới, thanh thế rất là kinh người, nhất là con cầm đầu, cái vóc người kia thế mà còn cao lớn hơn so với A Khổ sư huynh, lông cứng như châm, thân hình giống như núi nhỏ, giương cao hai cây răng nanh, A Khổ sư huynh cũng không sợ, thuận tay lấy cỏ non ở trong gùi cắt ở ven đường đút cho nó ăn.
Phương Quý cũng là vào lúc này mới nghĩ đến, A Khổ sư huynh thường xuyên vào núi cắt cỏ, mỗi lần đi là hơn nửa ngày, chẳng lẽ chính là tới đây cho heo ăn?
Sau khi lợn rừng ăn xong cỏ non liền dẫn một hàng heo rừng nhỏ nghênh ngang rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Phương Quý một lần.
A Khổ sư huynh thì là ra hiệu đối với Phương Quý, để cho hắn lặng lẽ đi theo sau.
Tới trước mặt nhà cỏ, A Khổ liền giảm nhẹ bước chân, chỉ thấy ở phía trước gian nhà cỏ này, có một người nam tử đang ngủ trên ghế mây, đặt mũ rơm che trên mặt, không thấy rõ hình dạng của hắn, A Khổ cũng không chào hỏi, trước tiên chui vào trong nhà cỏ, chỉ một lúc sau, hắn mang một bình trà đã pha đặt ở trong tay của người nam tử này, lẳng lặng chờ đợi đối phương tỉnh lại.
Phương Quý không hiểu gì, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn lặng lẽ dò xét, lại chỉ có thể nhìn thấy được dáng người mảnh khảnh của nam tử, tuy trông giống một người nông dân, nhưng hai tay lại trơn nhẵn không có vết tích làm qua việc nhà nông, hơn nữa áo bào ở trên người mặc dù có một chút rách rưới, lại rõ ràng nhìn ra được, đều là vải vóc có kết cấu tinh xảo.
Một lần chờ đợi này chính là một nén hương, nam tử vẫn là lặng yên không có một tiếng động, giống như là đang ngủ say.
A Khổ dường như đã quen thuộc, Phương Quý lại không nhịn được mà suy nghĩ, làm sao lại ngay cả tiếng ngáy cũng không có nghe thấy, đây là đang ngủ thiếp hay là đã chết?
Hiển nhiên là nước trà đều đã lạnh, A Khổ sư huynh liền đứng lên, lặng lẽ đi đổi nước nóng.
Một bàn tay bỗng nhiên đặt lên trên ấm trà, A Khổ sư huynh nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy nam tử nằm trên ghế mây đưa tay sờ lên ấm trà, từ từ ngồi dậy, mũ rơm trên mặt trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt cô đơn, hắn cầm ấm trà lên và rót vào miệng, không có một chút dáng vẻ bận tâm nào, giống như là hai người A Khổ cùng với Phương Quý đều không tồn tại vậy.
A Khổ thấy đối phương đã thức đậy liền vô cùng mừng rỡ, chăm chú nhìn đối phương.
Nam tử kia uống đủ nước trà mới nhìn A Khổ một chút, nói: "Ngươi lại đến giới thiệu đệ tử cho kẻ phế nhân ta?"
A Khổ vội quỳ xuống, nói: "Tiên sinh, ta không có thiên phú, nhưng Phương Quý sư đệ rất lợi hại, có lẽ sẽ có thể kế thừa kiếm đạo của ngài!"