Lúc đầu bởi vì tên hộ hoa sứ giả đáng giận kia tới quấy rối khiến cho các đệ tử Thái Bạch Tông tinh thần sa sút, đại bộ phận đã không còn ôm hi vọng đối với việc trong đêm trăng tròn này có thể mở rộng tầm mắt hay không, chỉ là theo thói quen cho nên mới đi đến nơi này, nhưng bọn hắn lại không ngờ được, cũng chính là vào một ngày này, bọn hắn thấy được một cảnh tượng khó quên, sẽ được nhớ đến suốt đời và sẽ được nhắc đến nhiều lần khi bọn hắn già...
Vào một ngày này, hộ hoa sứ giả khiến cho bọn hắn thống hận không gì sánh được, lại cực kỳ sợ hãi kia, lại xuất hiện một lần nữa, chỉ bất quá là lần này đối phương cũng không có xuất hiện ở khe núi la to, mà là xuất hiện ở bờ bên kia, giống như quỷ mị cuốn lấy quần áo của các nữ đệ tử Đan Hà Sơn ở trên bờ sau đó chạy, vừa chạy còn vừa khiêu khích cười ha hả...
"Giết hắn..."
Ở phía sau đối phương, một đoàn nữ đệ tử chỉ mặc áo lót trên người thậm chí là không mặc gì vọt ra từ trong nước, đằng đằng sát khí đuổi theo, ở dưới trăng tròn, tuyết trắng loá mắt giữa không trung, ở trong khe núi không có một ai dám nhắm mắt.
Đối với Phương Quý mà nói, một ngày này cũng vô cùng khó quên.
Qua rất lâu sau đó, hắn nhớ lại còn không nhịn được mà run lẩy bẩy: "Ngày ấy, vào thời điểm ta ôm lấy quần áo của các sư tỷ sư muội chạy đi, ta liền biết là đã bị sư phụ lừa gạt, ta tưởng là các nàng không dám đuổi theo ta, không ngờ được các nàng lại dám, có không biết bao nhiêu người, cao thấp, trắng đen, mặc quần áo hay không mặc quần áo, đều điều khiển pháp bảo đuổi theo ta ở phía sau, ở bên trong còn có một nữ tử nặng tối thiểu ba trăm cân, vừa đuổi theo vừa hô hào cái gì mà "trả thanh xuân lại cho ta"!"
"Cũng chính là vào ngày đó, khi bị mắc kẹt, ta biết chính mình nhất định phải liều mạng, ta không biết kết cục khi bị những sư tỷ sư muội này bắt được là gì, nhưng ta biết là chính mình nhất định sẽ còn thảm hơn vô số lần so với chết..."
"Cho nên ta đã liều mạng!"
"Ta dựa vào một người một kiếm, vừa đánh vừa trốn, vào thời điểm nguy hiểm nhất, ta đồng thời đối mặt với sự vây công của tối thiểu bảy vị sư tỷ Dưỡng Tức tầng bốn, còn có ba vị sư tỷ Dưỡng Tức tầng năm, lại thêm một sư tỷ nặng 300 cân, cỗ lực lượng không có cách nào hình dung kia, cơ hồ đã muốn xé nát ta ra, cỗ sát khí mãnh liệt kia, khiến cho trái tim của ta cũng đều muốn nhảy ra, mấu chốt nhất là thịt trắng ở bốn phương tám hướng..."
"Thế là ta nhắm mắt lại, toàn lực thi triển Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ!"
"Ta đã thành công..."
"Lúc bị truy đuổi ta đã sắp đạt tới cảnh giới nhập tâm, kết quả là trực tiếp liền đạt đến cảnh giới nửa bước nhập thần..."
"Đó vốn là cảnh giới mà ta đau khổ theo đuổi, nhưng khi thành công ta lại không cảm thấy vui sướng..."
"Ta chỉ cảm thấy may mắn là cuối cùng vẫn sống tiếp được..."
Mà đối với sự tình Phương Quý gặp phải đêm hôm đó, A Khổ sư huynh kể lại càng thêm sinh động: "Ngày đó, ta bay qua bốn ngọn núi, vượt qua bảy tòa sơn cốc, tìm tòi trong tám mảnh rừng, rốt cục mới tìm được Phương Quý sư đệ, vào lúc mà ta móc hắn ra từ trong hốc cây, hắn thế nhưng là vô cùng thê thảm, đầy người đều là máu, cả người sững sờ giống như một khúc gỗ, gọi cũng không tỉnh, tròng mắt thỉnh thoảng xoay một vòng..."
Dù là miêu tả đối với một đêm này truyền kỳ cỡ nào, Phương Quý cũng đúng là đã thành công luyện thành kiếm thứ nhất trong một đêm này.
Một kiếm Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ này, hắn không chỉ có nhập tâm, còn gần đạt tới nhập thần.
Sau đó, ngay cả A Khổ cũng đều sợ hãi thán phục trước thiên phú của Phương Quý, lúc này chỉ mới bất quá khoảng chừng bảy tháng thời gian, Phương Quý liền tu luyện một kiếm Thái Bạch Cửu Kiếm Ca này tới cảnh giới cỡ này, đã là sự tình chưa bao giờ nghe thấy, lúc trước kẻ đi khiêu chiến khắp nơi cuối cùng bị người chôn ở phía sau núi kia cũng không có loại hiệu suất này, hơn nữa A Khổ sư huynh rất xác định, thành công của Phương Quý là không thể lặp lại...
Chuyện này chỉ có thể nói rõ Phương Quý sư đệ quả nhiên là một thiên tài!
"Luyện kiếm cần phải rèn sắt khi còn nóng!"
Mà sau khi phát hiện ra tốc độ tu luyện kiếm đạo nhanh chóng kinh người của Phương Quý, trong căn nhà cỏ ở phía sau núi, Mạc Cửu Ca lộ ra thần tình nghiêm túc, nói: "Ngươi có thể nắm giữ kiếm thứ nhất ở bên trong một thời gian ngắn như vậy, thậm chí là còn đạt tới cảnh giới nửa bước nhập thần, thiên phú quả thực là không tệ, nhưng ngươi muốn đạt tới cảnh giới nhập thần kiếm thứ nhất chân chính, vậy thì phải cần có thời cơ, ngươi cũng không có khả năng vào sau khi mỗi một kiếm đều đạt tới cảnh giới nhập thần lại đi học kiếm tiếp theo, vậy thì quá chậm!"
Trầm ngâm nửa ngày, hắn mỉm cười nói: "Cho nên ta định truyền cho ngươi cả ba kiếm, chỉ là luyện kiếm..."
Phương Quý nghe thế liền nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không thể lại đi đến Tiểu Bích Hồ!"
Mạc Cửu Ca nghe vậy sắc mặt lập tức có một chút thất lạc.
Về sau nghe A Khổ kể lại, vào lúc Phương Quý bị một đám nữ đệ tử truy sát, Mạc Cửu Ca ngồi xổm ở trên đỉnh núi xem rất đã nghiền...
Con đường tu hành là gian nan hiểm trở vô tận!
Phương Quý không chỉ có học xong kiếm thứ nhất ở trong một đêm này, mà còn thực sự hiểu được câu nói này!
...
Sự vất vả trong khoảng thời gian trước là không hề uổng phí, Phương Quý nắm giữ Thái Bạch Cửu Kiếm Ca kiếm thứ nhất đến cảnh giới nửa bước nhập thần là không nói, hai kiếm khác cũng đã được truyền, chỉ là bây giờ Phương Quý cũng không dám lại chạy đến Tiểu Bích Hồ dùng phương pháp liều mạng như vậy để tu luyện, bất quá cũng may, Thái Bạch Cửu Kiếm Ca vốn là nhất mạch tương thừa, hắn có hỏa hầu ở trên kiếm thứ nhất, muốn học hai kiếm khác cũng dễ hơn rất nhiều...
Chuyện này giống như là học thư pháp và học vẽ tranh, có cơ sở cùng với không có cơ sở là khác biệt cực lớn.
Có cơ sở của kiếm thứ nhất, hai kiếm ở phía sau cho dù là tự mình khổ luyện, muốn đạt tới cảnh giới nhập tâm cũng sẽ không quá khó khăn.
Đương nhiên, muốn đạt tới cảnh giới nửa bước nhập thần giống như kiếm thứ nhất tất nhiên là xa xa khó vời, ý tứ của Mạc Cửu Ca vẫn là muốn để cho Phương Quý đi đến Tiểu Bích Hồ, nhưng đã bị Phương Quý nghiêm túc cự tuyệt...
Ở trong núi thanh tĩnh, tiến vào trong tu hành, liền hoảng hốt phát giác ra thời gian trôi qua rất nhanh.
Bây giờ Phương Quý ở phía sau núi cả ngày, ngay cả Hồng Diệp Cốc cũng đều không có trở về, nhưng Hồng Diệp Cốc ngược lại là không có quên hắn, vào một ngày trong khi đang luyện kiếm, hắn liền thấy bảng tên ở bên hông mình bỗng nhiên biến thành màu đỏ, có thanh âm lặng lẽ vang lên.
"Đây là thứ quỷ gì?" Phương Quý cúi đầu nhìn, cảm thấy vướng bận, liền ném bảng tên sang một bên.
A Khổ sư huynh vừa mới hầu hạ xong mấy con lợn rừng trở về thấy được, lại là giật mình, vội vàng nhặt lên, nói: "Phương Quý sư đệ, đây là tiên môn đang tiến hành triệu tập đệ tử, nhanh đi đi!"