Cũng chính vào lúc này, Diệp Chân đang cười híp mắt bỗng nhiên nói với Trương Xung Sơn: "Trương sư đệ, nhận phù chiếu rồi từ bỏ, sẽ có kết quả như thế nào?"
Trương Xung Sơn cười cười, nói: "Bỏ dở nửa chừng sẽ bị coi là đào binh, thu hồi công đức, trục xuất ra khỏi tiên môn!"
Sắc mặt của Phương Quý dần dần cứng đờ.
Nhìn thấy nét mặt của hắn, đám người ở sau lưng Lữ sư huynh cười rộ lên, trong sự tươi cười tràn đầy vẻ trêu tức.
"Lữ Phi Nham sư huynh..."
Nhưng cũng chính vào lúc này, trong trời cao, bỗng nhiên có một thanh âm nhàn nhạt vang lên, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi khẽ giật mình, đã thấy trên không trung có hai đạo kiếm quang lướt đến, một vị ôm ấp đàn ngọc, trên dưới hai mươi tuổi, có khí chất xuất trần, một vị khác đi theo phía sau nàng thì khoảng 15~16 tuổi, trên đầu chải hai cái bím tóc nhỏ, chính là Nhan Chi Thanh cùng với Hứa Nguyệt Nhi ở Hồng Diệp Cốc.
Thấy hai nàng đến, Lữ Phi Nham liền nhịn không được mà nhíu mày, đám người ở phía sau hắn thì nhao nhao thi lễ, mở miệng nói: "Nhan sư tỷ!"
Lữ Phi Nham thì thản nhiên nói: "Nhan sư muội tới tìm ta là có chuyện gì?"
Nhan Chi Thanh đứng ở trên phi kiếm, dùng ánh mắt quét xuống phía dưới, dừng lại ở trên mặt của Phương Quý, nói: "Lữ sư huynh thứ tội, trước đó không lâu ta đã tiếp nhận phù chiếu chém yêu của tiên môn, bây giờ đang chọn lựa nhân thủ thích hợp, kẻ tên là Phương Quý này đã từng có giao tình cùng với Nguyệt Nhi sư muội, ta thấy hắn có tư chất không kém, người lại cơ linh, ngược lại là có thể giúp đỡ ta một chút, lần này, chính là đặc biệt tới đây cầu người!"
Nghe được lời nói của Nhan Chi Thanh, sắc mặt của đám người Lữ Phi Nham đều là biến hóa, nhất là Trương Xung Sơn.
Lúc trước vào thời điểm thí luyện trong Thập Lý Cốc, hắn chính là vì phát hiện ra Phương Quý dường như đã từng trêu chọc Nhan Chi Thanh sư tỷ, lúc này mới quyết định muốn động thủ, vốn cho rằng là sau khi đả thương Phương Quý, vô luận là Nhan sư tỷ hay là Hứa Nguyệt Nhi đều sẽ nhớ nhân tình của hắn, lại không ngờ được, sau đó những người này ngược lại còn trách móc hắn, khiến cho hắn không thể xuống đài được, nếu không phải là về sau đi theo Lữ Phi Nham, nếu không thì ở trong Hồng Diệp Cốc, không nói là nửa bước khó đi, muốn tu hành cũng nhất định sẽ không thuận lợi như thế.
Mà bây giờ, hắn càng là nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng là Nhan sư tỷ trước đó còn khó chịu đối với thằng nhóc này, vì sao bây giờ lại coi trọng hắn như thế, rõ ràng là hắn đã lựa chọn Lữ Phi Nham sư huynh, thế mà nàng lại còn chuyên đến đây, đặc biệt đòi hỏi thằng nhóc tự tìm đường chết này?
Phương Quý bây giờ cũng là cảm thấy khó chịu ở trong lòng.
Hắn cũng không ngờ được, vị sư tỷ họ Nhan này thế mà lại chạy tới đòi hỏi chính mình.
Thật sự là bởi vì chính mình quá mức quý hiếm, hay là nói nàng không muốn để cho chính mình rơi vào trong tay của đám người Lữ Phi Nham?
Nếu thật sự là muốn giúp chính mình, vậy thì là vì cái gì?
Mình giống như là cũng không có quan hệ gì với nữ nhân này...
Chờ một chút, vì cái gì mà ta cảm thấy nữ nhân này có một chút tương tự cùng với Hoa quả phụ, rõ ràng là có dáng dấp không giống!
Bầu không khí biến thành một mảnh trầm mặc, mọi ánh mắt đều tập trung lên trên người của Lữ Phi Nham.
Hắn đứng ở phía dưới cổ tùng, áo bào trắng bồng bềnh, mặt không biểu tình, chỉ là lạnh lùng nhìn Nhan Chi Thanh một chút, nhớ tới việc nàng không nể mặt mũi đối với mình, trong lòng liền càng không vui, thản nhiên nói: "Nhan sư muội cũng quá mức rồi, ngươi tiếp nhận phù chiếu trừ ma, ta cũng tiếp nhận phù chiếu phục yêu, ngươi cần dùng người, chẳng lẽ ta sẽ không cần hay sao?"
Nhan Chi Thanh hiểu được ý tứ của hắn, có một chút trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng một lần nữa: "Lữ sư huynh, ngươi tinh thâm thuật pháp, đứng hàng đầu ở trong Hồng Diệp Cốc, người ở bên cạnh ngươi cũng đều là kẻ trí dũng song toàn, đạo phù chiếu phục yêu kia đối với ngươi mà nói quả thực là không có độ khó gì, ta không biết vì sao ngươi lại muốn đưa kẻ họ Phương này tới, nhưng ta biết, chúng ta dù sao cũng là người trong tiên môn, làm người làm việc cũng đều cần có một chút nguyên tắc, có một chút ranh giới cuối cùng là không thể tuỳ tiện đụng vào..."
Lữ Phi Nham nghe được những lời này, sắc mặt có một chút lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Ta làm việc còn cần ngươi dạy?"
Hiển nhiên là bầu không khí có một chút cứng nhắc, mọi người ở chung quanh đều là lộ ra sắc mặt ngưng trọng.
Nhan Chi Thanh sư tỷ cùng với Lữ Phi Nham sư huynh đều là nhân tài kiệt xuất ở trong Hồng Diệp Cốc, mà nhân quả dây dưa ở giữa hai người bọn họ cũng được truyền đi rất rộng ở trong Hồng Diệp Cốc, người người đều biết Lữ Phi Nham sư huynh vô cùng có ý đối với Nhan Chi Thanh sư tỷ, nhưng Nhan Chi Thanh sư tỷ từ đầu đến cuối đều không nể mặt mũi, trải qua mấy phen, Lữ Phi Nham sư huynh liền dùng kiếm chém tơ tình, quan hệ giữa hai người ngược lại là trở nên cứng nhắc hơn.
Lữ Phi Nham thu nhận Trương Xung Sơn từng có ý đồ đầu nhập vào Nhan Chi Thanh sư tỷ nhưng lại thất bại, cũng vì có tầng quan hệ này, bây giờ Nhan sư tỷ đến đây đòi người, Lữ Phi Nham sư huynh tự nhiên cũng sẽ không thuận theo ý của nàng.
Cũng chính vào lúc này, có một giọng nói vang lên: "Nhan sư tỷ, đừng nói nữa!"
Mọi người quay đầu lại và không thể không cau mày.
Người nói chuyện chính là Phương Quý, hắn vừa rồi vẫn một mực đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng ngược lại là có nắm chắc, hắn từ trước đến nay đều là người trong nghề nhìn mặt mà nói chuyện, mặc dù không biết vị Nhan sư tỷ này vì sao nhất định phải tới đòi hỏi chính mình, nhưng lại có thể nhìn ra được, nàng là không có ý xấu, vừa rồi những lời nói làm người cần có ranh giới cuối cùng kia, thay vì nói là nói cho Lữ Phi Nham nghe, chẳng bằng nói là nói cho hắn nghe!
Nhưng mấu chốt là, hắn không thể đi...
Mặc dù chính hắn cũng không rõ ràng đồng tiền tại sao lại giúp đỡ hắn lựa chọn đám người Lữ Phi Nham, nhưng hắn lại biết rõ năng lực tránh hại tìm lợi của đồng tiền là chuẩn xác không gì sánh được, nếu nó đã làm ra lựa chọn, vậy thì nhất định sẽ có đạo lý của nó, nhìn bề ngoài cho dù không hợp lý, kết quả cuối cùng cũng nhất định sẽ có lợi đối với mình, cho nên vào lúc này, cho dù có bị đánh chết hắn cũng sẽ không rời khỏi đội ngũ của Lữ Phi Nham!
Không chỉ có không thể rời đi, còn không thể bị người khác nhìn ra sơ hở!
Thế là hắn liền bày ra bộ dáng khiếp đảm, nhưng lại khó giấu được sự sợ hãi, nói: "Nhan sư tỷ, ta sẽ ghi nhớ lòng tốt của sư tỷ, nhưng làm sư đệ, ta thực sự không muốn để cho hai vị sư huynh sư tỷ bởi vì ta mà trở mặt, huống hồ nam tử hán đại trượng phu, chuyện đã nói ra thì làm sao lại không giữ lời? Ta đã nhận phù chiếu ở trong Công Đức Điện, nếu không đi mà nói, tiên môn cũng sẽ không buông tha cho ta..."
Nhan sư tỷ nghe thấy lời này liền không nhịn được mà nhíu mày, nghĩ thầm tên tiểu tử này đến lúc này vẫn còn lo lắng bị phạt?