Diệp Chân nói qua đặc điểm của đầu yêu thú này cho đám người, sau đó liền cười phủi tay, nói: "Lữ sư huynh là người lĩnh đội, cho nên hắn sẽ độc chiếm một nửa công đức, còn lại 1500 công đức sẽ chia đều cho năm người chúng ta, Trương Xung Sơn sư đệ, Phương Quý sư đệ, chúng ta phải nói trước, hai người các ngươi đều là người mới, lúc đầu sẽ không có tư cách được chia 300 công đức, chỉ là do các ngươi mới tiến vào Hồng Diệp Cốc, cần có 300 công đức để nộp cho tiên môn, cho nên chúng ta thân làm sư huynh mới nhường cho các ngươi một chút, nhưng hai người các ngươi chiếm tiện nghi cũng không thể coi đó là chuyện đương nhiên, đợi đến thời điểm hàng phục yêu thú phải xuất lực nhiều hơn mới được, không được lâm trận lùi bước, làm hỏng đại sự!"
Phương Quý cùng với Trương Xung Sơn nghe vậy đều lộ ra bộ dáng cảm kích, liên tục gật đầu.
Trương Xung Sơn nghĩ ở trong lòng: "Đợi đến khi diệt trừ thằng nhóc Phương Quý này, 300 công đức kia của Phương Quý tự nhiên là sẽ thuộc về Diệp sư huynh...bất quá ta cũng muốn, không biết là có thể thương lượng với hắn hay không, chia 300 công đức này thành ba phần, hắn hai ta một?"
Phương Quý thì là đang suy nghĩ ở trong lòng: "Lại có chuyện tốt rơi xuống đầu, điều này nói rõ là bọn hắn không hề có ý tốt..."
Thuyền pháp bay ngang qua bầu trời, cưỡi gió mà đi, ngàn dặm địa vực cũng chỉ tốn hơn nửa ngày công phu liền đến, thuyền pháp rất nhanh cũng đã ngừng lại ở phía trước một mảnh thâm sơn, lại đi vào bên trong, rừng sâu đường cạn, mạo muội đi vào sẽ kinh động đến yêu thú ở bên trong, cho nên cần bọn hắn đi bộ, vì vậy mấy người bọn hắn đã để thuyền pháp đậu ở ngoài núi, tiến hành ngự kiếm bay vào trong thâm sơn.
"Tên tiểu quỷ này được mọi người xưng là Quỷ Ảnh Tử, thuật ngự kiếm quả nhiên là không kém..."
Bay được một đoạn, đám người đều là thoáng coi trọng Phương Quý một chút.
Vào thời điểm bọn hắn đi đường cũng không có cố ý đi chậm lại, chỉ thấy Phương Quý tuổi còn nhỏ, chân đạp Quỷ Linh Kiếm màu đỏ, hoàn toàn không có bị bọn hắn bỏ rơi, hơn nữa còn dễ dàng bám theo phía sau bọn hắn, vẫn còn có bộ dáng dư lực, trong lòng ngược lại là âm thầm gật đầu.
"Rầm rầm..."
Theo việc bọn hắn dần dần tiến vào thâm sơn, chim kêu vượn hú ở chung quanh, bầu không khí trở nên u ám.
Cũng ngay vào lúc bọn hắn bay đến một mảnh rừng già, bỗng nhiên đàn chim trong rừng bị kinh động, nhất thời có một đám quạ màu đen vọt ra, đám quạ kia thế mà mỗi một con đều lớn hơn gấp ba so với quạ phổ thông, giống như là từng con dê con màu đen, lông vũ đen kịt trên người tỏa sáng, sắc bén giống như là lưỡi dao, ngay cả mắt của chúng nó cũng đều biến thành màu đỏ, giống như là từng điểm huyết tinh.
"Yêu khí ở trong vùng núi thẳm này rất thịnh, ngay cả chim chóc phổ thông cũng nhận phải ảnh hưởng, chư vị sư huynh đệ hãy cẩn thận!" Diệp Chân mắt thấy đàn quạ lao về phía bọn hắn, liền lập tức trầm giọng nhắc nhở.
Đám người ở chung quanh cũng lên tiếng đáp ứng, ngoại trừ Lữ Phi Nham vẫn là chắp hai tay sau lưng, không có một chút hoang mang nào, Nhạc Xuyên để râu quai nón đã cởi vũ khí từ sau hông, cầm song đao trong tay, Chu Tử Do buộc bút lông ở bên hông thì là nhẹ nhàng vung tay phải một cái, ở bên người liền có vài chục đạo phù triện lóe ra ánh sáng bay lên, không ngừng bay vòng quanh hắn, Diệp Chân thì là tay bóp pháp ấn, ở trên đỉnh đầu liền xuất hiện một khối ngọc giản, bảo vệ toàn thân.
Liền ngay cả Trương Xung Sơn vào lúc này cũng tay bóp pháp ấn, một đạo kiếm quang liền xuất hiện ở trước người của hắn, vận dụng toàn bộ tinh thần để đề phòng.
"Giết chết bọn quạ thối này..." Mà Phương Quý thì là gầm lên một câu vô cùng hung ác, sau đó bất động thanh sắc núp ở sau lưng của Lữ Phi Nham.
"Quạ quạ..."
Đám quạ kia bay ở giữa không trung, đã sớm ngửi được khí tức của đám người Phương Quý, nhất thời oa oa kêu to, đánh thẳng về hướng của bọn hắn.
Những quái vật bị yêu khí ảnh hưởng nhưng lại không được tính là yêu thú này mới là khó dây dưa nhất, nếu thật sự trở thành yêu thú thì sẽ có linh tính, biết tránh xui tìm hên, nhưng những con quạ này thì là ở giữa dị thú phổ thông cùng với yêu thú, thần thức hỗn loạn, chỉ biết tụ thành đàn, nhìn thấy sinh linh liền nhào tới, cũng giống như là người uống rượu say vậy, không uống rượu thì còn biết sợ, nhưng một khi uống rượu thì chính là không sợ ai...
Bất quá đàn quạ nhìn hung mãnh, nhưng ở bên cạnh Phương Quý đều là đệ tử tinh anh ở Hồng Diệp Cốc do Thái Bạch Tông bồi dưỡng ra được, đương nhiên là sẽ không để những con quạ này vào mắt, mặc dù một mảnh quạ đen ở trước mắt rất là dọa người, nhưng bọn hắn lại trực tiếp nghênh đón chính diện.
"Phốc phốc phốc..."
Nhạc Xuyên để râu quai nón vung vẩy song đao, đao khí bắn ra, giống như là ở trước người xuất hiện một mảnh quang mang màu trắng, tất cả những con quạ tới gần hắn đều bị chém nát bấy, hoá thành một đoàn thịt nhão bay ra ngoài, cực kỳ thê thảm.
Mà Chu Tử Do am hiểu phù triện thì là phù quang đại thịnh, những con quạ ở trước mặt không còn nhìn thấy gì, mất đi phương hướng ở trên không trung, nhao nhao đụng vào nhau, rơi rào rào xuống phía dưới, giống như là sủi cảo rớt vào nồi vậy, cho dù là có một vài con quạ đụng vào người của hắn, hắn cũng chỉ là tiện tay phủi nhẹ, tay áo ẩn chứa linh tức cường thịnh liền giống như là một đạo cuồng phong, đánh bay những con quạ này.
Diệp Chân vào lúc này thì càng thêm nhẹ nhõm, hắn chỉ là tay bóp pháp quyết, ở trước người, trên đỉnh đầu, ngọc giản lóe ra đạo đạo hoa văn huyền diệu, tất cả những con quạ vọt tới bên cạnh hắn đều bị một tầng lực lượng vô hình đẩy ra, cánh gãy xương nát, ngã xuống mặt đất, nhìn từ phía xa, ở bên cạnh hắn thỉnh thoảng có gợn sóng hiện lên, giống như là triệu hồi tới một tầng mặt nước vô hình, che phủ cả người của hắn.
Trương Xung Sơn vào lúc này thì lại là nóng lòng biểu hiện bản thân, chân đạp phi kiếm, trong tay lại gọi ra mấy đạo kiếm quang, vây quanh hắn không ngừng xoay tròn, bây giờ hắn đã thi triển Kim Quang Ngự Thần Quyết, trên mấy đạo kiếm quang kia đều tản ra quang huy màu vàng kim nhàn nhạt, trực tiếp vọt vào trong bầy quạ, kiếm quang giống như mấy đầu Giao Long đang xoay tròn, xoắn từng đám từng đám quạ thành thịt vụn.
Lần này có gần một nửa số quạ lao tới đã bị hắn chém giết.
"Người này quả nhiên rất lợi hại..."
Phương Quý thành thành thật thật tránh ở sau lưng của Lữ Phi Nham, cũng không biết Lữ Phi Nham dùng pháp môn gì, hắn cũng không hề động đậy, nhưng không có một con quạ nào dám tới gần hắn, mà Phương Quý tránh ở sau lưng của Lữ Phi Nham cũng rất an toàn.
Vì vậy Phương Quý liền có thời gian tiến hành đánh giá Trương Xung Sơn, thấy được Trương Xung Sơn có tiến bộ không nhỏ trong vòng một năm này, trước đó hắn dùng một kiếm chém xuống núi đá cũng không có hung ác như bây giờ.
Đang suy nghĩ là bản thân giao thủ với đối phương sẽ có mấy thành phần thắng, Lữ Phi Nham đang ngăn ở trước người của Phương Quý lại có một chút ghé mắt, hắn biết là Phương Quý lấy chính mình để làm khiên chắn, chỉ là vì hạn chế của thân phận, lười nhác răn dạy mà thôi, nhưng ở trong đầu lại bỗng nhiên dâng lên một cái ý niệm.