Đám người Lữ Phi Nham vội vã chạy đến, bay thẳng về phía Phương Quý, nhưng lại không ngờ được, vừa mới xông về phía trước không được mấy bước, chợt nghe được ở trong huyệt động dưới sườn núi thấp phía trước, vang lên tiếng kêu to thê thảm đến cực điểm, sau đó liền thấy được Trương Xung Sơn cả người là máu, một tay cầm phi kiếm đang cố gắng bò ra từ trong huyệt động, hai cái đùi đều đã bị cắn không hoàn chỉnh, liều mạng kêu cứu.
"Hắn thế mà còn chưa có chết..."
Mấy người ngự kiếm chạy tới thấy cảnh ấy, vừa mừng vừa sợ.
Đã bị kéo tiến vào trong yêu huyệt, thế mà còn có thể trốn ra, kẻ Trương Xung Sơn này cũng đúng là dũng mãnh đến cực điểm.
"Trước tiên hãy cứu hắn..."
Lữ Phi Nham lộ ra thần sắc lạnh lùng, thấp giọng hét lớn, mấy đạo kiếm quang lập tức buông tha Phương Quý, đồng thời phóng về phía phương hướng yêu huyệt.
"Tên tiểu quỷ kia..."
Chỉ là vào lúc bọn hắn lao đến, bỗng nhiên lại thấy được một màn khiến cho người ta hoảng sợ.
Phương Quý lúc đầu đã bay ra được một đoạn khoảng cách, mắt thấy Trương Xung Sơn leo ra ngoài hang động, kiếm quang đột nhiên đổi hướng, lao nhanh đến trên không yêu huyệt, hai mắt lộ ra hung quang, hung hăng đá một cước vào đầu của Trương Xung Sơn.
"Tiểu quỷ, ngươi..."
Lần đầu tiên Trương Xung Sơn rơi xuống yêu huyệt cũng đã bị yêu thú ở phía dưới cắn một cái, máu me khắp người, nhưng đạo bào trên người chính là do kim văn dệt thành, lúc này mới có thể giữ mệnh, dùng hết thảy thủ đoạn để trốn ra khỏi huyệt động, nhưng không ngờ được, vào lúc sắp bò ra khỏi lại bị Phương Quý dùng một cước đạp tới, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, buồn bã kêu to một tiếng, ngã vào trong yêu huyệt một lần nữa.
Ở phía dưới, yêu thú Anh Đề đã há to miệng, trực tiếp nuốt hắn vào.
Lần này, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua viên thịt dâng tới miệng này.
"Thật là ác độc..."
Trông thấy một màn này, đám người Lữ Phi Nham cảm thấy có một chút rùng mình.
Phương Quý cùng với Trương Xung Sơn một chọi một, lại có thể đánh cho Trương Xung Sơn rớt xuống yêu huyệt, cũng đã nằm ngoài dự kiến của bọn hắn, mà càng làm cho bọn hắn không ngờ được là, Phương Quý dĩ nhiên lại hung ác như thế, tên tiểu quỷ này rõ ràng đã chạy trốn, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Xung Sơn thế mà còn bò ra từ trong yêu huyệt, liền chuyên môn quay người bay trở lại dùng một cước đá Trương Xung Sơn rớt vào trong yêu huyệt...
"Tên tiểu quỷ kia hại chết đồng môn, bắt hắn lại..."
Đám người Lữ Phi Nham cũng đã vọt tới phụ cận, lại chỉ nghe được trong yêu huyệt đen ngòm truyền ra tiếng kêu thảm trước khi chết của Trương Xung Sơn, cùng với một trận thanh âm nhấm nuốt, sợ đến mức nổi da gà, nhưng cùng lúc đó cũng sinh ra tức giận vô tận, vội vã hét lớn.
Đối với bọn hắn mà nói, Phương Quý chết cùng với Trương Xung Sơn chết chung quy là sự tình không giống nhau.
Phương Quý hoàn toàn là không có bối cảnh, không có ai chú ý, chết thì cũng chết rồi, ai sẽ quan tâm đến hắn?
Nhưng Trương Xung Sơn lại là xuất thân từ thế gia, nếu chết không minh bạch như thế, người nhà hắn há lại sẽ bỏ qua?
Kế sách bây giờ chính là phải bắt được Phương Quý, mới có thể giải thích đối với người nhà của Trương Xung Sơn.
"Hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong, ngươi muốn giết chết ta vậy thì ta chỉ có thể ra tay trước, cho ta là kẻ ngốc sao?"
Phương Quý dùng một cước đạp Trương Xung Sơn xuống, trong lòng cũng một mực hạ quyết tâm, thấy đám người Lữ Phi Nham bay tới, trong lòng cũng là giật mình, vội vàng ngự kiếm bỏ chạy về phía tây, vào trước khi hắn làm những sự tình này là hoàn toàn không ngờ được hậu quả, chỉ biết là Trương Xung Sơn nhất định phải chết, nhưng bây giờ người cũng đã chết, những đồng môn này tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, cứ tranh thủ thời gian chạy trước rồi lại nói!
"Tiểu quỷ, đừng chạy trốn..."
Mà bây giờ hận ý của đám người Lữ Phi Nham đối với Phương Quý thậm chí đã vượt qua Anh Đề, vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng vào lúc này, ở trong huyệt động màu đen đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét kinh người, sau đó liền thấy một đạo hắc ảnh vọt ra từ trong huyệt động, vừa lúc ngăn ở giữa đám người Lữ Phi Nham cùng với Phương Quý, ở ngoài sơn cốc, ở dưới ánh chiều tà cuối cùng, vừa lúc có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của con yêu thú này, chỉ thấy nó là một con cự xà dài đến 10 trượng, trên đỉnh đầu mọc ra bướu thịt như là rễ cây, ở phía sau thế mà còn sinh hai cái cánh thịt, toàn thân trên dưới được bao phủ bởi lân phiến trắng bóng.
Nó vừa vọt ra liền mở cái miệng lớn ra, phát ra tiếng kêu giống như hài nhi khóc nỉ non, cánh thịt lắc một cái, liền cuốn lên đạo đạo cuồng phong trong vòng mấy chục trượng chung quanh, vô luận là đám người Lữ Phi Nham vừa lao đến, hay là Phương Quý đều bị thổi ngã trái ngã phải.
"Trước tiên hàng phục con súc sinh kia..." Lữ Phi Nham phán đoán tình thế, vội vã hét lớn.
Ở dưới chân bỗng nhiên có mấy đạo kiếm quang bay lên, chém thẳng về phía yêu thú Anh Đề, đồng thời ở trong tay của hắn cũng nhiều thêm một chiếc sáo nhỏ bằng xương, đặt ngang ở bên miệng thổi một hơi, âm luật quỷ dị, chợt cao chợt thấp, ở bên trong tiếng sáo giống như là ẩn chứa một loại lực lượng thần dị nào đó.
Liền ngay cả cuồng phong do yêu thú Anh Đề tạo ra cũng bị tiếng sáo áp chế.
"Giết!"
Mà ở một bên khác, Nhạc Xuyên dùng hai tay múa đao, Chu Tử Do tế lên mấy chục đạo phù triện, cũng đều liều mạng đánh về phía Anh Đề, bọn hắn dù sao cũng là đệ tử Hồng Diệp Cốc tinh anh, đều nắm giữ bản lĩnh không yếu, vào thời điểm bắt Anh Đề tiến hành thiết hạ bẫy rập, đó là để bớt việc, giảm độ hung hiểm xuống, nhưng nếu như quả thật muốn liều mạng, Anh Đề chỉ là yêu thú trung giai còn chưa chắc đã có thể chống lại sự liên thủ của bọn hắn.
Vào thời điểm ba người bọn hắn vây quanh Anh Đề, Diệp Chân thì lộ ra sắc mặt âm trầm, đuổi thẳng theo Phương Quý, hắn chính là muốn thừa dịp này để bắt Phương Quý, mang về giao nộp cho tiên môn.
"Con bà nó, không xong rồi..."
Phương Quý vốn là muốn thừa dịp hỗn loạn để chạy trốn, nhưng vì cấp cho Trương Xung Sơn một kích cuối cùng hắn đã quay đầu trở về, vào lúc chạy trốn còn bị cuồng phong của Anh Đề ảnh hưởng, bây giờ mắt thấy Diệp Chân sắp đuổi kịp, trong lòng quýnh lên, cũng là hung hăng chửi mắng, vội vàng thuận theo gió thổi, thay đổi phi kiếm, xoay nửa vòng quanh thân thể của Anh Đề, sau đó hung hăng chém một kiếm về phía Chu Tử Do.
"Ngươi muốn chết!" Chu Tử Do căm hận mắng to, phân ra mấy đạo phù triện để chống đỡ một kiếm của Phương Quý, sau đó vội vã quay người đối phó với Anh Đề.
Diệp Chân thì là vừa hận vừa vội, liều mạng bay về phía Phương Quý.
"Các ngươi không để cho ta đào mệnh, ta sẽ giúp Anh Đề đối phó với các ngươi!"
Phương Quý hiển nhiên là đào mệnh không thành, cũng dứt khoát không chạy trốn nữa, điều khiển phi kiếm thuận theo cuồng phong của Anh Đề, ngược lại còn linh hoạt giống như là một con bướm, bay vòng quanh Anh Đề để tránh né Diệp Chân, đồng thời còn không ngừng xuất kiếm, chém từng kiếm về phía Chu Tử Do cùng với Nhạc Xuyên, coi như là không thể đánh cho bọn hắn bị thương, cũng không để cho bọn hắn có thể chuyên tâm đối phó với Anh Đề.