Vừa rồi tình thế rất nguy cấp, nhất thời chưa kịp suy nghĩ thật tốt, bây giờ nghĩ lại một phen, tai họa mà hắn gây ra thật đúng là không nhỏ, mặc dù lúc ấy Trương Xung Sơn muốn hại hắn trước, nhưng cũng dù sao cũng là do chính hắn đánh rớt đối phương xuống yêu huyệt, cho đầu Anh Đề trước mắt này ăn.
Sau khi hắn tiến vào tiên môn mặc dù không chịu khó đọc môn quy, nhưng cũng biết, đánh nhau tranh đấu ở giữa đồng môn thì còn tính là việc nhỏ, cho dù là đả thương, chỉ cần không xảy ra việc đại sự gì, tiên môn cũng sẽ thường thường mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nếu như xảy ra nhân mạng, đó cũng là đại phiền toái, dựa vào môn quy, làm hại đến nhân mạng người, thế nhưng là phải đi lên Lôi Hình Đài chịu phạt.
Nếu không có người trông thấy thì cũng thôi, bây giờ mấy người Lữ Phi Nham đều đã chạy trốn, việc này tất nhiên sẽ không gạt được.
"Không được, lần này gây ra án mạng, ta vẫn nên tranh thủ thời gian thu thập châu báu rồi chạy trốn..."
Phương Quý nghĩ đến đây liền hạ quyết tâm, tiên môn là không thể trở về được, cũng may là chính mình có túi càn khôn, bình thường đều mang theo thứ đáng giá ở trên người, mặc dù hơi vướng víu một chút.
Thế là hắn chạy về phía thi thể của Trương Xung Sơn cùng với Nhạc Xuyên và Chu Tử Do, tháo túi trên eo của bọn hắn, bỏ vào trong người, nhảy lên phi kiếm, bay về phương hướng ngược lại với tiên môn.
Chưa lướt đi được bao xa, liền nhìn thấy một con rắn đuổi theo, đi song song với hắn, dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.
"Con hàng này đi theo ta để làm cái gì?" Ở trong lòng của Phương Quý có một chút vội vàng xao động, thuận tay bẻ một cành cây ở bên cạnh, ném về phía sau nói: "Đi!"
Anh Đề: "..."
Phương Quý tiếp tục bay về phía trước, không bao lâu Anh Đề lại ngậm cành cây đuổi theo.
Phương Quý: "..."
Hắn xem như đã phát hiện ra, đầu Anh Đề này thế mà quyết định đi theo hắn, cũng không biết có phải là lão đại Dã Trư Vương quá hung tàn hay không, đã dọa cho con rắn này phát sợ, dù sao thì sau này nó cũng sẽ coi hắn là chủ nhân, hắn đi đâu nó sẽ theo đó, trốn cũng trốn không thoát...
"Tốc độ của con yêu thú này ngược lại là nhanh hơn ta, nếu cưỡi nó chạy trốn sẽ trốn được càng xa, bất quá vấn đề duy nhất chính là cũng không biết uy phong của lão đại Dã Trư Vương có thể hù dọa nó trong bao lâu, vạn nhất đến lúc nó tỉnh táo trở lại, lại muốn ăn ta, vậy thì sẽ rất phiền toái..."
Bất quá chuyện cho tới bây giờ, Phương Quý cũng không kịp suy nghĩ nhiều, dứt khoát thu hồi phi kiếm, ngồi xếp bằng ở trên đầu của Anh Đề, dùng hai tay ôm độc giác của nó, chỉ về phía trước, hô to: "Đi thôi!"
Đầu Anh Đề này thấy vậy trái lại còn cảm thấy rất vui, đuôi rắn ở phía sau lắc lư "vù vù", hai cái cánh thịt ở bên người lắc một cái, cuồng phong nổi lên ở chung quanh, bay lên giữa không trung, lao về phương hướng mà Phương Quý chỉ.
Ở trên đường đi, Phương Quý ngược lại là cảm thấy rất thú vị và đứng lên, đầu Anh Đề này vào thời điểm hung hãn thì rất hung hãn, nhưng vào thời điểm ngoan lại xác thực rất ngoan, hắn ngồi ở trên đầu của nó, kéo độc giác sang bên trái, nó sẽ bay sang bên trái, kéo độc giác sang bên phải, nó sẽ bay sang bên phải, nhấc lên trên, nó sẽ bay lên phía trên, nhấn xuống phía dưới một cái, nó sẽ chìm xuống mặt đất, kéo về sau, tốc độ sẽ chậm lại.
Còn thú vị hơn là điều khiển phi kiếm!
Hơn nữa Phương Quý cưỡi Anh Đề chạy trốn hơn nửa ngày, thấy nó phi thường nhu thuận, không có tâm tư tạo phản, cũng cảm thấy yên tâm, hắn một lòng cố chạy thoát khỏi vụ án nhân mạng, liền bảo Anh Đề tăng tốc độ lên nhanh nhất, bỏ chạy thẳng về hướng tây, bay được nửa đường lại suy nghĩ, nói không chừng sau đó tiên môn sẽ phái người tới bắt chính mình, không thể để cho bọn hắn truy đuổi một cách dễ dàng, liền bay trái bay phải, thay đổi phương hướng mấy lần.
Sau khi chạy trốn cả ngày lẫn đêm, hắn đã đi đến một mảnh núi sâu, ngay cả chính Phương Quý cũng không biết đây là đâu, tính toán khoảng cách, khoảng cách so với tiên môn đã phi thường xa xôi, con yêu thú ở dưới người cũng đã mệt đến mức thè lưỡi ra bên ngoài.
Đến lúc này, Phương Quý mới nhảy xuống, bắt một con ếch bự ở trong hồ nướng ăn.
Nhìn ngọn lửa rừng rực bị gió mạnh thổi tắt ở trước ngực, Phương Quý than thở ở trong lòng, nghiêm túc suy nghĩ: "Đám người thôn Ngưu Đầu nghèo kiết xác bỏ ta ở lại, không biết đã chạy đến nơi nào tiêu dao khoái hoạt, khó khăn lắm mới tìm được nơi đặt chân trong tiên môn, lại chọc đến kiện cáo nhân mạng, ở trong trời đất bao la này có thể đi nơi nào chứ..."
Anh Đề ở bên cạnh hiếu kỳ đánh giá hắn, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Rống..."
Ngay vào thời điểm Phương Quý khổ tâm suy nghĩ, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào rú kinh thiên động địa, cực kỳ đáng sợ, Phương Quý giật nảy cả mình, vội vàng đứng lên, Anh Đề ở bên cạnh cũng "bá" một tiếng ngóc nửa người trên lên, cảnh giác đến cực điểm.
Một người một rắn liếc nhìn nhau một cái, cùng nhau chạy lên đỉnh núi bên cạnh, nhìn xuống dưới, thấy ở bên ngoài sườn tây sơn phong bốn, năm dặm có một tòa thành trấn, bây giờ màn đêm đã đến, ở trong thành lại có lửa cháy bừng bừng, không biết có bao nhiêu phòng ốc đang bị thiêu đốt, ở giữa không trung hình như có hắc khí nhàn nhạt bao phủ mà tới, có thể thấy được yêu thú tung hoành ở bên trong, mà ở phía trước hắc khí lại có mấy đạo kiếm quang đang chống đỡ.
"Nhan sư tỷ, ma yêu tới quá nhanh, chúng ta không ngăn cản nổi..."
"Để ta chặn lại những ma yêu này, các ngươi mau tìm cơ hội rời đi..."
Ở phía xa xa, có vài tiếng hô bị gió thổi tới, Phương Quý vừa nghe liền cảm thấy giật mình.
"Làm sao lại gặp được các nàng ở nơi này?"
Bây giờ ngay cả chính Phương Quý cũng không biết bản thân đi tới nơi nào, không ngờ được lại tình cờ như vậy, thế mà gặp gỡ được người quen ở nơi này, bây giờ từ trên đỉnh núi xa xa nhìn xuống, liền thấy ở trong tòa thành trấn kia đã loạn thành một bầy, ma quái hoành hành, ở trên tường thành đang có mấy vị đệ tử tiên môn tế khởi tiên kiếm khổ chiến với ma quái, đã rơi vào tuyệt cảnh, không phải là đám người Nhan sư tỷ Thái Bạch Tông thì còn là ai?
"Đây chính là gặp phải xui xẻo, vận xui thúc tới mông, ta trốn đi là muốn rời xa tiên môn, không ngờ được lại gặp phải các nàng..."
Sắc mặt của Phương Quý đại biến, sợ hãi rụt rè liền muốn đào tẩu, hắn bây giờ thế nhưng là vướng đến kiện cáo nhân mạng, bắt gặp đồng môn sẽ khó có thể nói rõ ràng.
Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, ở trong lòng lại có một chút do dự, thầm nghĩ: "Vào trước khi ta rời núi, vị sư tỷ họ Nhan xinh đẹp cùng với táo chua nhỏ đã từng thử đòi ta từ trong tay của Lữ Phi Nham, mặc dù là bởi vì dáng dấp của Phương Quý lão gia ta anh tuấn, nhưng tâm địa của các nàng cũng không xấu, bây giờ thấy các nàng gặp khó khăn, ta cứ đi như thế có phải là có một chút không coi nghĩa khí ra gì hay không?"