Diệp Tiểu Thiên rất chán nản. Mặc dù trời sinh hắn tính tình lạc quan, nhưng lần này đưa tin thất bại đã có đả kích rất lớn với hắn. Số tiền kia có ý nghĩa rất lớn với hắn và gia đình, cả đoạn đường gian khổ này hắn vẫn cố vượt qua đều là nhờ vào sự tưởng tượng tương lai tươi đẹp cải thiện cuộc sống gia đình bằng năm trăm lạng bạc trắng kia, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
- Ta nói rồi, ta cũng muốn áo gấm về làng lắm chứ, nếu cứ quay về xơ xác thế này, không chỉ khiến cho cha mẹ thất vọng, khiến cho đại ca khó xử, mà đám hồ bằng cẩu hữu trong lao kia còn không cười nhạo chết ta mới lạ...
Diệp Tiểu Thiên bực bội ngẫm nghĩ, đau khổ dẫn đại mỹ nhân và tiểu la lỵ ra ngoài, tới chân đền thờ, Dương Nhạc Diêu nghiêng người nhìn sọt lê, bèn nhét một ngón tay vào miệng, có vẻ như bước đi không nổi.
- Được rồi, cho ngươi.
Hắn móc từ trong ngực ra một quả lê, uể oải đưa cho Dương Nhạc Diêu.
- Tạ ơn thúc thúc tài khí bức nhân.
Dương Nhạc Diêu vui vẻ nhận quả lê, rồi lại sợ hãi nhìn sang mẫu thân.
- Ăn đi.
Tiết Thủy Vũ thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái. Diệp Tiểu Thiên lại lấy ra một quả lê nữa từ trong ngực, lười biếng đưa cho nàng:
- À, còn cái này cho nàng.
Dương Nhạc Diêu ngạc nhiên tròn mắt chăm chú nhìn vào ngực hắn, không biết làm sao có thể lấy ra được hết quả này đến quả khác, nếu mình cũng có bản lĩnh này thì thật là thích.
Tiết Thủy Vũ muốn nói gì đó với Diệp Tiểu Thiên, nhưng không biết mở miệng thế nào. Gọi là cô gia thì hơi ngại, đành nhẹ nhàng lắc đầu:
- Cám ơn, ta không ăn.
Ba người cứ như vậy cùng nhau rời khỏi Tĩnh Châu. Diệp Tiểu Thiên bên trái, Tiết Thủy Vũ bên phải, chính giữa là tiểu la lỵ. Hai bàn tay bé con cầm một quả lê còn lớn hơn cái miệng đang mở lớn cố gặm, gặm tới nước đầy hai má.
Trong một rừng cây nhỏ ngoài thành Tĩnh Châu, Diệp Tiểu Thiên bước đi một cách hùng dũng.
Bọn họ hẳn là nên men theo quan đạo mà đi về hướng bắc, nhưng ra khỏi thành không lâu, Diệp Tiểu Thiên đã đưa mẹ con nàng tới con đường mòn trong rừng cây, khiến cho Tiết Thủy Vũ hơi bất an. Nàng co ro nhìn Diệp Tiểu Thiên không biết hắn muốn làm gì.
Diệp Tiểu Thiên vốn muốn định mượn cớ đi tiểu để trốn biệt luôn, nhưng quay đầu lại, thấy Thủy Vũ yếu đuối và con bé nho nhỏ vui vẻ kia, nghĩ bụng nhìn hai mẹ con nàng bàng hoàng như vậy, không hiểu sao lại chẳng dám làm chuyện xấu.
Nhưng thực sự hắn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, làm sao có thể lo cho người khác? Nghĩ một hồi lại muốn nói rõ với nàng sự khó xử của mình, để nàng tự đi tìm tương lai cho mình. Nhưng bây giờ đứng trong khu rừng này, nhìn ánh mắt động lòng người của Tiết Thủy Vũ, Diệp Tiểu Thiên chợt nhận ra hắn không chỉ không làm được việc không từ mà biệt mà đi, mà ngay cả lời chia tay cũng không có dũng khí.
Nhìn vào đôi mắt khiến cho tim người ta ngừng đập, một suy nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu hắn “Sao mình lại ngu xuẩn như vậy nhỉ? Mình cũng không nhất định phải thực hiện hôn ước với nha đầu kia, chẳng phải chỉ là làm bậy để thoát thân mà thôi sao? Tuy tiểu nha đầu này không làm con dâu được, nhưng mẹ nó thì... Đôi mắt gian tà rà mấy vòng quanh tư thái mỹ lệ kia, ý định bỏ lại hai mẹ con này mà một mình về kinh lúc đầu đã bị hắn ném tuốt ra ngoài chín tầng mây.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời hắn sẽ làm ở trong lao, đắc chí khi mỗi ngày lại có thêm chút tiền nhỏ, tích cóp như loài kiến tới khi đủ tiền sẽ nhờ bà mai cưới về một nương tử có thể không nóng bỏng nhưng mông lớn sẽ mắn đẻ, eo nhỏ có thể làm việc của nữ nhân cả đời.
Một nữ nhân dung mạo tuyệt lệ, bách mị thiên kiều như Tiết Thủy Vũ, từ lúc sinh ra đến tận khi chết đi hắn cũng chỉ có thể ngồi đấy mà nhìn, vĩnh viễn không có phúc khí được ở bên cạnh nàng, bây giờ lại có một cơ hội tốt, có thể cưới được mỹ nhân cả Hình bộ đều ao ước, mà cũng chẳng quan tâm đến chuyện vớ vẩn nàng đã là thiếp của người ta. - Khụ!
Diệp Tiểu Thiên hắng giọng một cái, nói với nàng:
- Thủy Vũ cô nương, thực không dám dấu, thực ra... thực ra không phải là ta đến đây đón dâu. Dương Lâm đại nhân cũng không hứa gả con gái cho ta. Chỉ là tình thế lúc ấy ép buộc, ta không thể không nói như vậy, nếu không, chỉ sợ hai chúng ta đã bị dìm lồng heo...
Hai mắt Thủy Vũ lấp loáng trong suốt hơi nước, nàng khẽ cúi đầu, dịu dàng nói:
- Ta biết, ngay từ đầu ta cũng rất kinh ngạc, sau này ngẫm lại cũng hiểu. Dao Dao còn nhỏ như vậy, sao lão gia có thể hứa gả nó được...
Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng thở ra:
- Nàng đã hiểu, ta cũng không cần tốn nhiều nước miếng nữa. Thực ra, lá thư này Dương đại nhân để lại cho ta là muốn phân phó người nhà phân chia tài sản, để lại một khoản của hồi môn đầy đặn cho lệnh ái, chỉ tiếc bây giờ không còn lá thư nữa, thôi quên chuyện này đi.
Thủy Vũ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta chẳng quan tâm tới tiền của Dương gia. Hiện giờ ta chỉ muốn nuôi dạy nữ nhi thành người cho tốt là đủ rồi, không còn mong cầu gì hơn.
Nàng nghiêng đầu sang nhìn con gái, nhè nhẹ vuốt tóc con, ánh mắt đầy âu yếm.
Diệp Tiểu Thiên lại hắng giọng một cái:
- Thủy Vũ cô nương còn có người thân nào để nương tựa không?
Nàng buồn bã lắc đầu. Diệp Tiểu Vũ như mở cờ trong bụng: “Vậy càng tốt, cô nhi quả phụ càng dễ ra tay!”
Lập tức hắn đổi bộ mặt đầy chính khí:
- Vậy Dương phu nhân cũng khó xử, nhà mẹ của nàng ở Tĩnh Châu không ở được rồi, mặc kệ hai người có tới kinh thành hay tới nơi khác, trước mắt vẫn phải rời khỏi Tĩnh Châu này mới quyết định được. Ta đã đưa hai mẹ con nàng đi, cũng không thể bỏ lại không quan tâm. Chỉ là ta và nàng ba người đồng hành, nếu không xưng hô hợp lý sẽ khiến cho người ta nghi ngờ vô căn cứ, khéo lại còn chọc phải cái gì đó không hay. Trên đường đi, chúng ta cứ xưng hô là phu thê, Dao Dao vẫn là con gái nàng, được không?
Diệp Tiểu Thiên liều mạng giấu đầu nhưng lại lòi đuôi, nói cho rõ quang minh lẫm liệt. Thủy Vũ nghe vậy đỏ bừng hai má, ngượng ngùng cúi đầu, hàng mi cong vút khẽ chớp. Nửa ngày sau mới khẽ ngẩng đầu, he hé đôi môi đỏ mọng lí nhí hỏi:
- Diệp đại ca, như vậy... như vậy sợ không ổn.
Hắn cũng không muốn nói toạc ra, nếu cứ thế nói toạc ra mục đích của mình khéo dọa người ta chạy mất, nên hắn mới tìm biện pháp mềm mỏng hơn để tiếp cận vấn đề, không ngờ chỉ là xưng hô vợ chồng trên danh nghĩa để tiện đi dường mà Thủy Vũ cô nương cũng không đồng ý.
Hắn nhíu mày hỏi:
- Có gì không ổn?
Nàng cắn cắn môi dưới, e dè đáp:
- Nếu trên đường đi ta và đại ca xưng hô là phu thê, khi nghỉ trọ phải làm sao? Cũng không thể cùng ở trong một gian phòng, mà nếu chia phòng ra ngủ sẽ lại càng dễ bi phát hiện. Hay là... chúng ta cứ gọi là huynh muội, được chứ?
“Hừ, tiểu mỹ nữ này cũng không ngốc! Ta vốn có ý này đấy, không ngờ lại bị nàng đoán được”.
Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:
- Nếu cứ đồng hành với danh nghĩa huynh muội, muội muội lại mang theo một đứa bé, một nhà ba người như vậy cũng sẽ khiến cho người ta nghi ngờ chứ?
- Vậy... để Dao Dao cũng là muội muội của Diệp đại ca, xem có được không?
- Huynh muội ba người... cái này cũng có lý...
Diệp Tiểu Thiên đáp qua loa, khá nhụt chí, nhưng không thất vọng.
Huynh muội thì huynh muội, “củi khô lửa bốc tốt cơm, là huynh là muội còn hơn hẹn hò” muốn bắt được con mồi thì phải giải trừ đi sự cảnh giác của con mồi.
Hắn dễ dãi đồng ý:
- Được, vậy từ nay về sau ba người chúng ta sẽ gọi nhau là huynh muội.
Diệp Tiểu Thiên cúi xuống, treo một bộ mặt lừa trẻ con nói với tiểu la lỵ vẫn đang cố gắng gặm quả lê:
- Dao Dao, từ hôm nay muội phải gọi mẹ là tỷ tỷ, gọi ta là ca ca, nhớ chưa? Gọi sai là không được ăn cơm đó.
Dứt lời, hắn lại móc ra một quả lê từ trong ngực, cười híp mắt nhét vào tay nó. Đôi mắt đen láy long lanh nhìn Diệp Tiểu Thiên, lại nhìn lên Tiết Thủy Vũ không có ý phản đối, con bé he hé môi ngọt ngào gọi:
- Ca ca, tỷ tỷ.
Dứt lời, nó há to miệng rắc một miếng cắn một miếng lê trên tay Diệp Tiểu Thiên, thiếu chút nữa cắn mất đầu ngón tay của hắn.
Có quả lê làm hối lộ, Diệp Tiểu Thiên kết thành huynh muội với hai mẹ con Tiết Thủy Vũ còn sảng khoái hơn cả Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào. Ba huynh muội tranh thủ trời còn sớm muốn chóng ra khỏi rừng, tốt nhất là gặp được thương đội nào đó đi nhờ xe tới thành trấn nào đó phương bắc.
Ba người vừa ra tới quan đạo, phía xa xa bảy tám con ngựa chạy tới như bay. Diệp Tiểu Thiên vừa ngẩng đầu nhìn bỗng nhiên đứng khựng lại, đám người kia đánh ngựa phi như bay cuốn lên một vùng bụi đất trên quan đạo đang vọt tới.
Diệp Tiểu Thiên thấy rõ ràng dẫn đầu đám người kia là Dương Tam Sấu, mặt liền đổi sắc. Cả quãng đường xuôi nam, ngày nào cũng bôn ba ngoài đường nên cũng hiểu phần nào nhân tình thế thái. Nhìn đám người Dương Tam Sấu không mang theo chăn màn gối đệm, hành trang cũng không giống đi xa, không rõ bọn họ vội vàng đến đây là muốn làm gì?
Đám người kia chạy rất nhanh, vèo một cái đã biến mất không thấy.
Vượt qua đoạn đường dốc núi này, đột nhiên Diệp Tiểu Thiên xoay người nhìn chằm chằm Tiết Thủy Vũ:
- Tại sao Dương phu nhân kia lại ghen ghét muội như vậy? Muội đã rời Dương phủ, vì sao bà ta vẫn không chịu bỏ qua?
Tiết Thủy Vũ kinh ngạc nói:
- Diệp đại ca, huynh nói xem, Dương đại tổng quản dẫn theo đoàn người kia là đi tìm muội sao?
- Không sai. Bọn họ không mang theo chăn màn gối đệm, hành trang cũng không giống đi xa, lại đánh ngựa không thương tiếc như vậy nhìn giống người đang trên đường đi xa sao? Rõ ràng bọn họ đang truy đuổi ai đó, muội xem bọn họ chạy như điên về hướng bắc, không phải đuổi theo muội thì là ai?
Tiết Thủy Vũ bắt đầu tái mặt đi, ngơ ngác hỏi:
- Vì sao? Vì sao bà ấy không buông tha cho muội... muội và bà ta đâu có thâm cừu đại hận thì đâu.
Thấy nàng không như một chủ mẫu đã từng được sủng ái mà nay bị khi nhục, chẳng lẽ Dương phu nhân kia quả thực là kẻ có thù tất báo?
Vậy thì không may rồi, năm trăm lượng bạc ròng đã rơi mất rồi, vốn định thuận tay mượn con gái mà cưới mẹ về, nhưng chẳng lẽ còn sinh ra nhiều thị phi như vậy?
Thầm mắng lão thiên gia một câu, hắn quả quyết nói:
- Đi! Chúng ta lập tức đi, đi xuyên qua rừng!
Tiết Thủy Vũ kinh ngạc hỏi:
- Không phải Diệp đại ca phải ngược bắc về kinh thành sao? A, huynh định đi đường vòng sao?
Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Cho dù Dương gia là địa đầu xà cũng không thể hai tay che cả bầu trời, bọn họ tìm hướng bắc, chúng ta rẽ sang hướng tây mà đi, đi vòng một vòng rồi quay lại kinh thành, đố bọn họ tìm ra.