WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Dạ Thiên Tử

Chương 156: Đường cùng

Chương 99: Đường cùng







- Ta? Đáng chết?

Trong ánh mắt của Tôn giả tối đi một nét bị ai sâu đậm mà kín đáo, chẳng ai nhận ra: - Vì sao?

A Bảo nghiến răng đáp: - Vì sao ư? Ngươi nói là vì sao? Bởi vì ta không muốn ngày nào cũng phải ngây ngốc chết mòn cái nơi quỷ quái này, chăm sóc đám hoa hoa cỏ có đáng chết kia cho đến chết! Bởi vì ta không muốn ngày nào cũng phải ở cùng với lão già ngươi! Bởi vì ngươi là cháu của Cổ thần, chỉ vì khi người đi qua đám trẻ con trong thôn chúng ta, thuận miệng khen một câu “Đứa nhỏ này nhanh nhẹn quá” mà ta được người nhà tự hào đưa đến bên cạnh hầu hạ ngươi, ngày nào cũng phải gặp lão già cả ngày không cậy được nửa lời người, đám hoa hoa cỏ có không biết nói chuyện kia. Người cho rằng ta không biết chán sao?

Tôn giả run giọng: - Ta... ta...

A Bảo kích động, hai gò má vẫn run lên: - Phải! Ngươi đối với ta rất tốt! Cả ngày người chui vào gian phòng đó, nghiên nghiên cứu cứu Cô thuật của ngươi, thi thoảng mới ra ngoài một chuyến, còn tranh thủ dạy ta học chữ, dạy ta nói tiếng Hán. Trong núi này, chín động tám mươi mốt trại, ngoài bát đại trưởng lão ra chẳng có mấy ai biết chữ. Ta có học vấn cao hơn bọn họ. Nhưng ngươi có biết không...

Giọng A Bảo bắt đầu khàn đi, hai hàng nước mắt bắt đầu trào ra: - Ngươi có biết, nếu ta chưa từng học chữ, nếu ta không biết thiên hạ rộng lớn, có nhiều nơi thú vị như vậy, thì sự đau khổ trong nội tâm ta sẽ ít hơn một chút không?

- Từ khi biết chữ, biết đọc, ta lại càng muốn đi ra ngoài. Nhưng ta được ra ngoài sao? Ai dám thoáng biểu hiện thái độ bất kính với người chính là đại nghịch bất đạo. Ta dám có nửa câu oán hận sao? Ta còn phải làm ra vẻ vô cùng hạnh phúc khi được ở bên cạnh người, khi được chăm sóc đám hoa cỏ chết tiệt kia mỗi ngày!

- Dương Thổ ty đã đồng ý với ta, chỉ cần ta làm việc cho y, mật báo cho y, chờ lão nâng Cách Cách Ốc trưởng lão lên ngôi Tôn giả, y sẽ thưởng cho ta một ít vàng, đưa ta rời khỏi rừng sâu núi lớn này, đưa ta tới Trung Nguyên, tới những nơi phồn hoa kia.

Khuôn mặt của y bắt đầu kích động đỏ hồng lên: - Ta mong ngày mong đêm, mong ngày mong đêm đó! Hôm ấy, nghe người nói với Diệp Tiểu Thiên người hiểu Độc Tâm thuật, ta ở bên cạnh mà sợ muốn chết, thực sự ta cảm thấy gan mình sắp bị vỡ rồi. May sao... may sao trước kia ta chỉ hơi phàn nàn một chút. May sao nói đã phong bế Độc Tâm thuật từ lâu, mà sau đó ta mới gặp được Dương Thủ ty. Ha ha ha... tự gây nghiệt, không thể sống...

A Bảo điên cuồng cười ha hả, sự bi ai thống khổ trong mắt Tôn giả càng thêm đậm. Lão khàn trầm giọng nói: - Tự gây nghiệt, không thể sống. Tự gây nghiệt, không thể sống. Ha ha, đúng vậy, đúng là lão phu tự gây nghiệt...

Khuôn mặt A Bảo hơi vặn vẹo càng thêm dữ tợn: - Lão già kia, ngươi có biết vì sao Dương Thổ ty muốn thu nhận Diệp Tiểu Thiên không? Y cũng chẳng hy vọng có thể dò xét được tin tức của người hay ảnh hưởng đến quyết định của ngươi từ Diệp Tiểu Thiến đâu, có ta ở bên cạnh người, y còn cần tai mắt khác làm gì nữa? Y làm vậy chỉ vì muốn lừa ngươi, khiến cho người cho rằng y hoàn toàn không biết gì về ngươi, mới có thể khiến cho ngươi buông lỏng cảnh giác.

A Bảo nói một tràng, hơi thở cũng nhanh hơn: - Không ngờ lão gia hỏa người vẫn để lại một cánh tay, lại bày ra Thiên Niên làm hại ta không thể ra ngoài, không cách nào bắt được liên lạc với bọn họ. Ngươi muốn hại chết tất cả bọn họ sao? Đừng có mơ! Ngươi giết chết Dương Thổ ty chính là giết chết ta! Cũng là giết chết hy vọng ra khỏi núi của ta!

Toàn thân Tôn giả run lên như một chiếc lá rụng, đôi môi không ngừng run rẩy mà chẳng nói nên lời. Lúc này, lòng lão đau như đao cắt, cũng không muốn nói thêm gì nữa. A Bảo nghiến chặt răng răng: - Lão gia hỏa, tuổi thọ của ngươi đã hết rồi, đừng ngăn cản tiền đồ của ta. Người đi chết đi. A...

Y giơ dao xông về phía Tôn giả. Tôn giả lẳng lặng nhìn y, vết bi ai trong mắt càng thêm đậm khiến cho người ta đau lòng. Thấy A Bảo giơ dao đã sắp xông tới gần, lão đột nhiên vỗ lên đầu giường. “Ầm’ một tiếng, từ giữa chiếc giường hoa lệ nứt ra một đường, cả Tôn giả cùng tấm đệm hoa lệ kia cùng rơi xuống.

A Bảo bất ngờ sợ tới ngẩn ngơ, tới khi y kịp phản ứng lại tiếp tục vung dao xông tới thì Tôn giả đã rơi xuống cái hầm bên dưới giường, ngay một tích tắc thân hình lão rơi xuống vẫn kịp nhìn thấy một đạo quyết tuyệt của A Bảo.

Một đao kia không đâm trúng thân thể của Tôn giả mà đâm thật sâu vào trong lòng lão. Tôn giả đau khổ nhắm mắt lại. Lão sắp phải chết, cũng không cần phải tiếp tục chạy trốn, nhưng lão vẫn phải trốn, vì... lão không muốn A Bảo phải đeo trên lưng cái tội giết cha!

Diệp Tiểu Thiên ngồi xổm nhìn con vượn khổng lồ vươn đầu uống nước bên bờ sông xa xa, thầm suy nghĩ. Con vượn khổng lồ này thoạt nhìn có vẻ rất thông minh, nhất định biết rất rõ vùng cấm địa này, không chừng có thể đưa ta rời đi. Nhưng mà, làm thế nào để khiến nó hiểu ý của mình đây? Khó thái Diệp Tiểu Thiên muốn nói suy nghĩ này với Triển Ngưng Nhi, hơi nghiêng đầu đã thấy nàng cong cong khóe mắt đang che miệng cười, ngạc nhiên hỏi: - Ngươi cười cái gì?

- Ngươi xem bộ dáng của ngươi bây giờ đi, thực sự là rất giống khi đó, khó trách con vượn kia coi ngươi là anh em.

Lúc này búi tóc của hắn đã xổ ra từ lâu rối tung trên vai, quần áo rách nát hở ngực lộ chân, cũng khá giống dã nhân, nhưng nói thế nào cũng không giống một con khỉ được. Hắn không phục: - Không phải ta còn mặc quần áo sao? Tuy ngắn nhưng vẫn là có. Đúng rồi, ngươi cũng là Miêu nữ, sao không mặc quần của người Miêu Ta cũng không phải mặc quần ngắn của Miêu nữ.

Hai mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên, háo hức hỏi: - Cũng là cởi truồng không mặc gì? - A!

Hắn lại la lên, nhưng cũng may bản lãnh tránh cú đá của Triển Ngưng Nhi hắn càng ngày càng thuần thục, một cước này tuy mạnh nhưng vẫn dùng cách cũ, Diệp Tiểu Thiên rơi xuống cũng không bị thương gì.

Nhưng cảnh này đã bị con vượn khổng lồ kia nhìn thấy. Nó mặc kệ vết thương bên vai trái, vội vàng chạy tới, nhe răng nhăn mặt gầm rú với Triển Ngưng Nhi, còn đấm hai nắm đấm còn to hơn cái bát vào ngực mình thình thịch.

Nàng bị dọa tới tái mặt, chẳng cần biết nó có nghe hiểu không, luôn miệng xin tha: - Được rồi được rồi, ngươi đừng nổi nóng với ta... ta không bắt nạt anh em của người nữa, được không?

Diệp Tiểu Thiên đứng lên dương dương đắc ý bước tới: - Ác nhân tất hữu ác nhân trị. Giờ thì không hung dữ với ta nữa chứ?

Nàng hung hăng lườm hắn một cái, con vượn lại rít lên. Thấy vậy, nàng lại vội vàng cười cười: - Người ta đùa hắn mà!

Diệp Tiểu Thiên muốn vỗ vai con vượn, nhưng khi nó đứng thẳng thì lại quá cao, hắn có với hết cỡ cũng không chạm tới đầu vai của nó, đành vỗ vỗ lưng nó, cười híp mắt: - Vượn huynh, bỏ qua đi, hảo nam nhân chúng ta không đối đầu với nữ nhân.

Có con vượn làm chỗ dựa, hắn có nói gì cũng không sợ. Triển Ngưng Nhi hận tới phát ngứa răng, nhưng cũng không dám dại dột chọc vào hắn nữa.

Con vượn cúi xuống cười hì hì với Diệp Tiểu Thiên. Nó đã học được vẻ mặt vui vẻ, hắn khá kinh ngạc. Tuy nó không hiểu tình cảm phức tạp của loài người nhưng hình như hắn hiểu nó muốn xí xóa màn vừa rồi.

Diệp Tiểu Thiên hoa chân múa tay nói với nó: - Đùa đấy. Nàng ấy đùa thôi, hiểu không? Chỉ là đùa thôi.

Diệp Tiểu Thiên đẩy con vượn hai cái, nó ngây ra không nhúc nhích. Hắn lại giơ nắm đấy giả vờ đánh nó hai cái, quay người giả vờ chạy trốn, lần này thì con vượn hiểu, toẻ miệng hưng phấn kêu to hai tiếng, sau đó nhấc bàn chân to vĩ đại lên.

Diệp Tiểu Thiên hơi khuỵu xuống. Nếu để cho nó đạp một đạp thì mình sẽ dính chặt vào vách đá, bậy không ra. Hắn cuống lên không ngừng hoa chân múa tay không cho nó đá. Con vượn kia lại coi hành động này cũng là trêu đùa, đầy phấn khởi xông lên. Diệp Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt xoay người bỏ chạy.

Con vượn định đuổi theo lại đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu ngửi ngửi một lúc rồi xoay người đi chỗ khác gầm lên. Nó gầm rất lớn, khiến cho cả sơn cốc đều rung lên ầm ầm.

Diệp Tiểu Thiên đã trốn vào sơn động, nghe tiếng gầm giận dữ kia, chỉ sợ nó làm Triển Ngưng Nhi bị thương lại vội vàng chạy ra. Con vượn khổng lồ lùi vào sơn động, đấm thùm thụp vào ngực rít gào về phía xa xa. Diệp Tiểu Thiên lo lắng tự hỏi “Nó sao vậy nhỉ? Hình như đang nổi giận?”

Thấy con vượn đang phát điện, Triển Ngưng Nhi chớp lấy cơ hội chạy tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, nghe hắn nói vậy, lắc lắc đầu: - Ta cũng không biết. Hình như nó đang nổi trận lôi đình... Hình như... hình như không phải có ai vào đầu...

Lúc này con vượn đã khôi phục lại hình dáng bình thường, đấm thình thịch xuống đất khiến cho cả vùng đất cũng phải run lên. Diệp Tiểu Thiên biết con vượn kia thân thiết với mình, sẽ không làm mình bị thương, bèn lớn gan đi qua trấn ai - Vượn huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Đừng nổi giận như thế.

Con vượn có vẻ rất bất an, lại há miệng nhìn về hướng xa xa rít lên một tiếng. Diệp Tiểu Thiên gần sát trong gang tấc, nó mở cái miệng đỏ lòm mà gào lên, thổi hắn bay bổng lên. Tiếng gào vang lớn khiến cho hắn ong đầu ù cả tai, không nghe được gì nữa.

Con vượn duỗi bàn tay to tướng bắt lấy Diệp Tiểu Thiên, như một người khổng lộ tủm một món đồ chơi, tập tễnh phóng vào rừng.

Diệp Tiểu Thiên bị tiếng rống của nó chấn cho choáng váng đầu óc, thấy Triển Ngưng Nhi vẫn đang há to miệng, không nghe thấy gì nữa. Hắn vội hô lên: - Vượn huynh, người làm gì vậy? Mau buông ta xuống. Đừng có chạy loạn khắp nơi nữa. Chúng ta chơi trò khác có được không? Cùng lắm ta để cho ngươi đá một đá, nhưng chỉ cho đá vào mộng thôi. Này! Này này!

Con vượn không hiểu hắn nói gì, cho dù nó có vết thương trên đùi, đi lại tập tễnh, nhưng vẫn nhanh hơn so với Diệp Tiểu Thiền dốc toàn lực chạy. Nhưng khi nó chạy đến bìa rừng lại khựng lại, tiếp tục gào thét.

Lỗ tai của Diệp Tiểu Thiên mới khôi phục lại một chút cảm giác lại bị tiếng gầm này của nó chấn động đến không nghe thấy gì nữa. Con vượn cầm Diệp Tiểu Thiên xoay người rời đi, hắn giống như một con búp bê trong tay đứa trẻ con, bị quăng đập tùm lum, khi con vượn xoay người, đột nhiên hắn thấy một vệt sáng màu xám phi tới.

Hắn lập tức nhận ra đó là thứ gì, đột nhiên toàn thân hắn lạnh run, tóc gáy dựng hết lên, gào to: - Chạy mau. Chạy mau! Rất nhiều sâu! Dọa chết người ta nha...

Những lời này là của Mao Vân Trí nói lúc trước, Diệp Tiểu Thiên sợ tới mức nói năng lộn xộn mà bắt chước nói theo.





Q4 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.