Trên đất Thủy Tây, Điên phủ chính là đại gia tộc lừng lẩy tiếng tăm, cực kỳ dễ tìm.
Tiết mẫu dẫn Thủy Vũ hỏi thăm người qua đường, rất nhanh, đã tìm tới Điền phủ. Gia định thủ vệ Điền phủ nghe nói hai người là thân thích của Tạ Quân sự thì không dám coi thường, vội vàng mời hai mẹ con vào trạm gác cổng, dâng lên hai chén trà thô, rồi mới đi vào thông báo.
Thủy Vũ ngồi ở trong trạm gác ở cổng, lòng thấp thỏm không yên. Đối với Tiểu Phong ca ca, nàng chỉ còn nhớ hình ảnh gã năm 12, 13 tuổi. Khi đó Tiểu Phong ca ca vẫn thường đọc sách cùng công tử, mỗi khi rảnh rỗi, lại đưa nàng rời phủ chơi đùa. Nhiều năm đã trôi qua, hai người đều đã trưởng thành, không biết bây giờ gã trông như thế nào nữa.
Nếu như chưa từng gặp Diệp Tiểu Thiên, tâm trạng của Thủy Vũ lúc này chắc chắn sẽ không bất ổn như vậy, mà sẽ e thẹn hồi hộp, chờ mong. Bởi vì nàng sắp gặp người sẽ trở thành chồng nàng, làm bạn với nàng suốt cả cuộc đời này. Nhưng hiện tại, lòng nàng chỉ đầy ắp nỗi sợ hãi. Chẳng lẽ... chẳng lẽ phải gả cho gã thật sao?
Mẹ nàng tuyệt đối sẽ không gả năng cho Diệp Tiểu Thiên. Nàng có thể cãi lời mẫu thân sao? Mẫu thân cố chấp một hai xem Diệp Tiểu Thiên là cừu nhân, nhưng hắn lại là ân nhân của nàng. Nàng bị kẹt giữa hai người, chẳng biết phải làm như thế nào nữa.
Thủy Vũ đang đau khổ ủ ê, thì một thanh niên mặc áo bào xanh dẫn theo hai gia đình đi đến trạm gác cổng. Gã vừa đi vào, lập tức, Thủy Vũ đã cảm thấy gã có chút quen thuộc. Nàng nhìn kỹ, lờ mờ nhận ra bóng dáng năm đó của Tạ Truyện Phong. Dù sao thì năm tháng qua đi, bất kỳ ai cũng phải thay đổi.
Tạ Truyện Phong nôn nóng đi vào trạm gác. Phụ thân của gã đã sai người mang thư tới giục mấy lần, kêu gã về nhà thành hôn. Chẳng qua, Tạ Truyện Phong lấy cớ việc ở Điền phủ bận bịu để trốn tránh. Đã thành Quản sự Điền phủ địa vị cao, tầm mắt cũng cao, Tạ Truyện Phong không thèm để ý tới Tiết gia xuất thân nô tài.
Trong ấn tượng của gã, Tiết Thủy Vũ là con nhóc vẫn theo đuổi gã đi rong chơi, thực cũng không có gì xuất sắc. Các nhà đầu xinh đẹp trong Điền phủ rất đông, gã còn trẻ đã làm Quản sự, tiền đồ rộng lớn, không biết bao nhiêu nha hoàn chủ động đầu mày cuối mắt với gã. Gã còn lo gì tìm không ra thê tử?
Hôm nay nghe nói có Tiết mẫu dẫn theo một cô nương tới tìm tận cửa, Tạ Truyện Phong rất bực bội. Nhưng dù sao hai nhà cũng là thế giao, không thể cứ thế tuyệt tình được. Gã vừa đi vừa nghĩ cách từ chối hôn sự này. Nhưng vừa vào phòng, ánh mắt gã đã rực sáng.
Cô nương trẻ tuổi ở bên trong trạm gác cổng, chắc chắn là Thủy Vũ rồi. Ôi thiếu nữ tuổi 18 thay đổi kinh khủng thật. Chỉ vài năm không gặp, không ngờ đã trổ mã xinh đẹp như vậy. Các nha đầu trong phủ nói là không thiếu người xinh đẹp nhưng những người xinh đẹp nhất lại là người hầu cận bên cạnh Đại tiểu thư, tầm mắt cũng cao.
Còn nữa, một khi Đại tiểu thư xuất giá, thì cũng sẽ đi theo Đại tiểu thư, là nha hoàn động phòng, không phải là người gã có thể chạm vào. Tuy nhiên, cho dù bọn họ xinh đẹp không thua kém Thủy Vũ nhưng khí chất thì rõ ràng không thể bằng. Cũng xuất thân nha hoàn h hạ trong nhà người ta, nhưng Thủy Vũ có một khí chất khác hẳn, ưu nhã thoát tục, rõ ràng là một tiểu thư khuê các.
Tạ Truyện Phong chớp mắt một cái đã nhận ra Tiết mẫu đã nôn nóng đứng dậy, gã liền tươi cười tiến lên đón. Gã thi lễ với Tiết mẫu, thân tình nói: - Đại nương, cháu là Tạ Truyện Phong. Chúng ta khá lâu rồi không gặp.
Tiết mẫu cao hứng lên, quan sát Tạ Truyện Phong từ đầu đến chân, càng nhìn càng thỏa mãn. Tiết mẫu cười nói: - Đứa nhỏ này, tuy nói cháu và Thủy nhi còn chưa thành hôn nhưng dù sao cũng đã định rồi, sao còn gọi là đại nương chứ. Thủy Vũ, còn không mau tới bái kiến Truyện Phong ca ca.
Thủy Vũ đi lên trước, thi lễ với Tạ Truyện Phong, nói: - Tiểu Phong ca ca.
Tạ Truyện Phong càng ngắm Thủy Vũ càng yêu thích, vội vàng ân cần nói: - Đại nương, à không, nhạc mẫu đại nhân, haha, Thủy Vũ muội tử, hai người đường xa đến đây, quả thực cực khổ, tới đây, đến chỗ của ta nghỉ ngơi một chút, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho mẹ con muội.
Tạ Truyện Phong dẫn Tiết mẫu và Thủy Vũ đến chỗ của gã. Hai gia đình gã dẫn theo tất nhiên nhận lấy gánh nặng này, một đường ân cần đưa tiễn.
Điền phủ rộng 300 mẫu, nhà cửa khổng lồ, thân là Tam quản sự, Tạ Truyện Phong tất nhiên cũng có chỗ cắm dùi. Trong sân viên thứ ba, có một tiểu viên tĩnh lặng, đó là chỗ ở của Tạ Truyện Phong, độc môn độc viện, gồm có ba phòng.
Tạ Truyện Phong sai bảo hai tên gia đình: - Đi, thu dọn Đông sương phòng sạch sẽ. Rồi tận tình đi phụng trà Tiết mẫu và Thủy Vũ. Hai bên ngồi xuống tiếp tục nói chuyện.
Tiết mẫu cũng không nhiều lời, thẳng thắn vào cuộc ngay: - Hiền tế lần này ta tới Thủy Tây, chính là vì muốn cáo quan báo thù cho nhạc phụ con. Con tốn các quan báo thù cho nhạc phụ con. Con Thủy Tây quen nhiều biết rộng, hãy tận lực giúp lão thân. Vũ nhi tuổi cũng không còn nhỏ, sau khi xong việc, con hãy cùng lão thân quay về Đồng Nhân, cử hành hôn sự cho hai đứa.
Thủy Vũ không nhịn được nữa, bèn nói: - Mẹ, con gái đã nhịn lâu rồi, thật sự không nhịn nổi nữa. Tiết gia chúng ta không thể lấy oán trả ơn. Tiểu Thiên ca ca là đại ân nhân của chúng ta, không phải là đại cừu nhân. Mẹ, mẹ bảo con gái phải nói như thế nào thì mẹ mới chịu hiểu. Làm sao mà mẹ cứ hồ đồ mãi thế?
Khi Tiết mẫu gặp Từ Bá Di và Lý Thu Trì thêm mắm thêm muối đổ dầu vào lửa, nàng đã vô cùng ấp úc, đến lúc này thì nàng không thể nào kiềm chế nổi nữa. Tiết mẫu nghe nàng nói vậy, không khỏi giận tím mặt, nhảy dựng lên mắng: - Nha đầu ngỗ nghịch bất hiếu này, dầu mỡ heo làm tâm trí người mê muội rồi hả? Huyết hải thâm cứu của cha mình cũng không muốn báo, vẫn còn bao che cho tên súc sinh kia?
Tạ Truyện Phong bây giờ rất chi tang ý Thủy Vũ, làm sao cam tâm để nàng bị mắng như vậy được. Gã vội vàng khuyên nhủ: - Nhạc mẫu đại nhân, mẹ đừng nóng, cứ nghe Thủy Vũ phân trần xem, nói không ngừng sẽ biết được phải trái thế nào.
Hiện giờ, Tiết mẫu đã xem gã là chỗ dựa, nên rất nghe lời, bà tức giận ngồi xuống. Thủy Vũ nước mắt vòng quanh kể lại chuyện Diệp Tiểu Thiên đã hộ tống nào rời khỏi thành Tinh Châu như thế nào, thiên tân vạn khổ chạy về Thủy Tây thế nào.
Nàng sợ Tạ Truyện Phong suy luận lung tung nên đã bỏ bớt một vài chi tiết dọc đường đi đã phát sinh giữa hắn và nàng. Nhất là chuyện hắn một mực theo đuổi nàng.
Tiết mẫu ngồi ở bên cạnh tức giận nói: - Hôm nay thì sao? Bao nhiêu hiệp can nghĩa đảm đâu hết rồi. Hắn hộ tống người quay về Đồng Nhân, căn bản là không cam lòng. Có gì tốt đâu? Hắn biết rõ người đã có hôn ước, nhưng vẫn cầu thân người, cha ngươi không đồng ý, hắn liền giết chết.
Tạ Truyện Phong còn trẻ mà đã leo lên vị trí Tam quản sự của Điền phủ đương nhiên là một người cực kỳ lanh lợi khôn khéo, bởi vì Thủy Vũ ấp úng bỏ bớt đi vài tình tiết, nên gã lờ mờ đoán ra được cái gì đó, đang cho rằng nàng không nói hết sự thật, thì Tiết mẫu lại nói thế, sắc mặt lập tức rất khó coi.
Tạ Truyện Phong thầm nghĩ: ngàn dặm bôn ba, nếu như chỉ là vì gặp chuyện bất bình thì không hợp lý lắm. Bọn họ cố nam quả nữ, trên đường chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó. Bằng không, cái tên Diệp Tiểu Thiên kia cần gì phải dốc sức như vậy. Nếu bọn họ không có tư tình với nhau, thì vì sao vừa đến Tiết gia, hắn đã mở mồm cầu hôn? Tiết bả phụ chết dưới tay Diệp Tiểu Thiên, vì sao Thủy Vũ còn nhất nhất bảo vệ hắn?
Nam nhân coi trọng danh tiết của thế tử, nếu như nạp thiếp chơi gái thì chỉ cần đẹp là được, cho dù trước đây, đã có ngàn người gối lên cánh tay nàng ta, vạn khách đã nếm qua môi son cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng vợ thì khác. Dù nàng là quốc sắc thiên tiến, vừa nghe nói đã có người nếm tư vị, thì lập tức, không đáng giá một đồng.
Tạ Truyện Phong sa sầm mặt xuống, thấy Thủy Vũ và Tiết mẫu đỏ mặt tía tai tranh cãi, thấy nàng hết lòng bảo vệ cho tên kia, lòng càng lúc càng khó chịu. Sau nửa ngày Tạ Truyện Phong thật sự không nhịn nổi nữa, gã đột nhiên đứng lên, trầm mặt nói: - Đại nương, Thủy Vũ, Lý Đại trạng sư đã nhận vụ này, thì Diệp Tiểu Thiên vô tội hay không vô tội đã có quan phủ phán xét. Hai người các ngươi đừng cãi vã nữa.
Tiết mẫu tức giận trừng mắt nhìn con gái: - Đi ra ngoài, đến đông sương phụ bọn họ dọn phòng, ta nói chuyện với con rể một chút.
Tiết mẫu đuổi con gái ra phòng khách, quay sang nói với Tạ Truyện Phong: - Hiền tế, con hư tại mẹ, đợi xong việc, hai người nhanh chóng thành hôn đi, chỉ khi giao nó cho con, lão thân mới yên lòng được.
Tạ Truyện Phong âm dương quái khi nói: - Đại nương, người yên tâm, nhưng ta thì không.
Tiết mẫu ngơ ngác, ngạc nhiên hỏi: - Hiền tế có gì không yên lòng?
Tạ Truyện Phong cười lạnh: - Cái tên họ Diệp kia, ngàn dặm đưa tiễn Thủy Vũ, cô nam quả nữ ở cùng nhau, không biết đã phát sinh chuyện gì, mà vừa đến cửa Tiết gia tên họ Diệp kia đã mở miệng cầu thân. Thủy Vũ thiên vị hắn như thế, đến cả thù cha cũng không đếm xỉa. Đại nương, tuy nói họ Tạ ta không phải cao quý gì, nhưng muốn lấy vợ, cũng phải là người giữ mình trong sạch.
Tiết mẫu nghe vậy thì vội vàng giải thích: - Từ nhỏ, Thủy Vũ đã biết đọc sách đáp lễ, sao có thể không tuân thủ đạo lý danh tiết? Hiền tế nói như vậy oan uổng cho nó quá.
Tiết mẫu vốn là người trung thực chất phác, chẳng qua vì việc trượng phu chết thảm mà trở nên hoang tưởng, đầu óc bất ổn. Nhưng đáy lòng bà, vẫn hết sức yêu thương con gái, tất nhiên không muốn thanh danh của con bị hư hỏng, chỉ là đầu óc của bà thuần phác, nên không biết cách ăn nói sao để cho người ta không còn nghi ngờ.
Tạ Truyện Phong nói: - Đại nương, làm mẹ, ai mà không yêu con mình? Bà có thể đảm bảo cho Thủy Vũ, nhưng nếu như có chuyện gì đó thật, haha, Tạ Truyện Phong ta ở nơi này cũng là một nhân vật có mặt mũi, ta gánh không nổi.
Tiết mẫu giận run lên: - Đứa nhỏ này, sao có thể làm nhục con gái ta như vậy. Ta sinh nó ra, ta hiểu nó nhất, nó không phải là người không hiểu phép tắc.
Tạ Truyện Phong lắc đầu, thản nhiên nói: - Đại Dương, ta và bà hai nhà giao hảo, nể giao tình này, ta không đuổi hai người đi. Hai người cứ ở lại đây, chuyện khác, sau này hãy nói.
Tiết mẫu vội la lên: - Cái gì mà ngày sau hãy nói, vậy còn hôn sự giữa người và Thủy Vũ.
Tạ Truyện Phong không nhịn được nữa: - Không phải là ta đã nói sau này sẽ tính sao? Nói xong, gã cất bước đi. Máu tam bành của Tiết mẫu lại bộc phát, bà ta tóm lấy tay gã nói: - Không được, người phải nói cho rõ, hôn sự giữa người và Thủy Vũ, ngươi tính sao đây?
Tạ Truyện Phong vùng vẫy thoát khỏi tay Tiết mẫu, tức giận nói: - Ngươi không cần dây dưa nữa. Muốn ta lấy con gái ngươi? Được. Vậy bây giờ bảo nàng động phòng với ta. Nếu như vẫn còn là xử nữ, ta sẽ cưới nàng, còn nếu như không phải, ta nạp nàng làm thiếp. Như thế, cũng coi như là nể mặt giao tình giữa hai nhà lắm rồi đấy.
Tiết mẫu nói: - Được. Vậy bây giờ các ngươi động phòng trước, kết hôn sau. Con gái của ta, ta biết chắc nó tuyệt đối sẽ không làm mất thể diện của Tiết gia ta.
Tiết Thủy Vũ rời khỏi phòng khách cũng chưa xa, sợ mẫu thân lại nói xấu Diệp Tiểu Thiên nên vẫn lảng vảng quanh đó, bất ngờ nghe được cuộc đối thoại hoang đường như thế. Tiết Thủy Vũ giận không kiềm chế nổi, đi vào lớn tiếng nói: - Ta không đồng ý.
Tạ Truyện Phong chỉ vào nàng nói với Tiết mẫu: - Sao nào? Con gái của bà, ba nên dạy dỗ cho cẩn thận đi.
Tiết mẫu tức giận nổi trận lôi đình, tiến lên tát nàng một tát hung dữ mắng: - Nha đầu kia, người thật sự quỷ mê lú lẫn rồi. Đây là cơ hội để người chứng minh mình trong sạch. Chẳng lẽ tình nguyện chịu tiếng dơ? Từ nay về sau không ngóc đầu dậy làm người được?
Thủy Vũ không né tránh, nàng bị thương nhìn mẫu thân đã như bị điện, rơi lệ mà nói: - Mẹ, quỷ mê lu lần không phải con mà là mẹ. Điều kiện hoang đường như vậy mà mẹ cũng đáp ứng? Mẹ xem con gái mẹ là người như thế nào chứ?
Tiết mẫu giận dữ nói: - Là ai? Ngươi nói ngươi là ai? Chỉ cần các ngươi động phòng, chẳng phải sẽ chứng minh người trong sạch? Nha đầu kia, tại sao vẫn không chịu hiểu hả?
Thủy Vũ run giọng nói: - Mẹ... con gái... và mẹ không thể nói chuyện với nhau rồi. Lòng con gái thật sự rất đau, thật khổ, mẹ có biết không?
Thủy Vũ vừa nói vừa lui ra ngoài. Vừa rồi, khi đi vào sân, nàng đã trông thấy trong sân có một cái giếng. Ra khỏi phòng, Thủy Vũ đột nhiên quay người lại, lao thẳng người xuống giếng. Tiết mẫu sững người rồi điên cuồng gào lên: - Nhanh, cứu người ... cứu. Con gái của ta rơi xuống giếng rồi.
Tạ Truyện Phong thấy vậy cũng hết hồn, vội kêu hai tên gia đình kia tới, kéo Thủy Vũ lên khỏi giếng. Thủy Vũ nghẹt nước, không thể thở. Mọi người ba chân bốn căng cứu giúp, nàng mới ói ra nước, bắt đầu thở dốc. Lúc này, Tạ Truyện Phong mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thủy Vũ vừa tỉnh lại, vô lực mở to hai mắt, lại thấy Tạ Truyện Phong đang cười lạnh, khinh khỉnh nói với mẹ của nàng: - Bà xem, nếu như không phải nàng ta chột dạ khiếp đảm, thì vì sao phải nhảy xuống giếng tự sát. Hắc. Bà nuôi con gái tốt nhỉ? Muốn cầu thân Tạ gia ta sao? Thật xin lỗi, thứ cho tại hạ bất tài rồi.
Thủy Vũ nghe nói như vậy, máu nóng xông lên, ộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Tiết mẫu đang định lý sự với Tạ Truyện Phong, thấy vậy lại kinh hãi ngồi xổm xuống, cầm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng mà nói: - Con gái, con sao vậy?
Thủy Vũ mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, như nhìn mẹ nàng mà như không nhìn gì cả, lẩm bấm một mình: - Mẹ, mẹ phát thiện thâm phát thiện tâm, hãy để con gái chết đi, hãy để cho con được chết đi... Hai hàng nước mắt, từ từ chảy xuống gò mát xanh xao của nàng...