Diệp Tiểu Thiên dũng cảm bước ra, tiếng ồn xung quanh lập tức im bặt. Tiểu Lộ và Tiểu Vi liếc nhau, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn. Nếu quả thực Quả Cơ Cách Long muốn hạ độc thủ các nàng sẽ kịp ra tay cứu người, không để cho hắn bị người ta đánh chết.
Hắn cao giọng nói:
- Các vị, trước khi quyết đấu chính thức bắt đầu, ta còn mấy lời muốn nói. Xung quanh lặng như tờ. Cũng may người xem náo nhiệt ở đây đều là hào phú cự môn chứ không phải lưu manh đường phố, nên hắn không đến mức bị ném trứng thối cải thiu.
Diệp Tiểu Thiên lớn tiếng nói:
- Mấy câu này nhất định ta phải nói. Ta muốn nói, ta đồng ý với quyết đấu hôm nay chỉ để chứng minh với Oánh Oánh, ta thích Oánh Oánh, ta muốn cưới nàng làm vợ, ta không thiếu dũng cảm bảo vệ nàng, mặc kệ kẻ địch mạnh cỡ nào, cho dù ta không phải đối thủ của kẻ đó, ta vẫn quyết không lùi bước, vĩnh viễn không buông bỏ!
Tiếng kêu gào vang lên tứ phía, ai nấy đều cho rằng nói hay nữa cũng chẳng có gì hấp dẫn, đây chính là yếu thế của Diệp Tiểu Thiên. Nhưng vài năm sau, Diệp Tiểu Thiên đã dùng dũng khí không gì sánh nổi của mình để chứng minh cho lời nói hôm nay của hắn. Cho dù kẻ mạnh cỡ nào dám ngấp nghé nữ nhân của hắn, hắn đều không lùi bước, vĩnh viễn không buông bỏ, tìm mọi cách giành được thắng lợi.
Lời nói hôm nay của hắn ở Hoa Khê lập tức được lưu truyền rộng rãi, trở thành lời tiêu chuẩn khi tỏ tình của nam nhân “Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ, ta không thiếu dũng cảm để bảo vệ nàng, cho dù kẻ địch mạnh cỡ nào, cho dù ta không phải đối thủ của kẻ đó, ta vẫn quyết không lùi bước, vĩnh viễn không buông bỏ!”.
Vậy mà lúc này đáp trả Diệp Tiểu Thiên chỉ là tiếng cười mỉa. Hắn cũng không để ý, ôm quyền với đoàn người bên dưới, lớn tiếng nói:
- Các vị hương thân phụ lão...
Chúng hào môn nhìn nhau, lớn như vậy rồi mà cơ hội được gọi là “hương thân phụ lão” chỉ đếm trên đầu ngón tay, tiểu tử này đâu phải làm xiếc đầu đường đầu, quả là khá lạ đây.
Hắn nào biết được thân phận thực sự của những người này, còn tưởng là bách tính thông thường trong thành Quý Dương đến xem náo nhiệt thôi chứ.
- Nhưng mặc kệ ta thắng hay bại, cho dù ta có chết cũng không nhường Oánh Oánh cho kẻ khác, đồng ý khiêu chiến chỉ vì để chứng minh dũng khí của ta với nàng. Ta sẽ không coi đánh Oánh là một thứ chiến lợi phẩm, chỉ cần nàng không rời khỏi ta...
Hắn nhìn nàng, thâm tình nói:
- Ta vĩnh viễn không rời khỏi nàng!
- Tiểu Thiên ca!
Oánh Oánh cô nương đáng thương nào đã từng nghe ai nói ngọt như vậy. Bình thường, dưới sự bảo vệ nghiêm trọng của chư vị gia gia, bá bả, thúc thúc, ca ca, đệ đệ, đại chất tử, nàng lớn vậy rồi vẫn không có cơ hội nghe lấy một lần. Lời này của Diệp Tiểu Thiên khiến cho nàng lấp lánh nước mắt.
Trên sườn núi đối diện qua con sông, Hạ lão gia tử bắc tay lên ngang mày nhìn xa xa, cực kỳ bại hoại mắng:
- Ai bảo đứng đây nhìn rõ hả? Thực là hỗn láo! Ta còn chưa nhìn rõ được mặt gã hậu sinh kia, rốt cuộc tiểu tử này là con cái nhà ai? Các ngươi nhìn thử xem nào!
Oánh Oánh cô nương nhào vào ôm lấy Diệp Tiểu Thiên, mặc kệ có bao nhiêu người xung quanh. Bây giờ nàng chỉ muốn ôm chặt nam nhân nàng yêu.
Diệp Tiểu Thiên ôm Oánh Oánh cô nương, ánh mắt lướt qua vai nàng, nhìn Quả Cơ Cách Long mẹ mày dần đen thui, cất cao giọng nói:
- Cách Long, quyết đấu với người không có chút ý nghĩa nào, cho dù thắng hay bại ta cũng sẽ không từ bỏ. Nếu người bị đánh bại, chẳng lẽ ngươi sẽ dâng thê tử ra để tạm cầu an toàn? Ta và Oánh Oánh đã ước định từ trước, đã xem nàng là vợ!
Quả Cơ Cách Long nghe hắn nói một tràng, thầm nghi ngờ tiểu mỹ nhân đẹp như thiên tiên kia sẽ khóc lóc nhào vào lòng hắn mất, phổi muốn nổ tung rồi, giờ thấy hình như hắn đang nói gì với mình, hung dữ nhìn trái nhìn phải, hỏi: - Hắn nói cái gì?
Một kẻ nhà giàu đứng xem bên cạnh lớn tiếng nói:
- Hắn nói, hắn đã từng hôn Oánh Oánh cô nương!
- Cái gì?
Quả Cơ Cách Long rít gào:
- Người đã từng hôn nàng? Ngươi ...người đã từng hôn nàng?
Kẻ kia phiên dịch lại, cười hì hì với Diệp Tiểu Thiên:
- Hắc! Tiểu tử, Cách Long hỏi người, có phải người đã từng hôn nàng không?
- Đương nhiên!
Diệp Tiểu Thiên vịn vào vai Oánh Oánh kéo nàng rời khỏi ngực nàng, dùng một ánh mắt ngạo nghề như một con sư tử khẳng định lãnh địa của mình, nhìn gã, lại nhìn vô số quân chúng hâm mộ xung quanh, chế nhạo nói:
- Chẳng lẽ đại hán như người chưa từng hôn cô nương nào sao? Không biết hôn thế nào sao?
Con vượn không lồ nghe đến “kẻ cao to” lập tức hào hứng chạy đến, vểnh mông lên. Diệp Tiểu Thiên rất tự nhiên đá nó một cước, nó thỏa mãn bỏ chạy lại bên cạnh Phúc Oa Nhi nhe răng khoe khoang.
- Nếu gã không biết, ta có thể dạy gã! Hôn nữ nhân mình yêu, phải đặt tay ở eo nàng, nhìn nàng đây thâm tình, nhẹ nhàng hôn vào môi nàng, dịu dàng mút đầu lưỡi nàng, sau đó cuồng nhiệt...
Oánh Oánh cô nương đang ý loạn tình mê, chợt cảm thấy bàn tay lớn của Diệp Tiểu Thiên đề nặng xuống lưng nàng, đôi mắt khiến cho nàng vừa hạnh phúc vừa hoảng hốt chăm chú nhìn vào mắt nàng, càng lúc càng gần, cánh hoa mềm mại kia bất ngờ bị hắn cướp mất.
Oánh Oánh cô nương “tam” một tiếng, theo bản năng nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, hai tay ôm lấy cổ Diệp Tiểu Thiên, mặc kệ hắn hôn, dần dà đáp lại vừa non nớt vừa nhiệt tình. Đôi mắt Quả Cơ Cách Long lập tức trợn trừng lớn hơn cả mắt trâu.
Nụ hôn triền miên khiến cho Oánh Oánh mê mẩn, toàn thân mềm nhũn, dịu dàng mềm mại dựa sát vào Diệp Tiểu Thiên. Hắn ôm thân thể thơm phức của nàng vào lòng, khiêu khích Quả Cơ Cách Long:
- Không đến mức thân thể nữ nhân thế nào cũng không biết chứ? Có rảnh nghe hát một chút sẽ hiểu.
- Trong Hồng Lăng, trên giường ngày, trong ngực ôm tình nhân yêu quý, cùng nhau ngủ, cởi váy áo ngọt lịm tựa như kẹo như đường... Diệp Tiểu Thiên cất cao giọng hát.
Thực ra Quả Cơ Cách Long không hiểu hắn hát gì, nhưng lúc này cũng không cần hỏi. Gã đấm thùm thụp hai năm đấm vào ngực, gào lên: “Ta muốn giết ngươi!” rồi nhanh chóng chạy theo Diệp Tiểu Thiên.
Hắn ôm Oánh Oánh trong tay, xoay người chạy. Nàng vẫn còn mơ màng, cho dù hắn có muốn đưa nàng tới chân trời góc biển cũng không hỏi một câu “chân trời có xa lắm không” mà vẫn ngoan ngoãn chạy theo.
Gã đấm ngực chính là một hành động thị uy của loài tinh tinh, con vượn khổng lồ thấy vậy, lập tức ưỡn ngực, đấm ngực thùm thụp còn vang hơn to hơn cả Quả Cơ Cách Long rồi chạy về phía gã.
Tiểu Lộ và Tiểu Vi nhìn nhau, cũng muốn đuổi theo. Mao Vấn Trí bế Diêu Diêu luống cuống nhảy dựng lên. Mọi người vây quanh chen nhau chật cả đường, con đường duy nhất để Diệp Tiểu Thiên có thể đào tẩu là cây cầu đá, hắn nắm chặt hai tay Oánh Oánh chạy lên từng khối đá.
Từng khối đá đặt trên nước như phím đàn, bọn họ nhẹ nhàng chạy trên đó tựa như đang khiêu vũ trên phím đàn.
Oánh Oánh bị Diệp Tiểu Thiên lôi kéo chạy, Quả Cơ Cách Long gầm thét sau lưng, con vượn khổng lồ chạy sau cùng. Oánh Oánh vừa chạy vừa cười khanh khách, hoàn cảnh này đương nhiên không kích thích bằng quyết đấu, nhưng không nghi ngờ vô cùng lãng mạn, chơi rất vui. Nàng tin cả đời nàng sẽ không quên thời khắc ngọt ngào này.
Diệp Tiểu Thiên kéo Oánh Oánh vượt qua dòng sông nhỏ sang bên bờ bên kia. Quả Cơ Cách Long đuối sát không rời nửa bước. Người đứng trên tảng đá gần bờ sông bên kia nhất chính là mấy trăm đường huynh đường đệ đại chất tử, lập tức hô hào vây quanh. - A!
Hạ Oánh Oánh thấy người thân đến đây cả, vô cùng kinh ngạc, nhưng đã muộn, các đường huynh đường đệ của nàng rất nhanh lách qua bọn họ ngăn cản Cách Long.
- Cách Long, người muốn làm gì?
Một tử đệ Hạ gia mà Quả Cơ Cách Long cũng biết đang nhìn vẻ mặt “Ta muốn giết người” của Quả Cơ Cách Long đầy chất vấn.
Hai mắt gã đỏ lừ, nói năng lộn xộn:
- Ta muốn giết hắn, hắn...hắn đã hôn Oánh Oánh!
Mặc dù Diệp Tiểu Thiên không rõ gã nói gì, nhưng nhìn gã nổi điên lên chỉ vào mình cũng đại khái hiểu được ý gã. Hắn vốn có lòng muốn chọc giận gã, đương nhiên muốn thừa cơ đổ thêm dầu, bèn cười hì hì:
- Là thế này sao?
Hắn thò tay giữ lấy cảm Oánh Oánh. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng bắt đầu đỏ hồng lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn mơ màng dần. Hắn hơi cúi người, khẽ chạm lên môi nàng. Trên dưới trăm gã hán tử Hạ gia cùng hít một hơi lạnh.
Vừa rồi Diệp Tiểu Thiên ôn Hạ Oánh Oánh là ở bên bờ kia, tuy có thấy hai người ôm nhau thậm chí cả hôn môi, nhưng dù sao cũng còn cách xa, còn lúc này, mặc dù nụ hôn này không nóng bỏng như lúc nãy nhưng bọn họ đều thấy rất rõ, cảm giác như bị ngàn đao đâm vào tim..
- A!!!! Ta muốn giết hắn! Ta muốn giết hắn!!!!
Quả Cơ Cách Long lại đấm ngực thùm thụp, vươn đôi tay vượn ngăn cản mấy huynh đệ Hạ gia, nhanh chân phóng về phía Diệp Tiểu Thiên. Huynh đệ Hạ gia thấy bảo bối quý nhất Hạ gia bị một nam nhân hôn mà kinh sợ, nhưng cũng không kịp phản ứng.
Diệp Tiểu Thiên lại kéo Oánh Oánh tiếp tục bỏ chạy. Nàng như một cái đuôi nhỏ, nhưng vẫn còn ý thức. Hai người chạy thêm được mấy trượng thì tới lượt đá thứ hai, lão phụ thân của Hạ Oánh Oánh Hạ Lão Lục cùng hai mươi bá phụ thúc phụ của nàng đang nhìn bọn họ đầy quái dị.
Bảo bối yêu quý nhất đã có nam nhân yêu thương, đương nhiên bọn họ vui mừng vì nàng, nhưng lại có cảm giác như bị cướp đi người thân yêu nhất, tâm tính rất phức tạp, cho nên nguyên một đám nhìn Diệp Tiểu Thiên như xem kịch, bọn họ cần phải xác định xem người này có xứng đáng ẵm lấy bảo bối trong lòng mình không.
Quả Cơ Cách Long thân cao bước dài, vừa rồi trên bãi đá nhỏ không thi triển được, lúc này đuổi tới rất nhanh đã kịp bọn họ, bàn tay to như cái bát tô giơ cao. Hạ Lão Lục thấy vậy, không cần đánh giá con rể nữa, lập tức kêu lên:
- Quả Cơ Cách Long, dùng tay!
Lúc này gã hoàn toàn giống một con vượn đang nổi giận, run rẩy nói với Hạ Lão Lục:
- Bá phụ, ngài đừng ngăn con giết hắn... Con muốn giết hắn! Con nhất định phải giết hắn!
Gã chỉ Diệp Tiểu Thiên, quát to:
- Ngươi không được chạy, là đàn ông hãy cùng ta đánh một trận!
Thấy toàn thân gã đang run rẩy, tuy nhìn có vẻ phẫn nộ rất đáng sợ nhưng cẩn thận quan sát thì uy thế cũng không khiến cho người ta phát sợ như ban nãy, Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ “A, chắc thứ cô độc kia đã phát huy tác dụng rồi!”
Hắn không chạy nữa, hỏi Oánh Oánh:
- Gã nói gì?
- Gã nói muốn giết chàng. Hứ! Vì sao chứ? Vì ta không để ý tới gã sao? Hả?
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Không phải nàng vẫn luôn muốn ta phải quyết đấu sao? Ai, lòng nữ nhân...”
- Nếu ta thua, nàng vẫn thích yêu chứ?
Nàng thâm tình thâm ý đáp:
- Yêu.
- Yêu nhiều không?
- Vô cùng yêu!
Hắn nghiêng mặt, nàng hiểu ý, lập tức nhón mũi chân thơm một cái lên má hắn.
- Yêu nhiều thêm chút nữa đi!
- Chụt chụt chut.
Hai mắt Quả Cơ Cách Long tối sầm lại thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Hạ Oánh Oánh to gan thể hiện tình cảm, không thèm quan tâm lão cha và một đoàn lão nhân khác đang ở đó, trái tim chư vị lão nhân đều vỡ như nồi đất. Diệp Tiểu Thiên chỉ thẳng Quả Cơ Cách Long, uy phong lẫm lẫm nói:
- Đến đây! Ngươi dám để ý đến nữ nhân của ta, ta sẽ đánh với người một trận!
Gã gào lên rồi xông tới. Hắn nhảy lên dồn sức đấm một quyền, Cách Long ngửa mặt đỡ rồi ngã xuống đánh âm một tiếng, giống như đã nện vào bãi đất trống. Các lão đầu từ của Hạ gia vừa mới tan nát cõi lòng đều trợn tròn mắt.