“Đại Trạch Cát” được xây dựng theo mô hình công sở. Sân thứ hai, ba là nơi làm việc của quan nha, cửa thứ tư trở đi tập trung một loạt các ngôi nhà riêng biệt. Khi Tuyên Ủy sử
Quý Dương, thì đây chính là nơi ông ta và gia đình sinh sống.
Cũng bởi vì đây là nơi làm việc của nhà họ An, cho nên ngày thường nếu không có người đứng đầu gia tộc An lão thái gia ở đó thì An Nam Thiên hay Triển Ngưng Nhi không tiện dọn vào trong ở. Thế nên, nhà họ An mới xây thêm một tư gia ở trong thành Quý Châu. Còn nơi này, vẫn cứ để trống như vậy.
Nhưng cũng kể từ đó, việc tu sửa giữ gìn Đại Trạch Cát cũng không được như trước. Lúc này phía sau, những dấu vết của con người bỗng trở nên mờ nhạt. Dù là một bông hoa, một nhành cỏ, một ngọn cây đều trở nên hoang sơ. Ngay cả lầu dừng chân nghỉ ở giữa cũng bị cỏ thường xuân phủ kín.
Bên cạnh đó là một cái đầm nước nhỏ. Ở đây vô cùng tĩnh lặng, cỏ cây ven bờ và có lau trên mặt nước mọc chen chúc. Trên mặt hồ thi thoảng lại thấy một con cá nhảy lên khỏi mặt nước.
Một cô nương mặc quần yếm có đôi mắt to đen lánh đang dùng một sợi cỏ lau khoát khoát nước ở đầm đùa nghịch. Bỗng một con cá lớn vọt lên khiến nàng ta kêu lên một tiếng thất thanh rồi ném ngọn lau đi, quay đầu tháo chạy.
Có một ông già đang ngồi trong đình. Lão mặc chiếc áo bào màu xám, mái tóc trắng vấn thành búi trên đầu được cài một chiếc trâm gỗ. Lão chống một cây trượng mây sáng bóng. Lúc này, lão bật cười ha hả khi thấy cô cháu bé vứt cành lau bỏ chạy thục mạng.
Cô bé lao đầu vào trong lòng ông, tay chân đập liên hồi như con khỉ con, rồi leo lên trên gối, ôm lấy cô lão, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Gia gia, cá lớn, thật là lớn, làm con sợ phát khiếp.
Ông già cười to sảng khoái:
- Con cá lớn kia có ăn thịt cháu đâu, sợ gì nào?
Cô bé dụi đầu vào ngực ông già, nói:
- Cá lớn đột nhiên nhảy lên. Con sợ mà.
Ông già cười tủm tỉm nói:
- Thế thì con có thể luyện cho mình thêm can đảm rồi. Chúng ta là người nhà họ An, không thể có người mang lá gan con chuột nhắt được.
Đúng lúc này, An Nam Thiên chậm rãi đi tới, nhìn thấy hai ông cháu ôm lấy nhau liền cười tủm tỉm, cúi người nói:
- Gia gia
Cô bé vừa nghiêng đầu thấy An Nam Thiên liền nhổm địt nhảy ra khỏi lòng ông lão. Hai chân vừa chạm đất, cô nàng đã chia hai tay về phía An Nam Thiên, kêu lên với vẻ rất vui mừng:
- Đại ca, vừa rồi trong nước có một con cá to thật là to, nó nhảy cao như thế này này, dọa muội sợ chết khiếp.
An Nam Thiên cúi người xuống, bật cười ha ha ôm lấy cô bé nói:
- Tiểu thập lục, con cả ấy lớn vậy sao. Vậy muội phải lớn nhanh hơn. Chỉ cần lớn thêm chút nữa thì muội tự tay bắt lấy cái con cả đã dám hù muội sợ kia, ăn thịt nó luôn. - Um
Cô bé ra sức gật đầu nói thêm:
- Đúng, phải ăn thịt con cá xấu xa dám hù dọa ta.
An Nam Thiên mỉm cười ngoảnh sang nhìn ông lão nói:
- Gia gia, em họ Ngưng Nhi đã về, xem ra thì tâm trạng của nó không được ổn lắm.
Ông già có đôi mi trường thọ trắng như tuyết nhẹ nhàng nói:
- Cái con nha đầu đó thực sự thích Diệp Tiểu Thiên ư?
An Nam Thiên thở dài nói:
- Chỉ sợ là đúng như vậy, tên tiểu tử đó ngoài việc có ngoại hình tốt thì chẳng được cái nước non gì. Nhưng nếu nói tới ngoại hình tuấn tú thì trong đám quý tộc ở Thủy Tây cũng có biết bao nhiêu là người, chẳng lẽ vẫn không được?
Ông lão nói thản nhiên:
- Ngươi không nhìn ra sở trường của hắn sao mà lại đem hắn tính vào loại không đáng một xu. Người nhớ kỹ rằng, một người được người khác yêu quý chắc chắn sẽ có sở trường riêng của mình. Nếu như ngươi không nhận ra thì chỉ là do mắt người có vấn đề.
An Nam Thiên nghiêm nghị nói:
- Vâng, thưa ông, con xin lĩnh giáo.
Tiểu Thập Lục không ngồi nghe được cuộc đối thoại này giữa hai ông cháu nên nhoài ra khỏi vòng tay của An Nam Thiên nói: - Đại ca, theo muội đi bắt cá.
An Nam Thiên dỗ dành:
- Muội đi đi, đại ca đứng ở đây để xemi. Con cá nào bắt nạt muội thì đại ca sẽ đánh nó thật đau.
Tiểu Thập Lục nghe xong liền an tâm dạ một tiếng rồi nhặt cây lau lên, hào hứng chạy tới bên hồ.
Ông già nói:
- Diệp Tiểu Thiên đi thi rồi hả?
Ông già vừa hỏi xong, An Nam Thiên đã tươi cười nói:
- Vâng, năm năm nay Đồng Nhân phi học không có lấy một tú tài. Bất đắc dĩ lắm với bao nhiêu là lời khiển trách cuối cùng mới miễn cưỡng lựa chọn được hắn. Ai ngờ Trương Đạc lại thực sự coi hắn là một người tài, cố tình để hắn ta tới tham gia thi hòng chứng minh đã có công dạy dỗ hắn.
Ông lão nheo nheo mắt, vuốt râu mỉm cười, nói:
- Ha ha, tôn giả du lịch thiên hạ là lệ cũ, hôm nay lại đến quan trường du lịch. Ngàn năm mới thấy đây là lần đầu tiên phải không? Ngươi cứ lặng yên theo dõi đi, thế nào cũng có cái hay để xem.
An Nam Thiên nói:
- Gia gia, con thấy hắn cũng không ngại ở ẩn, chỉ là không muốn nhốt ở nơi thâm sơn cùng cốc thôi.
Ông già nhịn không được bật cười nói:
- Có người trẻ tuổi nào lại thích nhốt mình ở nơi thâm sơn cùng cốc đâu? Hồng nhan sắc đẹp đối với những thanh thiếu niên mà nói thì có sức hấp dẫn vô cùng. Nhưng để có hết mọi thứ, ngươi sẽ thấy, những cám dỗ của cuộc đời không chỉ có thế đâu.
An Nam Thiên nhíu mày nói:
- Nếu như hắn đi ngao du thiên hạ, không gặp gỡ Ngưng Nhi trong thời gian dài, thì hi vọng thời gian sẽ khiến cho tâm trạng của Ngưng Nhi tốt hơn. Đằng này, ai ngờ được hắn lại
Quý Châu. Gia gia biết nha đầu Ngưng Nhi từ nhỏ đã có tính cố chấp. Nó đã quyết điều gì thì khó đối ý lắm.
- Chuyện lúc trước với Từ Bá Di, con thấy sự si mê của Ngưng Nhi không phải là muốn làm người của hắn mà chỉ là ngưỡng mộ tài năng và phong độ của hắn. Còn kỳ thực, nó vô cùng ngây thơ. Nhưng giờ thì khác, nếu như Ngưng Nhi không chịu thôi hi vọng thì ngay cả hai mươi năm sau khi Diệp Tiểu Thiên đã về núi ở ẩn, tới lúc đó...
Ông lão dựng đôi mi trắng lên, nói giọng thản nhiên:
- Phép tắc là do người làm ra. Nếu như người là người làm ra những quy định thì bản thân ngươi không nhất thiết phải tuân thủ theo những quy định đó. Còn nếu ngươi không có bản lãnh đó, dĩ nhiên ngươi sẽ phải tuân thủ theo quy định do người khác đặt ra.
Khi nói tới đây, đôi mi mắt bạc trắng của ông già khẽ nhướng lên, một uy lực ngạo nghễ xuất hiện trên khuôn mặt. Lúc này, người ta mới thấy được sự phi phàm trên khuôn mặt đó. Một khuôn mặt mà vừa cách đó phút chốc vẫn chỉ là một ông già bình thường vui vẻ đùa vui với cháu nhỏ của mình.
An Nam Thiên hỏi lại với giọng nghi hoặc:
- Nói vậy thì, đối với chuyện của Ngưng Nhi và Diệp Tiểu Thiên, gia gia đã vui lòng gặp hắn rồi?
Ông già không nhịn được bật cười, nói: - Lão phu nào có thời gian rảnh mà để ý tới ba cái chuyện nam nữ thanh niên đó? Chuyện này cứ để cho bố mẹ nó lo. Ta thì đang nghĩ xem một tôn giả Cổ Thần giáo nếu đỗ cử nhân, tiếp tục làm quan sẽ ảnh hưởng tới đại cục của Quý Châu như thế nào.
An Nam Thiên nghe thấy cả kinh, thất thanh:
- Ý của gia gia là....
Ông già cười nhạt một tiếng nói:
- Người đưa Thập Tiểu Lục đi chơi đi, chuyện này ta còn phải suy nghĩ cho kỹ đã.
An Nam Thiên cúi người nói:
- Thưa vâng ạ.
An Nam Thiên gọi Tiểu Thập lục, nói một hồi vào tai cô bé, cũng không biết là hứa hẹn gì. Chỉ thấy Tiểu Thập Lục vui vẻ nắm tay hắn đi khỏi. Ông già lấy từ bên cạnh lan can ra một chiếc cần câu, gắn mỗi câu rồi nhẹ nhàng cho xuống nước. Sau đó, trầm tư buông mình trong khoảng không tĩnh lặng.
Từ Bá Di đi vào trong thư phòng của Điền Diệu Văn, khom người về phía sau rèm thi lễ. Trong lúc thi lễ bất giác cảm thấy trong lòng hơi lo lắng. Đây thực ra cũng không phải lần đầu y đến bái kiến Điền Diệu Văn. Theo lý mà nói thì gã phải tỏ ra quen thuộc lắm mới phải. Thế mà mỗi lần tới đây, nhìn thấy người ngồi đằng sau bức rèm, gã lại trở nên hồi hộp, lo lắng.
Điền Diệu Văn là người thông minh, có ánh mắt sắc sảo, lại được cả phần hoạt ngôn, lời lẽ sắc bén. Cho dù tiếp xúc lâu rồi, Từ Bá Di cũng chưa thoát khỏi cảm giác lo lắng sợ hãi, mà ngược lại, cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn. Tiếng của Điền Diệu Văn rất ngọt ngào từ phía sau chiếc rèm vang đến:
- Lần này người thì thế nào?
Từ Bá Di vội vàng cúi đầu thưa:
- Hôm nay thì chỉ mười đề. Từ mỗ thấy cũng tương đối dễ. Ta tự tin là đã trả lời không tồi.
- Ha ha ha, ngươi nói không tồi, vậy có nghĩa là rất tốt rồi phải không?
Tiếng vải rèm kêu soạt một tiếng, Điền Diệu Văn đi từ sau tấm rèm đi ra. Từ Bá Di lập tức trở nên lúng túng. Từ lúc bắt đầu đi lại với Điền gia, đây là lần đầu tiên gã gần với Đại tiểu thư như vậy. Lúc này, cuối cùng gã đã có thể tận mắt chứng kiến dung nhan của Đại Tiểu thư.
Từ Bá Di rất muốn ngẩng đầu lên. Thế mà cổ của gã như cứng lại, tương ngạnh không nhấc được lên nổi. Gã chỉ nhìn thấy bóng chiếc quần trắng đi như bay lượn tới trước mặt, đôi giày tiêm như ẩn như hiện dưới đó. Bất giác gã lui lại một bước, khom người nói: - Đại tiểu thư.
Nhan sắc của Điền Diệu Văn quả thực rất đẹp.Từ Bá Di nằm mộng cũng muốn nhìn được khuôn mặt thật của nàng. Thế mà giờ đây khi đứng trước nàng, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thì gã lại không dám. Điền Diệu Văn cất giọng thản nhiên: - Không cần đa lễ, ngẩng đầu lên đi. - Dạ
Từ Bá Di dạ một tiếng rồi từ từ ngẩng đầu lên. Bất giác gã có cảm giác rất thất vọng, tuy Điền Diệu Văn đã ra khỏi tấm mành che, nhưng trên đầu nàng vẫn đội một chiếc mũ có rủ thêm một chiếc mạng che mặt. Gã chỉ có thể nhìn thấy được làn da trắng như tuyết cùng chiếc cằm nhỏ xinh xắn mà thôi.
Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn chút, tấm mạng mỏng manh kia cũng không thể che khuất hoàn toàn được hình dáng khuôn mặt nàng. Nhất là phần da thịt trắng nõn nà không gì so sánh được của nàng lại càng được tôn lên dưới tấm mạng mỏng. Thế nên so với nàng lúc ở sau tấm màn chắn kia thì đã rõ hơn gấp bao lần.
Mặc dù chỉ có thế, gần đây không có nhiều đam mê với nữ sắc, một người chỉ luôn maru câu danh lợi như Từ Bá Di cũng không kìm được nhảy dựng lên trong lòng. Gương mặt nàng tròn như trái trứng, làn da trắng mịn, cái mũi thăng xinh xắn, đôi mắt kia, thực sự có một thứ hương vị đặc biệt khác lạ.
Ngũ quan ai cũng có, chỉ là hình dáng hơi khác nhau, rồi kết hợp cũng không giống nhau sẽ tạo nên muôn hình vạn trạng cho các khuôn mặt. Gương mặt của người con gái này có đặc điểm rất khác biệt. Hình dáng của nàng có một cảm giác rung động. Thật may là nàng
Điện gia, có thân phận cao quý. Bằng không, với nét phong tình như vậy thì đã có biết bao nhiều nhân vật lớn tranh nhau tới để tranh cướp, hòng thưởng thức dung mạo đẹp như tiên đấy rồi.
Từ Bá Di vẫn là kẻ có lý trí, chỉ sau một giây lát thất thần, gã vội cúi đầu xuống, trống ngực đập thình thịch, thầm nghĩ:
“Nhớ năm đó Lan Lăng Vương xinh đẹp, rất khó dùng uy để cai trị, nên thường dùng mặt nạ quỷ dữ tợn để ra trận giết địch. Nay chỉ sợ Điện đại tiểu thư cũng như vậy, tướng mạo của nàng thì làm sao có thể bảo người khác được. Chẳng trách nàng thường không để lộ mặt gặp người khác. Ai chà, thực ra thì những người phụ nữ có dung mạo như vậy lại cần phải dùng tâm cơ trí tuệ làm gì. Chỉ dựa vào tướng mạo thối nàng cũng đủ làm cho nghiêng nước nghiêng thành rồi. Chao ôi, vừa rồi không biết ta đã có hành động nào thất thổ hay không nữa?”
Điền Diệu Văn khẽ mỉm cười, nói:
- Lần này vì kiếm thêm cho Điện gia một cái danh, nên ta không định để cho ngươi một chức danh nào cả. Ta để người ra ngoài tranh đấu với bọn sĩ tử một phen. Người có cả một bụng sách kinh luận như vậy thì cũng không cần có sự chiếu cố đặc biệt nào.
- Cử nhân tuy có tư cách làm quan, nhưng kỳ thật phải có bối cảnh phù hợp, nếu không muốn làm quan đã khó, chứ đừng nói tới chuyện làm quan to. Thế nhưng có Điện gia chúng ta giúp sức, những vấn đề đó sẽ chẳng là gì cả. Ngươi cứ làm tốt việc của mình, những việc đó ta sẽ tự thu xếp.
Từ Bá Di ngửi thấy mùi thơm dịu dịu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cẩn thận đáp lại:
- Thưa vâng.
Điền Diệu Văn lại nói:
- Trong những ngày gần đây, đại nho Giang Nam là Thối Tượng Sinh sẽ đến Quý Dương. Hắn và Án sát sử Vương Hạo Danh là đồng môn. Người tranh thủ đi gặp một chuyến. Nếu có thể quen biết được với Thổi tiên sinh thì sẽ rất có lợi cho tiến độ của ngươi.
Từ Bá Di lại tiếp:
- Thưa vâng.
Hai người lại nói thêm vài câu. Từ Bá Di quan sát nét mặt, không đợi Điền Dĩ Văn phải chủ động mời khách đã chắp tay cao tư. Cho tới khi ra khỏi thư phòng của Điền Bá Văn, gã mới thở phào một hơi, trong phút chốc lại cảm thấy những lời đồn thổi về tướng khắc phu chẳng còn gì là ghê gớm nữa:
- Người phụ nữ như thế, không nhìn rõ dung nhan còn khiến cho người ta khó kiềm chế được nữa là. Nếu có thể cưới nàng làm vợ, chung giường chung gối, da thịt liền kề, thì ai còn giữ được nữa. Đến lúc ngày đêm chinh chiến, người đàn ông sẽ cảm thấy khó khăn vô cùng khi nói tới cấu trường thọ...
Nghĩ tới đây, trên mặt Từ Bá Di nở một nụ cười tà dâm.
Hôm nay Điền Dĩ Văn tiếp cận với Từ Bá Di chỉ với ý chính thức đã nhận gã là người của mình. Nàng hoàn toàn không biết trong đầu gã lại xuất hiện suy nghĩ bỉ ổi ấy. Từ Bá Di vừa đi khỏi, nàng liền tới bên tường, ấn nhẹ vào chiếc giá Bác Cổ một cái, trên tường liền rủ xuống một tấm bản đồ Quý Châu.
Điền Dĩ Văn nhìn vào bức bản đồ, bắt đầu cân nhắc việc Từ Bá Di sẽ tới nơi nào làm quan sau khi trúng cử. Trên bản đồ, thế lực của triều đình và thể ty khắp nơi đều được dùng những màu sắc và đường kẻ vạch ghi chú cẩn thận. Đôi mắt đẹp của nàng chăm chú xem xét thật lâu, chậm rãi dừng ở nơi đường dịch trạm nối liền duy nhất của tuyến đường Bắc Nam, điểm cuối cùng của nó là huyện Hồ.