Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 210: Nguyệt Quan

Chương 2: Nguyệt Quan







Lúc Oánh Oánh trở về nhà thì đã là hoàng hôn. Cả ngày hôm nay nàng cùng người trong lòng đi dạo Hoa Khê. Được nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nàng vừa khẽ ngâm nga vừa hạnh phúc bước lên bậc thềm. Người coi cửa vội vàng khom người thi lễ:

- Đại tiểu thư!

Oánh Oánh không để ý tới y, tung tăng đi vào. Vừa khéo bắt gặp mấy vị đường huynh đang cười nói vui vẻ đi đến, có vẻ như không phải đi thanh lâu cũng là đi quán rượu. Vừa thấy Oánh Oánh, mấy người liền lập tức đứng lại, nhiệt tình chào hỏi:

- Tiểu muội, muội về rồi à.

Oánh Oánh “ừm” một tiếng, đang định đi vòng qua họ, chợt nhớ lại lời Diệp Tiểu Thiên đã từng nói với nàng:

- Oánh Oánh, đối với trưởng bối, huynh trưởng thì phải lễ phép, bọn họ nuông chiều nàng là vì thương yêu nàng. Mặc kệ nàng ra sao, thì tình yêu của bọn họ với nàng cũng không thay đổi. Nhưng nàng đã lớn rồi, cần phải đối xử tốt với bọn họ một chút.

Oánh Oánh lập tức dừng bước, hành lễ với từng vị đường huynh, dịu dàng nói:

- Chào cửu ca, thập ngũ ca, thập bát ca, thập cửu ca, nhị thập tam ca. Các huynh định đi ra ngoài sao, đừng uống nhiều quá nhé, không tốt cho thân thể đâu.

- Ờ! Ờ! Được...

Mấy vị đường huynh đều kinh ngạc đến sững người, hết sức luống cuống. Oánh Oánh cười ngọt ngào:

- Vậy muội vào đây! - À...

Mấy vị đường huynh ngơ ngác đáp một tiếng, nhìn Oánh Oánh tung tăng rời đi. Mấy người huynh đệ nhìn nhau, một lúc sau, cửu ca mới hồi hộp nói:

- Oánh Oánh không bị làm sao chứ? Hôm nay có gì đó hơi lạ.

Hạ nhị thập tam sờ gáy, nói đây ngạc nhiên:

- Nhìn muội ấy, vẫn hoàn toàn bình thường, nhưng thật sự là... có chút hơi lạ! Các huynh đệ đầy bụng nghi hoặc, đối với một Oánh Oánh điềm đạm đáng yêu như vậy, cảm thấy vừa kinh hãi vừa vui mừng.

Trong hoa đình nhỏ ở hậu trạch, Hạ lão gia đang ngồi ở vị trí chủ, Hạ lão ngồi bên cạnh, đang châm rượu cho cha. Hai cha con rất ít khi cùng ngồi với nhau, nhưng gần đây bởi vì chuyện của Oánh Oánh nên hai người liền đứng về một phe, hay ngồi cùng nhau, tỏ ra cha hiền con hiếu.

Hạ lão gia nhập một ngụm rượu, thở dài một tiếng:

- Ai ! tiểu nha đầu Oánh Oánh cứ làm người khác phải bận tâm, ta phải làm gì với nó đây? Đánh nó không được, chửi nó cũng không xong, khuyên thì nó lại không nghe. Đau đầu quả.

- Cho dù không kén chọn gia thế của con rể, thì Hạ gia chúng ta cũng không thể gả con gái một cách thiếu suy nghĩ được. Đường đường là tiểu thư Hạ gia, ta còn muốn tổ chức thật linh đình. Giờ thì tốt rồi, không biết có bao nhiêu người đang chỉ trỏ cười sau lưng chúng ta...

Hạ lão cha nói:

- Cha, người đừng nghĩ nhiều như vậy! Chẳng phải đã phải người đi nói chuyện này cho lão tổ tông nghe rồi sao. Chúng ta hãy để lão tổ tông quyết định. Oánh Oánh vẫn luôn nghe lời của lão tổ tông mà.

Hạ lão lại nhấp một ngụm rượu, thở dài nói:

- Bà nội của con sao? Thôi đi, chưa chắc người đã có cái ý gì, không chừng còn vui vẻ tác thành cho nó. Con cũng biết, người không quan tâm tới suy tính của chúng ta. Trong mắt người, chỉ cần hai người thích nhau, những cái khác đều không thành vấn đề! - Ai!



Hai cha con đều ủ rũ, cùng lúc thở dài.

Hạ Oánh Oánh như chú chim sẻ vui vẻ,tung tăng chạy qua, Hạ cha quay đầu nhìn ra ngoài, cảm thấy hơi lạ nói:

- Hình như Oánh Oánh đã trở về, vừa đi qua cửa.

Hạ lão gia nói:

- Ngoài cửa đâu có ai, không phải con hoa mặt rồi chứ?

Hạ cha bực mình nói:

- Cha, mắt con còn tốt hơn mắt người đó.

Hạ lão gia trừng mắt nói:

- Ý! Con, tiểu tử thối này...

Hạ lão cha miễn cưỡng nói:

- Cha! Con sắp 60 rồi, đừng lúc nào cũng tiểu tử thối với con nữa được không?

Hạ lão gia nói:

- Ngươi có 100 tuổi, cũng là con của ta, gọi người một tiếng tiểu tử thì có gì sai?

Hai cha con đang nói chuyện, thì Hạ Oánh Oánh đã chắp hai tay sau lưng quay trở lại từ cửa lớn, thò đầu nhìn vào bên trong. Nàng cười tít mắt thong thả bước vào, thân thiết hỏi thăm:

- Ông nội, cha, hai người đang uống rượu sao?

Hạ lão gia lập tức tươi cười nói:

- À! Đúng là cháu gái ngoan đã trở về rồi. Nhanh, nhanh! Nhanh đến ngồi bên cạnh ông nội, cả ngày không thấy bóng dáng cháu đâu, ông nhớ cháu chết mất!

Oánh Oánh chạy tới ngồi bên cạnh, cầm bầu rượu lên rót vào ly của lão, rồi đứng dậy rót rượu cho phụ thân, sau đó quay trở lại ngồi bên cạnh ông nội, và nói đây quan tâm:

- Ông nội, cha, hai người uống một chút làm máu huyết lưu thông là được rồi. Tuổi đã cao, không nên uống nhiều rượu.

Nhìn Tiểu Bá Vương nhà mình đột nhiên biến thành một tiểu thục nữ, làm cho hai cha con trố mắt kinh ngạc. Hạ lão gia lo lắng nói:

- Cháu gái ngoan, bảo bối của ta, cháu không bị sao chứ?

Hạ Oánh Oánh không biết sự dịu dàng chưa từng có của mình lại đem đến sự sững sờ như vậy cho họ, nàng kinh ngạc hỏi ngược lại:

- Con làm sao? Không có chuyện gì, ông nội, cha, hai người nói chuyện tiếp đi, con rót rượu cho hai người. À…!



Hạ lão gia run run bưng chén rượu lên, suýt chút nữa nước mắt lưng tròng. Rất lâu cho tới bây giờ lão chưa từng được hưởng sự dịu dàng như vậy, khiến cho lão quả thực không quen.

Hạ Oánh Oánh ngồi bên cạnh, hai người họ không tiện tiếp tục nói chuyện liên quan đến cô, hai cha con buồn bực uống rượu, vừa mừng vừa sợ khi được Hạ đại tiểu thư rót rượu. Hạ cha đột nhiên nhớ ra một đề tài, tăng hắng một tiếng nói:

- À! Đúng rồi, cha, đại nho Thối Tượng Sinh từ Trung Nguyên đến Quý Dương rồi, mấy ngày nữa nhi tử phải đi dự vến.

Hạ lão gia nhăn đôi mày trắng dài nói:

- Nhà chúng ta là con nhà võ, không có một người đọc sách, yến của đám người văn sĩ, con đi làm gì?

Hạ cha cười khổ nói:

- Thôi Tượng Sinh là đồng môn với Án sát sứ Vương Hạo Minh của Quý Dương, Vương án sát mở tiệc đón y, dĩ nhiên sẽ tìm một vài nhân vật tiếng tăm đến giúp y giữ thể diện. Y mời đến dự tiệc, con không đi làm sao được. Thực ra, đa số những người dự tiệc sẽ là đám tên thư sinh đến dự thi kỳ thi lần này, có ý định tới nịnh bợ Thôi Trọng Sinh và Vương án sát.

- Người nghĩ xem, Vương án sát cũng kiếm học chính của tỉnh, Thôi Tượng Sinh lại là đại nho của Trung Nguyên. Nếu có được một lời khen của Thối Tượng Sinh, lại lọt vào mắt của Vương án sát, thì cơ hội của bọn họ không phải càng lớn sao? Ai! Nếu không phải phải nể cái mặt phật của Vương án sát, thì con cũng không muốn đi nghe bọn chúng nịnh bợ.

Hạ Oánh Oánh đang ngẩng cằm nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đó hai mắt lập tức sáng ngời, vui mừng nói:

- A! Ngày mai những học trò tham dự kỳ thi năm nay sẽ đi dự tiệc sao? Vậy Tiểu Thiên ca cũng phải đi rồi, sao không nghe huynh ấy nói với con nhỉ?

Hạ cha nghe xong, nhân cơ hội nói xấu Diệp Tiểu Thiên với Hạ Oánh Oánh:

- Con gái à, Thôi Trọng Sinh là học giả uyên bác của Trung Nguyên, học trò có thể đến dự tiệc chào đón ý, đều là thiếu niên anh tài của tỉnh này, không phải ai cũng có thể đi đâu.

Hạ Oánh Oánh nói:

- Đúng vậy, cho nên Tiểu Thiên ca nhất định sẽ đi, nếu huynh ấy không phải là thanh niên anh tài thì là ai chứ? Hạ cha: - ...



Hạ lão gia thấy cháu gái như vậy, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu, liền cười giải thích:

- Cháu gái ngoan, trong mắt cháu đương nhiên Diệp Tiểu Thiên là tốt, cái này gọi là gì nhỉ... Đúng rồi! Lung linh trong trong mắt người tình. Nhưng trong đám học trò tham gia kỳ thi lần này, hắn chưa chắc đã là gì đâu. Tại sao?

Hạ Oánh Oánh nổi giận, đứng phắt dậy, đập mạnh xuống bàn, dọa cho Hạ lão gia và Hạ cha lập tức câm như hến.

Hạ Oánh Oánh đột nhiên nhớ tới lời Diệp Tiểu Thiên dặn “phải thục nữ, phải thục nữ”, bèn khoan thai ngồi xuống, mỉm cười với hai người, dịu dàng nói:

- Ông nội, cha, con không phải tức giận với hai người đâu.

Hạ lão gia và Hạ cha khi nghe Hạ Oánh Oánh nói chuyện như vậy, thì tóc gáy nhất thời dựng đứng, liên tục trả lời:

- Đúng vậy, đúng vậy, không liên quan đến ta, không liên quan đến ta.

Hạ Oánh Oánh nhướng mày lên, bất bình nói:

- Nhưng mà cái tên Vương cái gì án sát kia, Thôi cái gì đại nho kia đúng là không có mặt, mời chó mời mèo gì đó, lại không mời Tiểu Thiên ca của con, thật là có mặt không trọng!

Hạ lão gia và Hạ cha liên tục gật đầu:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Đúng là có mắt không trọng! Vậy...



Hạ Oánh Oánh xoay con người, hơi liếc về phía Hạ cha. Hạ lão cha lập tức dựng đứng lên:

- Ta cũng không đi! Vương án sát là cái gì, đúng là người có mặt không trọng, ta còn lâu mới phải nể mặt y.

Hạ Oánh Oánh cắn môi, nói:

- Sao lại không đi? Nên đi chứ!

Hạ cha tranh thủ nói:

- Đúng! Ta phải đi. Ta đến xem một tên có mắt không trọng và một đám nịnh hót.

Hạ Oánh Oánh tươi cười, gật đầu, vui vẻ nói:

- Vâng! Cha đi, con và Tiểu Thiên ca cùng đi với cha!

Hạ cha há hốc miệng, bưng rượu lên uống một hơi cạn sách, không đợi hiểu tâm của con gái, tự mình cầm bầu rượu lên, vừa rót vừa uống liền ba chén.

Sớm ngày hôm sau, Hạ Oánh Oánh dẫn theo Tiểu Lộ và Tiểu Vi ngồi xe đi đón Diệp Tiểu Thiên đến dự yến tại Tệ Vân Đình.

Tế Vân Đình được xây dựng trên “Ngao ki phù ngọc” một trong tâm cảnh của Quý Dương, nó nằm ở sông Nam Minh của thành nam Quý Dương, giữa sông có một tảng đá lớn, giống một con ngao khổng lồ. Có một cây cầu nhỏ nối hai bờ, xung quanh là sơn thủy hữu tình, vô cùng tươi đẹp, được văn nhân mặc khách đặt tên là “Ngạo ki phù ngọc”.

Đệ tử chân truyền của Vương Dương Minh là Mã Đình Tích từng giảng học truyền đạo ở đây. Đình Tề Vân được xây dựng trong thời gian Mã Đình Tích truyện đạo, nhưng mấy năm sau, hậu thế không còn nhìn thấy toàn đình Tề Vân này nữa, bởi nó đã bị đổ để xây dựng lại một tòa Giáp Tủ lâu.

Tuổi trẻ một khi rơi vào lưới tình sẽ nhanh chóng chìm vào trạng thái cực kỳ thân thiết. lúc này chính là thời điểm ngọt ngào nhất của Diệp Tiểu Thiên và Hạ Oánh Oánh. Mặc dù Diệp Tiểu Thiên không có hứng thú với đại nho Trung Nguyên, học chính Quý Dương gì đấy, nhưng lại rất thích phong cảnh Nam Minh, hơn nữa lại có Hạ Oánh Oánh đi cùng, vì vậy mà đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.

Diệp Tiểu Thiên cũng không coi đây là yến đón tiếp đại nho, hắn dẫn theo Diêu Diêu đến, Phúc Oa Nhi và người khổng lồ đương nhiên cũng thích đi cùng. Vì vậy mà cả một đoàn người liền cùng đến sông Nam Minh...





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch