Dạ Thiên Tử
Chương 14: Một đám rắc rối
Diệp Tiểu Thiên buông cổ áo người kia, không dám tin nói: - Ta? Ta trúng cử nhân?
Người nọ tươi cười nói: - Đúng vậy, ngài đã đã trúng cử nhân rồi. Cử nhân lão gia, chúc mừng! Chúc mừng!
Đúng lúc này, trong nội viện đã có người nghe thấy có giọng nói ở bên ngoài, “két...”, của viện mở ra. Mao Vân Trí thò đầu ra, vui
vẻ nói: - A ! Đại ca, huynh về rồi.
Mao Vấn Trí còn chưa dứt lời, thì một bàn tay túm lấy bả vai hắn, kéo sang một bên, lộ ra khuôn mặt tối tăm của Hạ lão cha.
Diệp Tiểu Thiên cực kỳ kinh ngạc, mặc dù đêm qua không thể cùng Oánh Oánh làm chuyện tốt, nhưng đột nhiên nhìn thấy cha
của nàng, Diệp Tiểu Thiên vẫn không tránh khỏi chột dạ, Hạ Oánh Oánh gặp phụ thân cũng phải sững sờ, buông miệng gọi một
tiếng: - Cha!
Hạ lão cha nặng nề hừ một tiếng, trừng mắt với Diệp Tiểu Thiên: - [Tiểu tử ngươi, đêm qua mang...
Lão vẫn chưa nói xong, người báo tin vui cho rằng lão là trưởng bối của Diệp Tiểu Thiên, vội vàng lao đến trước mặt lão gõ vào
cái chiêng “koong” một tiếng, nói lớn: - ]Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, tiểu công tử của quý phủ đã trúng cử nhân, từ
nay đường quan rộng mở, được cưỡi tuấn mã, ra trận làm tướng soái, vào triều làm tổ tướng, chức cao vọng trọng, làm rạng rỡ tổ
tông, vang danh tứ hải, phẩm đức hơn người, tài năng xuất chúng ...
Hạ lão cha đang khốn khổ không biết con gái trốn đi đâu, lo lắng cả đêm, đến chỗ Diệp Tiểu Thiên ngồi đợi một đêm không ngủ,
lúc này nghe y hát bài chúc mừng lại giống như đang sống bên tai, nghe đến nỗi đầu to như cái đấu, nhanh chóng lấy ra một thỏi
bạc từ trong ngực ra ném lên cái khay mà người đó đang bưng, hét: - Đi đi đi, đừng có làm ồn nữa!
Người báo tin vui kia biết chắc sẽ có thưởng, nhưng không ngờ lại được một thưởng hậu như vậy, hắn năm lượng bạc. Y như mở
cờ trong bụng, không ngừng vâng dạ, ôm thỏi bạc lủi nhanh đi như một làn khói.
Hạ lão cha trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên: - Tiểu tử, tối hôm qua ngươi đem khuê nữ của ta đi đâu?
- Ách..., cái này...
Diệp Tiểu Thiên ngây ngốc. Tuy hắn và Oánh Oánh đã thỏa thuận giấu Hạ lão cha, nhưng hắn lại không nói ra được.
Lúc này, phía sau Hạ lão cha lại có một đám người rầm rầm chạy đến, là Hạ phu nhân và một đám huynh đệ Hạ gia, Hoa Vân Phi
đi cuối cùng đang ôm Diêu Diệu. Đợi những người này đi đến, Đông Thiên tiên sinh mới rụt vai, híp hai mắt lại, thong thả đi từ
trong nội viện ra.
- Tiểu Thiên ca!
Diêu Diêu bị Hoa Vân Phi ôm trong lòng, vừa thấy Diệp Tiểu Thiên đã lập tức vui mừng hỏi thăm. Diệp Tiểu Thiên vẫy tay với
nàng. Hạ lão cha tức giận nói: - Ta đang hỏi người!
- Để con nói!
Hạ Oánh Oánh cắt lời Diệp Tiểu Thiên, tức giận động trước mặt cha mẹ, ưỡn ngực ngẩng đầu, hai tay chống nạnh, mạnh mẽ mở
miệng: - Con đã bái đường thành thân với Tiểu Thiên ca đêm qua rồi, bây giờ con đã là nữ nhân của hắn! - Hả ?
Một câu của Hạ Oánh Oánh không khác gì đất bình dậy sóng, làm cho đám Hạ lão cha và huynh đệ Hạ gia cả kinh trợn mắt há
miệng. Hạ phu nhân bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, vội ngăn lại: - Oánh Oánh, con không được nói nhảm!
Oánh Oánh quả quyết nói: - Con không nói nhảm! Tiểu Thiên ca, huynh nói xem muội có phải là nữ nhân của huynh không?
Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói, Hạ phu nhân đã lôi Oánh Oánh vào trong, trốn trong một gian phòng tra hỏi chuyện. Hạ lão cha
giống như một con hổ đang tức giận, hai tay nắm chặt cổ áo
Diệp Tiểu Thiên, gào lên: - Tên khốn kiếp! Ngươi đã làm gì con gái ta? Nói! Nói mau!
- [Koong ! koong! Koong!
Tiếng chiêng đúng lúc vang lên. Một tiểu tử mặt mũi lanh lợi vui mừng chen vào giữa đám người, nói lớn: - Đây là nơi ở của Diệp
Tiểu Thiên Diệp công tử đúng không? Chúc mừng! Chúc mừng! Không biết vị nào là Diệp công tử, ngài đã trúng cử nhân...
Gã vẫn chưa dứt lời, Hạ cha liền rút một thỏi bạc từ trong ngực ra, nện lên cái chiêng, quát:
- Biết rồi! Nhanh đi đi! lão phu có việc nhà cần xử lý!
Người bảo tin vui kia thấy Hạ lão cha tóc hoa râm, ăn nói tục tằn, không khỏi kinh hãi, lại đoàn Hạ lão cha là Diệp Tiểu Thiên.
Thực tế mà nói, người đỗ cử nhân không nhất thiết phải là người trẻ tuổi, có cả người 7, 8 mươi tuổi, cho nên gã cũng không đến
nỗi cảm thấy quá kỳ quái, chỉ là thấy cử nhân có dung mạo uy mãnh như Hạ cha thì quả thực là hiếm thấy.
Người đó thu thỏi bạc, sao còn có thể tiếp tục gây huyên náo, không ngừng cảm ơn rời đi, cũng không hát bài chúc mừng kia nữa.
Diệp Tiểu Thiến tranh thủ suy nghĩ, hạ quyết tâm nói: - Không sai! Ta và Oánh Oánh đã là vợ chồng thực sự! Bá phụ, người đừng
ngăn cản chúng ta nữa! - Người !
Hạ lão cha cực kỳ giận dữ, vung bàn tay to như cái quạt lên, Diệp Tiểu Thiên ngẩng mặt lên, không tránh né. Bàn tay Hạ lão cha
run run, nữ nhi bảo bối của lão, đã làm trở thành người của tên tiểu tử này, cho dù có tức giận, nhưng còn có thể hạ thủ sao?
Hạ lão cha nhấc cổ áo Diệp Tiểu Thiên, nhấc theo cả người hắn, kéo đến nấp sau phía cây đại thụ, đè giọng cắn răng nghiến lợi
nói: - Ngươi, tên khốn kiếp này! Hai mươi năm sau, người phải vào núi làm Tôn giả, ngươi muốn con gái ra vì người sống một
mình cả đời sao?
Diệp Tiểu Thiên nói: - Bá phụ, ta thật sự thích Oánh Oánh. Cổ Thần giáo kia, ta có thời gian 20 năm, ta nhất định sẽ có biện pháp
giải quyết đích đáng, nhất định không xa rời Oánh Oánh.
Hạ lão cha cười lạnh nói: - Đây là giao quy Cổ Thần giáo truyền lại ngàn năm, ngươi có cách gì chứ?
Diệp Tiểu Thiên nghiêm túc nói: - Giáo quy ngàn năm của Cổ Thần giáo cũng không phải chỉ có một điều, ít nhất không có vị Tôn
giả nào được tiêu dao 20 năm, điều này ta đã làm được! Ta làm được lần đầu, thì sẽ làm được lần hai, bá phụ... À, không! Nhạc
phụ đại nhân, xin người tin tưởng con, chẳng lẽ con đành lòng bỏ rơi vợ con đi viếng độ thâm sơn sao? Thời gian 20 năm, thế nào
con cũng sẽ nghĩ ra cách.
Diêu Diệu thấy lão đầu tư túm áo Diệp Tiểu Thiên không rời, vội la lên: - Vân Phi ca, huynh nhanh đi cứu Tiểu Thiên ca đi, hắn bị
lão già hung dữ khi dễ.
Hoa Vân Phi lắc đầu, cười khổ nói: - Loại chuyện này, người khác càng giúp càng loạn. Để cho nhạc phụ và con rể bọn họ... tự
mình giải quyết đi!
Nghe thấy mấy chữ “nhạc phụ, con rể”, chúng huynh đệ Hạ gia đều trừng mắt tức giận với Hoa Vân Phi, nhưng gã không sợ hãi,
cũng không quan tâm. Hạ lão cha đánh không xong, tức giận trừng mắt với Diệp Tiểu Thiên, chưa tử bỏ hỏi lại hắn: - Ngươi... và
Oánh Oánh... thật sự đã là vợ chồng rồi?
Diệp Tiểu Thiên gật đầu, nói: - Đúng!
- Haizz ! Hạ lão cha thả tay ra, đấm mạnh vào trán mình. Đúng lúc này, lại nghe thấy “koong, koong, koong” tiếng chiêng vang
lên: - ]Chúc mừng Diệp công tử, chúc mừng Diệp công tử, Diệp công tử đỗ cử nhân rồi!
Lại một người báo tin vui nữa chạy đến cửa, nhìn thấy có nhiều người đứng trước cửa như vậy, cho là hàng xóm, bạn bè đến chúc
mừng, liền biết chắc đã có người khác đến báo trước mình, phần tiền thưởng hậu nhất không cầm được rồi, nhưng vẫn giữ tinh
thần báo tin vui cho chủ nhân.
Một huynh đệ Hạ gia không đợi lão gia tử nổi giận, liền lấy một thỏi bạc ném qua, quát:
- Biết rồi, nhanh đi đi!
- Tạ ơn đại gia, tạ ơn đại gia! Người báo tin vui vừa mừng vừa sợ, lập tức nhặt bạc rồi chạy đi.
Hạ lão cha thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy đau khổ, kỳ thực chuyện Diệp Tiểu Thiên trúng cử nhân, lão biết sớm hơn ai
hết. Đây vốn là suất do lão đến chỗ Vương án sát yêu cầu.
Cũng không biết lão gia nhà lão bị trúng tà gì, nhất quyết bắt lão đến chỗ Vương án sát đòi một suất cử nhân cho Diệp Tiểu
Thiên. Vừa hay, công danh của Diệp Tiểu Thiên do lão giành cho, kết quả còn gánh con gái bảo bối vào, phải hỏi tội Diệp Tiểu
Thiên. Chỉ một lúc, đã thay Diệp Tiểu Thiên trả ba lượt tiền mừng, chẳng lẽ Hạ gia kiếp trước thiếu nợ hắn?
Hạ lão cha đang cực kỳ buồn rầu. Hạ phu nhân đột nhiên đi ra, nói vào tai lão mấy câu, Hạ lão cha hai mắt mở lớn, vừa mừng
vừa sợ, ngẩng đầu hỏi: - Bà nói thật sao?
Hạ phu nhân mỉm cười, khẽ gật đầu. Hạ lão cha lập tức trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên, măng: - Tiểu tử, ngươi dám gạt ta!
Nhưng... xem như người quân tử, nếu không ... hì !
Diệp Tiểu Thiên không hiểu, Hạ Oánh Oánh cúi đầu từ trong viện đi ra, ủ rũ nói: - Tiểu Thiên ca, thực xin lỗi, muội... muội không
biết nói dối, mấy câu liền bị mẹ phát hiện nói ra sự thật.
Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ “sự thật gì? Không phải là nói ra cả tai nạn xấu hổ của ta đêm qua chứ?”
Diệp Tiểu Thiên trộm liếc mẹ vợ vẫn còn rất xinh đẹp kia, thấy bà mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm, có lẽ chỉ xác định được Oánh
Oánh vẫn là xử nữ, chứ không biết được chân tướng đêm qua. Gánh nặng trong lòng hắn liền được hóa giải, loại sự cố xấu hổ
này, hắn thực sự không gánh nổi.
Đúng lúc này, lại có tiếng chiêng cách đó không xa truyền đến, một huynh đệ Hạ gia theo bản năng lấy bạc trong ngực ra. Nhưng
khi y quay đầu nhìn lại, thì lập tức phát hỏa, chỉ thấy một lão trung niên trong tay dắt một con khỉ đang vừa đi vừa gõ chiêng.
Vị huynh đệ Hạ gia kia tức giận nói: - Con mẹ nhà ngươi, làm xiếc khỉ không đến chỗ đông người mà làm? Chạy đến đây làm gi?
Người làm xiếc khỉ ê a nói: - Ta thấy đây có nhiều người liền...
Vị huynh đệ Hạ gia kia liền giơ nắm đấm, quát: - Cút ngay cho ta! Bằng không thì ngươi sẽ đẹp mặt!
Người kia thấy y hung dữ, không dám cho vào, vội vàng dắt khỉ bỏ đi.
Hạ lão cha nhìn con gái, lại nhìn Diệp Tiểu Thiên, không biết làm thế nào. Con gái chưa thành vợ chồng chính thức với Diệp Tiểu
Thiên đương nhiên làm lão thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lão không biết làm thế nào để chia rẽ chúng. Hai đời Hạ gia không có con
gái, lão có kinh nghiệm quản giáo nhi tử, nhưng để dạy con gái... ngoại trừ nuông chiều ra, lão thực sự không biết cái khác.
Hạ phu nhân thấy vậy, kéo con gái qua một bên, thấp giọng khuyên nhủ: - Con gái, những chuyện khác cha và mẹ đều có thể
chiều theo con, nhưng chỉ có chuyện này không được. Đây là chung thân đại sự cả đời!
Hạ Oánh Oánh nói: - Mẹ, con thích Tiểu Thiên ca!
Hạ phu nhân nói: - Cha và mẹ chẳng lẽ không phải vì tốt cho con. Con nghĩ xem, hai mươi năm nháy mắt sẽ qua, đến lúc đó hắn
sẽ phải vào núi, con lẻ loi một mình trông con, sẽ cô đơn như thế nào? Trên đời này, nam tử kiệt xuất còn rất nhiều, con hiện tại
chỉ là nhất thời yêu thích, chỉ cần bình tĩnh lại, cũng sẽ không nghĩ vậy.
Hạ Oánh Oánh mở miệng nói: - Mẹ, người nói thật dễ nghe, bình tĩnh gì chứ, không phải là thay lòng đổi dạ sao? Ngày trước người
nói với con, một cô nương tốt phải một lòng chung thủy...
Nàng quay đầu nhìn Diệp Tiểu Thiên, quả quyết nói: - Con vĩnh viễn không thay lòng!
- Con ...
Thấy con gái u mê không tỉnh, Hạ phu nhân thầm nghĩ “Đứa nhỏ này, chỉ còn cách lựa nó về nhà trước, rồi từ từ khuyến nó hồi
tâm chuyển ý”. Rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn trượng phu.
Quyển 6 -
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.