WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Dạ Thiên Tử

Chương 226: Hẹn

Chương 19: Hẹn







Ngày thứ hai sau khi nha môn Bố chánh sử ban bố bổ nhiệm, đám cử nhân chia tay, kẻ đi nhậm chức, người lên kinh, kẻ hồi hương. Từ Bá Di không chậm trễ, chuẩn bị đồ đạc chạy về huyện Hồ.

Trong mấy ngày đợi nha môn Bố chánh sử ban bố sắp xếp kết quả, đám cử nhân mời nhau, bày yến ca hát. Ở thời đại này, quan hệ đồng hương và quan hệ đồng niên là một nút quan trọng trong quan trường. Bọn họ vừa là đồng niên vừa là đồng hương, vốn dĩ đã thân hơn một bậc so với những quan viên khác, sau này giúp đỡ nhau, là sợi dây quan hệ không thể nào phá vỡ.

Nhưng Diệp Tiểu Thiên lại không nhận được lời mời của bất kỳ cử nhân khác. Một là vì hắn không phải là người đọc sách chính

thống, trước đó không hề có quan hệ gì với những người này, thêm cái tính tình của hắn, hành động lời nói không có chút nào

giống người đọc sách, hoàn toàn không hợp với những người này.

Quan trọng hơn là, hắn đã đắc tội với nho sĩ đứng đầu Thôi Tượng Tiên và đại lão quan trường Vương Hạo Minh, tuy mắt không

thể nhìn thấy được dấu vết chèn ép hắn nhưng tốt nhất là giữ khoảng cách với hắn là tốt nhất, tạo chỗ đứng trên quan trường,

quan hệ nhân mạch tuy quan trọng nhưng kết bè cánh chính xác càng là chuyện quan trọng hơn.

Đám cử nhân này một khi “cá vượt long môn” rồi, thì những quy tắc thánh nhân đều bị - quăng hết ra khỏi đầu, đối nhân xử thế

tự nhiên dựa trên nền tảng hiện thực, tất cả mọi việc đều chú trọng đến lợi ích thực của bản thân.

Diệp Tiểu Thiên cũng lười tạo quan hệ với đám người đó, lại không có người nhắc hắn chuyện này, rất nhiều quy tắc quan trường

và khoa trường hắn đều chỉ có nhận thức nửa vời. Cho nên, khi hắn nhận được bổ nhiệm của nha môn Bố chánh sử, nhìn chính

xác ngày nhậm chức, liền lập tức thuê xe ở tiệm xe ngựa, nhưng xe ngựa đường dài đã được người ta đặt hết từ lâu rồi.

Diệp Tiểu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, vừa đi vừa nghĩ, thời gian nhậm chức mà nha môn Bố chánh sử yêu cầu cấp như vậy,

đừng nói đến chuyện không có thời gian đi hồ Hồng Phong, xe không đạt được, có muốn đi cũng khó. Xem ra, chỉ có thể mua

mấy con ngựa, nhưng đường dài đằng đẵng như vậy, không có xe, muốn mang theo Diêu Diêu và Phúc Oa, Đại Cá tử thì cũng là

vấn đề lớn.

Diệp Tiểu Thiên mặc dù nhìn có vẻ không có gì bị trói buộc, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ, hắn làm loạn ở Tế Vân đình, đánh

Tạ Truyện Phong trước cửa phủ nha, đều không là vấn đề đáng quan tâm, nếu có ai muốn xử trí hắn, trừ khi hắn không muốn

tranh chấp, nếu không thì hắn đều có đạo lí giảng giải.

Nhưng nếu vi phạm hay không đúng hạn hoàn thành mệnh lệnh của quan phủ, thì đối với hắn mà nói là chuyện kinh thiên động

địa, bởi vì hắn không có bất kỳ lí do biện bạch. Hắn không muốn mất đi cái chức quan không dễ có này. Nếu cha mẹ hắn biết

được hắn có một chức quan thì sẽ vui mừng thế nào. Đại sự làm rạng rỡ tổ tông, hắn cũng chỉ là một thanh niên tuổi đời vừa hai

mươi, không phải là một lão hủ nhìn rõ hồng trần, thấu rõ sự đời, sao có thể không để trong lòng chứ?

Diệp Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, không nhịn được lại thở dài, trở về huyện Hồ hắn dĩ nhiên rất vui, ở đó không chỉ có những hồi ức khó

quên của hắn, còn có người bạn hắn kết giao đầu tiên từ khi rời kinh. Nhưng trong lòng hắn lại thấy lưu luyến không thôi, thời

gian gấp như vậy, thật sự khó mà trở về hồ Hồng Phong một chuyến được.

Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ cả chặng đường, tâm hồn treo ngược cành cây, lúc đi đến trước cửa lớn của tiệm xe ngựa Tứ Hải, đúng

lúc va vào vai hai người đang đi đến, người đó đột nhiên đứng lại, gọi Diệp Tiểu Thiên: - Diệp hiện đệ?

Diệp Tiểu Thiên nghe tiếng liền dừng lại, quay người nhìn, nhận ra người đó là cử nhân cùng khoa Triệu Văn Viễn. Lúc ở Tế Vân

đình, y từng giải thích nội dung biện luận của Lý Thu Trì, Từ Bá Di cho hắn. Sau đó, khi hắn và Tạ Truyện Phong đánh nhau trước

cửa nha môn, người này từng lên tiếng khuyên giải, ấn tượng của Diệp Tiểu Thiên với người này không te.



Diệp Tiểu Thiên vội chắp tay nói: - Hóa ra là Văn Viễn huynh, thất kính, thất kính. Diệp Tiểu Thiên vừa nói, mắt lại liếc người con

gái xinh đẹp mảnh mai đứng bên cạnh Triệu Văn Viễn, thầm nghĩ “người con gái này chẳng lẽ là thê tử của Triệu Văn Viễn?”

Quả nhiên, Triệu Văn Viễn cười nói: - A ha, quả nhiên là Diệp hiền đệ. Phu nhân, Diệp hiền đệ đây là đồng niên với ta, lần này

cùng đi huyện Hồ nhậm chức, sau này sẽ là đồng liều rồi. Diệp hiện đệ, đây là Chuyết Kinh Tiềm thị.

Diệp Tiểu Thiên với hành lễ nói: - Tiểu Thiên xin chào chị dâu.

Tiềm Thanh Thanh đáp lễ với hắn, nhẹ nhàng nói: - Diệp huynh đệ không cần đa lễ.

Tiềm Thanh Thanh khi ở bên hồ Thủy Thần, cấm địa Sinh Miếu, từng cùng Bạch Tiểu Hiểu múa hát trong trường, nhưng ngày đó

đám tỳ vũ cơ hầu hạ trong trường rất nhiều, lại đều mặc vũ trang, khác một trời một vực với bộ dạng thanh thủy phù dung lúc này.

Diệp Tiểu Thiên mặc dù không đui mù, nhưng cũng không có trí nhớ nhìn nửa mặt cũng không - quên, từ ngày đó về sau, người

cùng hắn nói chuyện chỉ là Bạch Tiểu Hiểu, Tiềm Thanh Thanh này chưa từng lộ mặt, nên lúc này nhìn cũng không có cảm giác

quen thuộc.

Triệu Văn Viễn nói: - Diệp hiện đệ cũng đến thuê xe ngựa sao?

Diệp Tiểu Thiên cười khổ: - Đúng vậy, nhưng tiếc là, xe ngựa đường dài đều bị người ta thuê hết rồi, ngày bảo danh mà nha môn

Bố chính sử quy định sắp đến gần, ta đang định lên chợ mua mấy con ngựa.

Triệu Văn Viễn cười nói: - Lần này đến huyện Hồ đường sá xa xôi, lại còn có hành lý, cưỡi ngựa sao có thể? Ta đã sớm thuê được

xe ngựa rồi, bởi vì sáng sớm ngày mai sẽ đi, cho nên hôm nay đến nhận, nếu Diệp hiện đệ chưa đặt được xe ngựa, chi bằng mai

đi cùng ta.

Diệp Tiểu Thiên vội từ chối: - Không được, không được, mặc dù hành lý ta không nhiều nhưng người nhà lại không ít, đi cùng với

huynh sẽ rất bất tiện. Người ta có gia quyến, đường lại xa, hắn sao có thể ngồi cùng bọn họ một xe, mặc dù phong tục của Quý

Châu và Trung Nguyên bất đồng, nhưng đây lại là việc thất lễ, Diệp Tiểu Thiên đương nhiên phải từ chối.

Triệu Văn Viễn cười ha ha nói: - Diệp hiện để không cần khách khí, ta thuê ba chiếc xe ngựa. Có thêm ngươi cũng không sao, nếu

có gia quyến thì đi cùng Chuyết Kinh. Hai chúng ta cùng một chiếc là được, trên đường đi cũng có bạn.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Việc này...

Triệu Văn Viễn cười nói: - Diệp hiền đệ, ngươi không cần khách khí với ta. Chúng ta đồng niên, vừa nhập sĩ lại nhậm chức cùng

một huyện, sau này cũng không thiếu lúc phải gặp nhau. Hôm nay, chúng ta hiểu nhau một chút, sau này có chuyện gì cũng dễ

giúp nhau.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ “cái này là kết bè kéo cánh, cũng được, Từ Bá Di đến huyện Hồ, nhất định sẽ làm khó mình, thêm một

người bạn sẽ tốt hơn.” Cho nên hắn nói: - Vậy thì, đa tạ Văn Viễn huynh.

Triệu Văn Viễn cười nói: - Hiền đệ đợi ở đây một chút, ta vào trong lấy xe, người cùng đi với ta một chuyến, để biết chỗ ta ở,

sáng sớm ngày mai đến chúng ta cùng xuất phát.

Diệp Tiểu Thiên gật đầu đồng ý, Triệu Văn Viễn để vợ ở ngoài với Diệp Tiểu Thiên, còn mình thì vào trong cửa hàng.

Tiềm Thanh Thanh vừa rồi gặp Diệp Tiểu Thiên trong lòng có chút lo lắng, nhưng sau đó thấy Diệp Tiểu Thiên không nhận ra

mình nên cũng thấy yên tâm.

Kỳ thực, bọn họ đều cho rằng Diệp Tiểu Thiên là con cờ của Hạ gia cài ở huyện Hồ, cũng nhận định hắn biết rõ Triệu Văn Viễn.

Vậy thì, cho dù nhận ra nàng cũng không có gì to tát, bọn họ vốn dĩ không có ý định gột rửa ấn ký của Dương gia Bá Châu.

Nhưng Diệp Tiểu Thiên không nhận ra, thì cũng dễ dàng cho nàng hơn khi hành động ở huyện Hồ.

Tiềm Thanh Thanh đảo mắt, đột nhiên bình thản nói: - Diệp huynh đệ, lần này đến huyện Hồ nhận chức gì?

Diệp Tiểu Thiên hơi cúi người, cười nói: - À ! Bố chính sử nha môn trao ta chúc Điền sử.

Tiềm Thanh Thanh nhẹ “à” một tiếng, nói: - Điển sử, phụ trách hình ngục tư pháp, vậy thì sẽ rất uy phong rồi. Đáng tiếc, trượng

phu của ta chỉ làm Dịch thừa, làm cái chức đưa đón không có tiền đồ.

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, thầm nghĩ “làm vợ người ta, sao có thể trách chồng trước mặt người ngoài chứ, xem ra thế tử Triệu

Văn Viễn, bình thường trong nhà cũng rất tương ngạnh.”

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói: - Chị dâu, cái này tỷ nói sai rồi, cũng là Dịch thừa, nhưng ở huyện Hồ lại khác. Phải biết là, đó là

cửa bắc của Quý Châu, là chỗ mấu chốt nhất của dịch đạo, phàm có thể đảm nhiệm chức Dịch thừa ở đó thì quyền hành rất

trọng. Tỷ nhìn Dịch trạm ở những nơi khác, Dịch tốt còn có lính để sai khiến, ở huyện Hồ này còn có hơn trăm tên lính cơ.

Tiềm Thanh Thanh nói: - DA! ra là vậy, đó cũng chỉ là những cái ta biết. Diệp huynh đệ đã có thể từ chưa, lần này đi huyện Hồ có

gia quyến cùng đi không?

Diệp Tiểu Thiên nói: - Tiểu đệ chưa thành thân, lần này đến huyện Hồ, chỉ có một vị tiểu muội 5 tuổi, ngoài ra còn có hai vị

huynh đệ, một vị trưởng lão.

Tiềm Thanh Thanh tươi cười nói: - Vậy thì tốt, ngày mai để tiểu muội của người ngồi cùng xe với ta, trên đường cũng tránh khỏi

tịch mịch.

Hai người đang nói, thì mấy người phu xe dắt xe từ cửa lớn đi ra. Vì để dễ dàng ra vào, cửa tiệm này không làm bậc thang cũng

không làm cửa, cửa lớn cũng rất rộng rãi.

Phu xe đi trước kéo xe ngựa, phía sau chưởng quỹ và Triệu Văn Viễn cùng đi ra, nói mấy lời khách khí: - Đa tạ, thuận buồm xuôi

gió. Triệu Văn Viễn liền kéo Diệp Tiểu Thiên lên một cái xe, Tiềm Thanh Thanh lên chiếc xe thứ hai, gã nói địa chỉ để cho phu xe

điều khiển lên đường.

Triệu Văn Viễn hay nói, cũng giỏi tạo chủ đề, cả đường nói nói cười cười, càng lúc càng thân thiết với Diệp Tiểu Thiên. Xe đang đi,

bỗng thấy một tòa trạch viện lớn bên đường, xây toàn gạch xanh, hai sư tử châu trước cửa, tường gạch, cột cờ, cái gì cũng có.



Diệp Tiểu Thiên liếc mắt qua, nhìn thấy hai chữ lớn trên của “Hạ phủ”, không khỏi trong lòng chấn kinh, vội hỏi: - Hạ phủ? Đây là

phủ đệ tại Quý Dương của Hạ gia hồ Hồng Phong?

Triệu Văn Viễn thầm nghĩ “ngươi sắp là rể hiền hồ Hồng Phong rồi, sao ngay cả phủ đệ Hạ phủ cũng chưa từng tới?”. miệng lại

đáp: - Đúng vậy, ngoại trừ Hạ gia hộ Hồng Phong ra, thì làm gì còn Hạ gia nào có được trạch viện lớn như thế này nữa.

Xe đi thật chậm, thật lâu, ven đường vẫn là tượng viện của Hạ gia, Diệp Tiểu Thiên nhìn tường cao phủ rộng của Hạ gia, trong

lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang: - DAi! nhớ ngày đó đại ca cưới vợ, chỉ là bà mối đến cửa, cha mẹ hai bên thấy mặt, hôn

ong. Ta và đại ca là cùng cha mẹ sinh ra, chỉ muộn hơn một nén hương, sao vận khí lại kém như vậy, muốn tìm một người con

dâu cũng khó vậy sao?

Diệp Tiểu Thiên tự ai oán, nhưng bản tính lạc quan trời sinh nhanh chóng tìm ra một lý do giúp hắn vui vẻ: - Không giống, Thủy

Vũ sao có thể so với đại tẩu của ta, cho dù sau này không phát sinh chuyện cha nàng bị giết, chỉ dựa vào việc nàng sớm có hôn

ước, cũng khẳng định chuyện tốt phải trải qua khó khăn mới có được.

Về Oánh Oánh thì càng không cần nói, người ta thế mà lại y hệt Thất tiên nữ, Thất tiên nữ tuy theo Ngưu Lang, nhưng người

chăn trâu trong thiên hạ vô số, ta có thể trở thành một người may mắn nhất trong số đó, cũng là phúc khí cỡ nào.

Huống chi, cho dù là Thất tiên nữ cũng có Vương mẫu ngăn cản đó sao? Ta chỉ là từ mẹ vợ đổi thành cha vợ mà thôi, sống Ngân

Hà mặc dù khó qua, nhưng chỉ cần ta chịu dụng tâm, thì nhất định có thể xây được cầu Ô thước.





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.