Trên đài, đám con hát thấy có Tri phủ lão gia đến, đều ngừng lại, ngơ ngác đứng ở đó, không biết nên lui xuống hay tiếp tục hát. Trương Dịch cười nói: - Tiếp tục đi, thư giãn chút, hay là hát Tây Du Ký vừa sáng tác đi.
Trên đài, đám con hát vội lui xuống hóa trang lại, chỉ chốc lát sau, đã thấy Tôn Ngộ Không nhảy nhót lên sân khấu. Tiếng chiêng trống lại vang lên ồn ã. . .
Vở kịch này ra đời dưới triều Nguyên, bố cục và nhân vật phác họa còn sơ sài, tuy nhiên, chi tiết câu chuyện thì cơ bản cũng giống như Tây Du Ký mà Diệp Tiểu Thiên từng nghe. Quyển sách của Ngô Thừa Ân vốn là tập hợp các sáng tác của tiền bối, nên thoạt xem cũng không - quá tẻ nhạt.
Trương Dịch xem một lát rồi cười híp mắt với Diệp Tiểu Thiên: - Hai ngày trước, có một người tên là Từ Bá Di đi ngang qua phủ Đồng Nhân, cố ý tới bái kiến ta.
Diệp Tiểu Thiên nói: - A, là hắn. Hắn là tân nhiệm Huyện thừa huyện Hồ, nghe nói có quan hệ mật thiết với Điền phủ. Ân sư, ngài cũng là Điển thị nhất mạch, đã đi qua Đồng Nhân, hắn tới bái kiến ân sư cũng là đúng đạo rồi.
Trương Dịch cười híp mắt: - Đúng vậy, ta có thể không để ý đến hắn nhưng mặt mũi của Điện gia thì không thể không nể. Vì vậy, liền tiếp kiến hắn, hỏi hắn về khoa thi năm nay. Ha ha, hắn còn cố ý nhắc đến người. Có vẻ như người và hắn từng có va chạm?
Diệp Tiểu Thiên đáp: - Đệ tử và Từ Bá Di quả thật từng có va chạm.
Diệp Tiểu Thiên kể lại chuyện hắn và Từ Bá Di kết thù kết oán như thế nào cho Trương Dịch nghe, rồi nói: - Hắn vốn người đọc sách rất sĩ diện, lại bị đồ đệ vạch mặt, không được trọng vọng ở huyện Hô, trong lòng sao có thể không hận? Cho nên, sau khi gặp nhau tại Quý Dương, năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại đồ đệ.
Diệp Tiểu Thiên nhìn Trương Dịch mỉm cười: - Chắc hẳn Từ Bá Di cũng không biết quan hệ giữa đồ đệ và ân sư. Cho nên mới dám không kiêng kị, cố tình hãm hại đệ trước mặt ân sư.
Trương Dịch nhìn Tôn Ngộ Không lộn nhào trên đài, mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, cười tủm tỉm: - Có người nói, người hiểu rõ ta nhất chính là người muốn tính toán với ta. Lời này cực kỳ chính xác. Từ Bá Di hiểu người rất rõ.
Diệp Tiểu Thiên: - Ha?
Trương Dịch nói: - Hắn biết rõ ngươi là tú tài cho ta đề cử, cho nên, trước mặt ta chẳng những không nói gì xấu, mà ngược lại còn ca ngợi hết lời. Tuy nhiên, hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, không tình nguyện, chẳng lẽ ta còn không nhận ra?
Diệp Tiểu Thiên nghe thấy thế thì rất bất ngờ. Không những ngạc nhiên về cách hành xử của Từ Bá Di mà còn kinh ngạc vì sự khôn khéo của Trương Dịch.
Thân hình Trương Dịch béo quay, điều đó ai cũng thấy, nhưng không có nghĩa, trong cái đầu béo múp của y chỉ toàn mỡ là mỡ. Y học đòi văn vẻ, thơ thối như rắm cho không kêu, hết lần này đến lần khác còn tự cho là cao minh, chuyện đó cũng không giả. Nhưng y cũng không phải là kẻ ngốc.
Trương Dịch nhíu mày: - Người này quá giỏi về tâm cơ, tham vọng quyền lực quá lớn, ta không thích hắn. Ai, năm đó Điện gia bị Thái Tổ Hoàng đế tính toán, nguyên khí đại thương, những năm gần đây vẫn muốn khôi phục vinh quang của tổ tiên. Có vẻ như Liên Tà Cơ vì sốt ruột quá nên đã chọn người không sáng suốt rồi.
Diệp Tiểu Thiên đồng cảm nói: - Đệ tử cũng cho là như vậy. Từ Bá Di chẳng có chút tiết tháo nào. Hôm nay có thể đầu nhập vào Điền gia, sau này, nếu ai đó cho hắn quyền lợi lớn hơn, hắn có thể sẽ phản bội Điền gia.
Trương Dịch gõ gõ ngón tay mập mạp trên lan can, mỉm cười nói: - Không sao. Liên Tà Cơ gửi hắn tới huyện Hô, hắn là một sự khảo nghiệm. Khảo nghiệm
xem hắn là người như thế nào, có thể làm việc lớn hay không. Nếu như có thể dùng thì mới dốc hết lực nâng đỡ hắn. Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng để người đối phó.
Trương Dịch nói tiếp: - Va chạm giữa các ngươi e rằng không thể tránh. Mà một khi hắn được sự ủng hộ toàn diện của Điền gia, ngươi làm sao đấu với hắn? Hôm nay, Điện gia đang khảo nghiệm hắn, có thể sẽ không nhúng tay vào quá nhiều, nhưng nếu ngươi dốc hết khả năng, chỉ cần hắn sụp đổ, không còn tác dụng, thì Điền gia tất nhiên sẽ vứt bỏ hắn.
Mặc dù Diệp Tiểu Thiên mở mồm một tiếng ân sư hai tiếng ân sư, và cũng không tin khi Trương Dịch chọn hắn làm tú tài thì có nghĩa giữa hai người đã có quan hệ sư đồ tình nghĩa thâm hậu. Trương Dịch là người của Điền thị, lại toàn tâm toàn ý vì hắn, hy vọng hắn làm một kẻ đang được Điền gia trọng dụng sụp đổ?
Diệp Tiểu Thiên thăm dò: - Đệ tử đi huyện Hồ đảm nhiệm chức Điền sử. Từ Bá Di là lãnh đạo trực tiếp của đệ tử. Đấu hắn đúng là không dễ. Hơn nữa, không dối gạt ân sư, khi Tiểu Thiên ở Quý Dương đã tình cờ gặp một cô gái, tới khi lưỡng tính tương duyệt mới biết nàng là đại tiểu thư Hạ gia hồ Hồng Phong.
Đệ tử tranh đấu với Từ Bá Di, mặc dù là bởi vì ân oán giữa hai người, nhưng có khi nào, vì thế, Điện gia nghĩ lầm đệ tử là người của Hạ gia? Thế lực của Điện gia lớn hơn Hạ gia. Nếu như Điện gia nhúng tay vào thì đệ tử càng không có khả năng thắng rồi.
Trương Dịch cười nói: - Ta nói rồi, đây là một khảo nghiệm của Điện gia với Từ Bá Di. Khảo nghiệm năng lực của hắn, nếu xuất phát từ mục đích như thế, chắc chắn Điện gia sẽ không nhúng tay vào. Ngươi không cần phải lo lắng Điện gia sẽ ra mặt nâng đỡ Từ Bá Di.
Diệp Tiểu Thiên nửa đùa nửa thật: - Nếu là như vậy, thì đệ tử yên tâm rồi. Chỉ là, trong mắt người ngoài, đệ tử là người của Hạ gia, ân sư ngài lại là người của Điện gia. Ân sự ủng hộ đệ tử như thế, sẽ không bị Điện gia hiểu nhầm ngài là đầu nhập Hạ gia chứ? Có gì bất tiện cho ngài không?
Trương Dịch đột nhiên bật cười ha hả, đong đưa cánh tay béo: - Không đâu, sẽ không có chuyện đó đâu. Tất cả các thủ ty lớn nhỏ của Quý Châu, đều có địa bàn hoạt động của mình, có thế lực riêng, trăm ngàn năm qua đã duy trì thế cục như vậy, không gì phá nổi.
Xung quanh phủ Đồng Nhân của ta đều là thế lực của Điền gia. Ta muốn đầu nhập vào Hạ gia, chưa nói tới các thế lực xung quanh này không đáp ứng, mà ngay cả thủ hạ của ta cũng có nhiều người không đáp ứng. Trăm ngàn năm nay, các vị thỏ ty trong Điền hệ, vẫn giúp nhau qua lại, thậm chí kết quan hệ thống gia với nhau, quan hệ rất rắc rối khó gỡ, dùng đao chém không đứt. Trừ phi ta bị điện, còn lại, Điện gia sẽ không tin ta sẽ phản bội.
Trương Dịch nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi cười tủm tỉm: - Trong lúc các thủ ty tranh giành, chủ yếu để xem quyền lực của người nào mạnh hơn, uy tín nâng cao, nên khi tranh đấu sẽ không gây nên thương tích cho nhau. Ôi điểm này, ta chỉ đoán được rằng, các đại thể ty kia dù sao cũng là cây to đón gió, không thể hành động thiếu - suy nghĩ. Ví dụ như vị thổ ty huyện Hồ kia. . .
Trương Dịch lại nhấp ngụm nước trà, đặt chén xuống, lắc đầu thở dài: - Từ khi khai thông đường núi, huyện Hồ là cửa lớn phía Bắc của Quý Châu. Tuy chỗ đó chỉ có hai vị tiểu thủ ty thế tập, nhưng cho đến nay chưa từng có đại thể ty nào đánh tiếng về nó. Người cho là vì sao?
Bởi vì, tuy hắn nhỏ nhưng cũng là một thử ty. Quý Châu trải qua ngàn năm nay, thế cục vẫn không thay đổi, cũng là bởi vì tất cả các thủ ty lớn nhỏ đã sớm hình thành nên một quan hệ ổn định, y như sân khấu trước mặt chúng ta đây. . .
Trương mập chỉ một ngón tay lên đài, nói: - Bốn lương tâm trụ, chính là tứ đại thiên vương, bát đại kim cương. Tất cả các thể ty lớn nhỏ đều ở dưới họ. Nếu ai muốn đào đường giữa hai khối gạch, gây chuyện không tốt thì toàn bộ sân khấu sẽ đổ xuống.
Cho nên, không có thể ty nào dám ngạo mạn phá hư quy củ. Ai phá hỏng quy củ, người đó là địch nhân của các thủ ty còn lại. Nhưng triều đình thì khác, triều đình là con vật không lồ, bắt đầu từ Thái Tổ Hoàng đế vẫn muốn hủy cái sân khấu này của chúng ta.
Hai vị thổ ty tranh giành lãnh thổ đánh nhau tàn nhẫn, triều đình mới nhân cơ hội đó lách vào, trục xuất hai vị thủ ty. Nếu như triều đình thành công sẽ như thế nào? Vậy thì đồng nghĩa với việc đào bên dưới sân khấu lấy đi hai khối gạch. Lại đánh vào một cái phần đệm.
Phần đệm nếu như có thể trụ lại, thì trước khi nó bị mục nát đổ xuống, cũng không thể làm vỡ vụn hay khối gạch kia. Nhưng nếu triều đình cử các đại lực sĩ đứng bên cạnh sân khấu, hết lần này đến lần khác dùng đại chùy mà nện vào phần đệm sân khấu, khiến cho nền sân khấu bị lung lay. Cho nên các thủ ty sẽ phải đổ dồn vào đó. Nhưng mà, ai nhổ được phần neemk đi, lại nhấc hai khối gạch kia lên, thì cũng không phải là phi thường trọng dụng, người hiểu không?
Diệp Tiểu Thiên đã minh bạch. Triều đình vẫn muốn thay đổi thế cục của Quý Châu, đưa vào khuôn khổ, trực tiếp khống chế. Tất cả các thể ty lớn nhỏ ở Quý Châu cho dù tranh đấu nhưng chủ yếu là để nâng cao danh vọng. Danh vọng càng cao, thì lực ảnh hưởng càng lớn, gia tộc sẽ có thêm nhiều tài sản riêng hơn.
Nhưng là ai cũng không đủ thực lực để tiêu diệt các thủ ty kia, đã không có thực lực thì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tạo nên "thời đại Chiến quốc" tại Quý Châu, dùng lớn nuốt nhỏ, giúp nhau loại bỏ người khác, cho đến khi tìm ra một vương giả duy nhất.
Bởi vì trên đầu bọn họ còn có một thế lực lớn vẫn ngày ngày giương mắt hổ nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đó chính là triều đình. Trăm ngàn năm qua, ở Trung Nguyên, cho dù các triều đại thay đổi nhưng trước sau như một vẫn sẽ xuất hiện một tập quyền trung ương. Trăm ngàn năm qua, trong các thủ ty Quý Châu cũng không thiếu nhân kiệt, có tham vọng tiêu diệt tất cả, tạo nên thế duy ngã độc tôn. Nhưng cũng vì còn có triều đình rình mò phía trên, cho nên thế cục nên này mới ổn định như vậy.
Hiện đại, triều đình đang rắp tâm khống chế Quý Châu. Tất cả các thủ ty đều cảm nhận được nguy cơ đó. Bọn họ là đối thủ cạnh tranh nhưng cũng là đồng bọn hợp tác, vừa muốn nắm giữ thuộc địa trong tay mình, vừa muốn đồng tâm hiệp lực đấy bàn tay của triều đình đi nơi khác.
Cho nên, trước khi chưa có ai có thể khống chế huyện Hồ, bọn họ sẽ tranh tiên khủng hậu, ra tay không tiếc mọi giá. Nhưng đến khi có người làm được việc đó, bọn họ sẽ biến thành người ủng hộ cho đối thủ, toàn lực bảo vệ, không cho triều đình thừa dịp khống chế.
Nghĩ tới đó, Diệp Tiểu Thiên chậm rãi khẽ gật đầu: - Đệ tử đã hiểu rồi, đa tạ ân sư chỉ điểm.
Trương Dịch khoát tay, cười híp mắt: - Hiểu là tốt rồi, cho nên, lần này đi huyện Hồ, ngươi cứ làm hết sức. Huyện Hồ là cửa Bắc Quý Châu, cũng là cửa ngõ Đồng Nhân. Ta không thích gã Từ Bá Di này, nên càng muốn người thủ tại đó.
Diệp Tiểu Thiên đứng dậy, lạy dài tới đất.
Trương Dịch nói: - Ngươi đi đi, đến nói chuyện với Lê Trung Ân một chút. Hắc hắc, lão phu đã đoạt mất môn sinh đắc ý của y, lão gia hỏa này dù không nói ra, nhưng trong lòng nhất định u oán vô cùng
Diệp Tiểu Thiên kính cẩn: - Vâng, đệ tử cáo lui.
Một tiểu nha hoàn đi tới, dẫn Diệp Tiểu Thiên về phía phòng khách. Trương Dịch quay lên nhìn sân khấu, qua một hồi, thấy một nữ tử mặc bộ đồ trắng đeo mạng cực kỳ uyển chuyên khoan thai từ sau sân khấu kịch đi ra.
Trương Dịch cố gắng nhấc người lên, nhưng lại nhụt chí ngồi xuống, đang định gọi người lội y khỏi ghế, thì nữ tử kia đã duyên dáng cười: - Trương thúc thúc, thúc cứ ngồi đó đi, trước mắt chất nữ (cháu gái), cần gì khách khí.
Nàng vừa dứt lời, đã có một tiểu nha hoàn đi tới, lấy khăn tay lau cái ghế Diệp Tiểu Thiên vừa ngồi, lại thuận thế vòng ra đứng sau cái ghế. Nàng kia lúc này mới dịu dàng ngồi xuống.
Trương Dịch hơi quay cái bụng phình to như núi thịt, nói với cô gái kia: - Diệu Văn, Từ Bá Di là người cháu muốn dùng, vì sao lại bảo ta cổ vũ cho Diệp Tiểu Thiên. Không phải. . . hắn mới là người cháu muốn dùng chứ?
Nàng kia khẽ ngẩng đầu, lộ ra một cái cằm trắng nõn mê người, mỉm cười nói: - Làm sao có thể? Diệp Tiểu Thiên sắp trở thành rể hiền của Hạ gia rồi, không thể là người chúng ta có thể sử dụng. Ta chỉ muốn dùng hắn thử Từ Bá Di mà thôi. Nếu như không có triển vọng thì thôi, bỏ qua.
Trương Dịch nói: - Đá thử vàng? Nếu như hắn cho thấy Từ Bá Di chỉ là một khối sắt vụn, rồi hắn nắm lấy huyện Hồ, chẳng phải là ăn trộm gạo không thành mà mất luôn cả nắm gạo sao?
Tuy Diệu Văn vẫn đeo mạng nên không thấy rõ dung nhan, nhưng đằng sau tấm mạng rũ xuống đó mỗi khi mặt nàng có cử động nhỏ, cũng khiến người đối diện cảm nhận được đó là một nụ cười mê người.
Nàng cười với Trương Dịch một tiếng rồi quay đầu nhìn lên sân khấu, thản nhiên nói: - Có quan hệ gì? Chỉ cần không lọt vào tay triều đình là tốt rồi.
Trương mập sở cái cằm ba tầng, thầm nghĩ: "Nếu quả thật là thế, thì người phải chạy tới đây làm gì? Nha đầu kia không còn là đứa bé con ôm cổ người ta nõng nhẽo vòi kẹo thúc thúc này nữa. Nàng đã trưởng thành rồi a!"