WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Dạ Thiên Tử

Chương 248: Có chuyện gì cứ từ từ mà nói

Chương 41: Có chuyện gì cứ từ từ mà nói

Từ Bá Di bị treo lên mất một lúc thì được đưa xuống để thở. Nhưng cũng chỉ một lát, gã lại bị treo lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Từ Bá Di đã hơi dần quen với việc đó. Nếu chỉ bị treo lên, gã sẽ không cảm thấy đáng sợ như thế, nhưng . . . nó lại còn có thêm thêm con ngỗng trắng lớn đáng ghét kia nữa.

Lúc này, Từ Bá Di đang trợn cả hai mắt lên giận dữ nhìn con ngỗng trắng kia, đôi môi gã mím chặt sẵn sàng chuẩn bị đại chiều duy nhất mà giờ này hắn có thể làm được: đó là nhổ bọt.

Mà con ngỗng trắng to vẫn giương cái cổ vừa to vừa dài của nó, dùng đôi mắt như hạt đậu xanh của mình cao ngạo nhìn Từ Bá Di. Một người một ngỗng trên phố, đột nhiên con ngỗng cạp cạp kêu lên vài tiếng, rồi sau đó ngoảy đít lắc mông đi khỏi.

Từ Bá Di ngay lập tức phát hiện bên cạnh mình có nhiều đối chân, gã lên, muốn nhìn xem những kẻ vừa đến là ai. Nhưng, bởi vì hai kẻ đó đứng gần quả khiến gã chẳng nhìn rõ được. Cũng ngay lập tức gã phát giác mình được túm lấy chân đưa xuống khỏi móc treo.

Hai chân Từ Bá Di bị buộc lại với nhau, đứng thẳng tắp trên mặt đất. Để cho cái đầu đã bị ê của mình phản ứng lại được, gã phát hiện kẻ đang đứng cười trước mặt hắn chính là Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên nói: - Từ đại nhân, Lý trại chủ khoan hồng độ lượng, đã không so đo chuyện ngài mạo phạm ông ấy. Giờ chúng ta có thể xuống núi rồi.

Từ Bá Di nghe xong không khỏi vui mừng quá đỗi. Tuy gã hận Lý trại chủ đến tận xương cốt nhưng đang ở địa bàn của người ta không thể trở mặt được. Gã đành cung kính chắp tay, giả mù sa mưa mà nói: - Lý trại chủ, tất cả những việc trước kia đều cho qua hết thảy. Người yên tâm, Từ mỗ sẽ không để ở trong lòng.

Lý trại chủ cất giọng ngạo nghễ nói: - Dù ngươi có để trong lòng thì lão phu cũng không sợ. Tên họ Từ kia, ngươi có một tên lâu la tốt đấy. Nếu như hắn không hết lời khuyên giải, lại thêm lão phu nghe nói người đã chịu cam kết tuyệt thực cầu mua trước Trúc Đàn Kỳ Thiên, cũng coi như là có phần thành ý thì lão phu sẽ không bao giờ dễ dàng tha cho người như thế đi.

- Tuyệt thực cầu mưa?

Từ Bá Di khẽ lắp bắp kinh hãi, vội vàng hoảng hốt nhìn sang phía Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên vẫn để nguyên khuôn mặt nửa cười nửa không khẽ nháy mắt một cái. Từ Bá Di nhất thời trong lòng cảm thấy tức giận nghĩ: "Thằng ranh này không biết vừa bày ra cái trò - quỷ quái gì" .

Lý trại chủ thấy gã không phản ứng lại với những lời nói của mình, sắc mặt nghiêm lại nói: - Tên họ Từ kia, thế là thế nào? Hay là người vì muốn được xuống núi nên lừa lão phu?

Từ Bá Di vội vàng nói: - Lão trại chủ, ông hiểu nhầm rồi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Ta nào dám có ý lật lọng. Huống hồ Từ mỗ ta vẫn là Huyện thừa huyện Hồ, là mệnh quan đương triều. Việc ta đã hứa ta tuyệt đối sẽ không bội tín.

Lý trại chủ nghe xong mới đổi sắc mặt, gật đầu nói: - Tốt, vậy các ngươi đi đi

Lý trại chủ nhìn sang phía Diệp Tiểu Thiên nói: - Diệp Điển sử, hôm nay nể mặt người ta giao người cho người. Nhưng nếu tình hình hạn hán chưa giải quyết xong, nước sông vẫn bị cạn, và các ngươi không thể đưa ra biện pháp xử lý, Lý mỗ ta sẽ tuyệt nhiên không ngồi im chờ chết đâu.

Diệp Tiểu Thiên vội vàng cam đoan lại một lần nữa với Lý Trại chủ rồi mới đưa cả đám Từ Bi Di xuống núi. Dưới sườn núi, trại của họ Cao để lại hơn chục người, còn bọn Cao Nhai đang núp trong rừng rậm. Thấy đám Diệp Tiểu Thiên xuống núi mà không có ai đi cùng, cả đám mới dám ra gặp. Hai đám người hợp thành một đi về phía huyện thành

Từ Bá Di buộc mớ tóc rối tung của gã lại, dùng một chiếc trâm gỗ cài lên. Xong xuôi, gã mới nói với Diệp Tiểu Thiển bằng giọng giận dữ: - Tên họ Diệp kia, tuyệt thực cầu mua là thế nào? Tại sao người lại cố tình chơi xỏ ta

thé?



Diệp Tiểu Thiên trả lời với vẻ mặt đầy oan ức: - Từ đại nhân, ngài nói vậy thật chẳng có chút lương tâm nào. Ngài chẳng thể biết hạ - quan đã tốn bao nhiêu nước bọt đâu? Thế mà lão Lý trại chủ nhất quyết không chịu giơ cao đánh khẽ. Hạ quan đã phải dùng hết tất cả khả năng thuyết phục của mình, dỗ dành ngọt nhạt chán mới thuyết phục được Lý trại chủ thay đổi ý.

Hạ quan còn nói tốt cho ngài, nói ngài chẳng qua đang lo lắng về tình hình hạn hán, thế nên khi nói năng mới có những lời thất thố mạo phạm, chứ thực bụng không có ý thiên vị cho bên họ Cao. Mà tuyệt nhiên cũng không có chút ý đồ nào khác. Lần này trở về, ngài sẽ thiết đàn cầu mua, thể hiện thành ý. Nói như vậy thì Lý trại chủ mới gật đầu, nếu không thì giờ chắc ngài vẫn đang treo cao chân ở đó rồi.

Diệp Tiểu Thiên nói xong quay đầu lại nói: - Lý Thiếu trại chủ, Chu Ban đầu, các ngươi lúc đó đều có mặt ở đó. Các ngươi nói xem chuyện có thực như vậy không?

Chu Ban đầu lớn tiếng đáp: - Đúng vậy, Huyện thừa đại nhân chớ hiểu lầm, Diệp Điển sử không nói sai nửa lời đâu

Lý Bá Hạo cũng khẽ vuốt cằm, ung dung nói: - Nếu không làm như thế, người cho rằng có thể bình yên trở về như thế này ư?

Từ Bá Di lạnh lùng hừ một tiếng. Đột nhiên gã cảm thấy có cảm giác là lạ, vội nghiêng người quay lại nhìn đám người phía sau Diệp Tiểu Thiên kỹ hơn. Gã không khỏi ngạc nhiên hỏi lại Diệp Tiểu Thiên: - Bọn chúng . . . Bọn chúng. . . Diệp Tiểu Thiên, Chẳng lẽ huyện Hồ hết người rồi à? Làm sao ngươi lại mang cả bọn Thương đại sứ theo lên thế này?

Diệp Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói: - Ồ, hạ quan vừa mới mang việc đi cứu đại nhân ra nói nên vẫn chưa bẩm báo hết một số việc khác. Tri huyện cảm thấy Huyện thừa đại nhân tam ban lục phòng tổ chức chưa được ổn thỏa lắm, nên đã điều chỉnh lại toàn bộ số người.

Trong đầu Từ Bá Di như nổ đến dành một tiếng. Nhìn khuôn mặt đáng ghét của Diệp Tiểu Thiên, trong lòng gã chẳng khác nào bị người khác ném vào trong một chiếc vạc dầu đang sôi, bị rán phồng rộp tất cả từ ngoài vào trong. Rốt cục lại cảm giác đó có thể gọi là khó chịu.

Mệnh lệnh của gã có được từ mấy ngày trăn trở suy nghĩ, giờ đã bị người ta hủy bỏ. Đừng nói tới chuyện gã đã bị Diệp Tiểu Thiên xỏ mũi, cho dù Diếp Tiểu Thiên là cấp dưới trực tiếp của gã, nhưng gã đã thu xếp lại một lượt trong phạm vi chức vụ của mình. Mệnh lệnh đã ra, giờ đột nhiên lại bị phủ quyết hoàn toàn như thế, mặt gã khác nào bị đánh cho thành đầu heo cơ chứ.

Giờ phút này, gã đã thành câu chuyện cười lớn nhất trên quan trường huyện Hồ rồi ư? Gã còn uy tín cái con tiều gì nữa. Người ra lệnh là Hoa tri huyện, nhưng gã hiểu rõ, kẻ thủ mưu là Diệp Tiểu Thiên Nhất định chứ không sai, hơn thế còn có khả năng tên họ Diệp ấy đã lấy chuyện gã bị Lý Trại chủ khống chế để khiến Hoa Tình Phong ra quyết định.

"Hoa Tình Phong, thật là loại thịt chó không đáng giá gì, bùn nhão không đánh được thành vữa. Ta sao lại có thể chọn một hạng a đầu ngu như vậy. Sớm biết thế này, ta đã chọn Vương Chi bộ làm bạn đồng minh mới đúng" .

Từ Bá Di nuốt hận vào trong. Nhưng gã chỉ hối hận là đã tin nhầm Hoa Tình Phong, hối hận gã nhất thời vô ý, khiến cho Diệp Tiểu Thiên có cơ hội phản công. Gã lại nghĩ ban đầu gã đã chọn Hoa Tình Phong vì biết y là hàng đầu đất. Gã tin rằng thủ đoạn của mình sẽ đủ để kiềm chế Diệp Tiểu Thiên. Gã muốn mượn danh" của Hoa Tình Phong để xuất "chiêu" của mình. Sau khi loại được Diệp Tiểu Thiên, gã sẽ thừa thế khống chế luôn Hoa Tình Phong.

Nhưng thông minh quá thì sẽ bị chính sự thông minh đó hại, giờ gã phải làm thế nào đây? Từ Bá Di trong cơn bàng hoàng chợt hoảng hốt cái cảm giác lạ thường này lại rất quen thuộc. Đúng, khi gã bị Diệp Tiểu Thiên xử lý, bị chính Ngưng nhi dần cho hắn một trận nhừ tử sau khi biết chân tướng sự thật từ Diệp Tiểu Thiên, biến gã thành trò đùa đàm tiếu lúc trà dư tửu hậu của dân chúng huyện Hồ, cảm giác đó và cảm giác giờ đây chăng hề khác biệt.

Từ Bá Di căm tức nhìn Diệp Tiểu Thiên. Nếu ánh mắt của gã là kiếm thực, chắc hẳn Diệp Tiểu Thiền mặt mũi người ngợm đã bị thủng lỗ chỗ bởi thanh kiếm đó rồi. Từ Bá Di cắn răng, nhả ra từng tiếng một: - Diệp tiểu Thiên, chuyện này người chưa xong với ta đâu. Những gì người nợ ta, nhất định sẽ có ngày ta đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần.

Diệp Tiểu Thiên cười một tiếng, cất tiếng nói: - Đại Hanh à!

La Đại Hanh cắm đầu cắm cổ chạy vội đến, hất bao tiêu đựng rượu ra phía sau lưng, hỏi: - Đại ca, chuyện gì vậy?

Diệp Tiểu Thiên nói: - Huyện Hồ gặp đại hạn, dân chúng không có gì mưu sinh. Từ Huyện thừa trong mắt ngậm ngùi, trong dạ lo lắng, hôm nay quyết tâm lập trúc đàn cầu mua trước nha môn huyện. Ta xem chuyện tế đàn này phải phiền đám nhà người rồi. Cho xe ngựa La Cao Lý đi làm một cái nhé!

Từ Bá Di trong lòng tức giận sôi sùng sục. Lại nghe thấy tiếng La Đại Hanh thấp giọng nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đại ca, đại ca cũng biết xe ngựa của chúng ta đang bị bồi thường tiền mà. Để giờ hận một nỗi không thể tách ra thành hai nửa cánh hoa. Lập Tế đàn không có gì là hay ho cả, việc không ra gì thì ai làm đây.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Ờ, làm đơn giản thôi mà, kiếm ít gỗ và định. Cái đài này chẳng qua chỉ là để lập lên thôi mà, không tốn mấy tiền đâu. Thế này nhé, người có thể ghi tên "Xe ngựa La Cao Lý" của các ngươi ở bốn bên mặt đài, cũng có thể cắm cờ. Làm vậy cũng như là một cách quảng bá cho xe của các ngươi mà.

La Đại Hanh nghe xong mặt mày hớn hở nói: - Nếu huynh đã nói vậy thì,. . . được! Tế đài này ta bao thầu, huynh yên tâm, ta về sẽ làm ngay. Hôm nay nhất định sẽ làm xong.

Tám ngàn quân Sinh Miêu đồng loạt dùng lại ở một chỗ trong Đại Hạp Cốc. Giữa Đại Hạp Cốc có một dòng sông lớn, nước sông chảy xiết, chỉ cách không đến một trăm bước đã thấy sự khác biệt của dòng chảy. Nó hình thành từng lớp lớp liên miên trập trùng thác nước. Tiếng sóng giữa dòng sông gầm rú ầm ào khiến người ta sợ hãi.

Các chiến sĩ Sinh Miếu dừng lại uống nước nhóm lửa, bắt đầu nấu cơm. Lương thực mang theo từ trong trại đã hết, nhưng điều đó cũng chưa đủ làm khó cả bọn. Một thế hệ đã sinh ra và lớn lên ở trong rừng sâu núi thẳm như thế này, bản lĩnh ưu việt nhất chính là khả năng tự tìm lấy miếng ăn cho mình.

ả cây, vỏ cây, những củ cây dưới đất, cỏ dại xanh mượt, hoa tươi đủ các loại màu sắc, tất cả những thứ Hoa Vân Phi không biết đó là độ ăn được đều bị cả bọn vợ vét thu gom lại. Những chim muông dã thú bay trên trời, chạy trên đất, thậm chí, kinh khủng và Lkỳ quái hơn là cả lũ côn trùng cũng bị vơ vét.

Con sông này nước chảy xiết, không phù hợp với việc đi thuyền cũng như việc đánh cá. Nhưng bọn họ thậm chí chẳng cần đến lao mà chỉ tay không cũng bắt được rất nhiều cả to ngon. Nói đến bản lĩnh sinh tồn thì quả không có ai có thể bằng bọn họ.

Thái Dương ngồi xuống bên bờ sông rửa mặt, rồi nàng ngửa mặt lên nhìn sang Hoa Vân Phi đứng cạnh nói: - Không phải người nói huyện Hồ đang gặp đại hạn sao? Nước thế này mà người nói hạn hản à?

Khuôn mặt trắng nõn còn vương vài giọt nước đang ngửa lên của Thái Dương được mặt trời chiếu vào trở nên long lanh và có một vẻ đẹp diễm lệ đến mê người. Hoa Vân Phi tuyệt nhiên lại không để ý tí nào đến vẻ đẹp đó. Gã khẽ nhìn sang nàng, nói: - Nếu như ở đây có nước mà huyện Hô không hạn thì từ trước tới nay người ta chăng đắp kênh mương, đào sống hay xây đập thủy lợi làm gì?

Thái Dương chớp mắt hỏi lại: - Thế là thế nào?

Hoa Vân Phi khẽ khàng chậm rãi giải thích: - Hạp cốc này hai bên đá núi lởm chởm, nước này lại men theo hạp cốc chảy qua huyện Hồ thì quả thực không dùng hết. Nhưng người dự định mang dùng sọt mang nước ra hay đục thủng núi để đưa nước ra?

Thái Dương gật gật đầu cười tủm tỉm nói: - Đấy, . . . ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi.

Hoa Vân Phi mỉm cười, chắp hai tay ra sau lưng, ngửa mặt lên nhìn về phía đỉnh núi. Chính lúc này, đột nhiên Thái Dương giơ tay ra xuất chiều, khống chế chân trụ của Hoa Vân Phi. Rồi không để cho gã kịp phản ứng, nàng dùng sức quật một chiều nữa, Hoa Vân Phi ái chà lên một tiếng rồi ngã vào dòng nước.

Cũng may là nước bên bờ sông không quá sâu, Hoa Vân Phi lại bơi rất giỏi. Có điều, khi gã chật vật lao được ra khỏi dòng nước thì người ngợm đã ướt nhèm cả. Quần áo ướt thì không sao, nhưng gã còn mang theo cả cung tên. Cung tiền kỵ nhất là gặp nước. Hoa Vân Phi ảo não nói: - Cải con nha đầu ngốc nhà ngươi, tự nhiên lại điện thế làm gì hả?

Thái Dương hếch cái cảm bướng bỉnh lên, cười thản nhiên nói: - Ta biết nhà người coi thường ta là cô nương miền núi, nói năng linh tinh tưởng ta nghe không hiểu sao? Đáng đời nhà ngươi! . Nói rồi Thái Dương cũng chắp tay sau lưng, học điệu bộ của Hoa Vân Phi, hai mắt ngước nhìn lên trời đi khỏi. Dáng nàng bước đi vô cùng duyên dáng, vểu điệu.

Hoa Vân Phi vội vàng dậm chân, thảo cung xuống, cởi bỏ áo bào, vắt khô nước sông vừa tranh thủ dùng áo khoác đã được vắt khô lau sạch cung tên. Gã vừa làm vừa lẩm bẩm: - Chăng trách Không lão phu tử nói, tiểu nhân và nữ tử khó dạy bảo. Thật là khó có thể. . .







Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.