Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 254: Mèo và chuột

Chương 47: Mèo và chuột

Hoa Tình Phong đi tới phòng khách thứ hai thì thấy Diệp Tiểu Thiên đang bắt chéo hai chân ngồi trong sảnh, đang bang một ly trà từ từ thưởng thức. Hắn trông có vẻ rất thong dong, chỉ có điều phối hợp với cái áo rách nát và đám cỏ lá cùng với bùn đất bám đầy người thì trông rất quái dị.

Hoa Tình Phong đang định ho khan một tiếng ý bảo mình đã đến nhưng khi thấy vẻ ngoài của Diệp Tiểu Thiên thì y lại vô cùng kinh ngạc, quên mất mình phải làm dáng mà nhanh chóng bước vào phòng khách, nhìn Diệp Tiểu Thiên từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: - Diệp Điền Sư, người bị sao vậy.

- Ỏ Huyện tôn đại nhân. Diệp Tiểu Thiên đứng dậy, lần lượt nhìn đám người đầu trong - sảnh rồi híp mắt cười nói với một tiểu nha hoàn: - Làm phiền tiểu muội muội lấy cho ta thêm một chén trà nữa. Khát nước quá. Cám ơn.

Hoa Tình Phong nhíu mày, thầm nghĩ: "Thật thô tục" .

Tiểu nha hoàn đỏ hai má, bước tới trước tiếp nhận chén trà, lúc này Diệp Tiểu Thiên mới quay qua nói chuyện với Hoa Tình Phong nói: - Đại nhân, mấy ngày nay ty chức đi thám hiểm trên núi.

Hoa Tình Phong sợ hãi nói: - Ngươi bị người bên trong hàng rào đánh sao.

Diệp Tiểu Thiên tằng hắng một cái nói: - Đại nhân, tổ chức chỉ là đi dạo trong núi thôi.

Hoa Tình Phong nhẹ nhàng thở ra, nói: - À à, thì ra là thế. Hãy ngồi xuống rồi từ từ nói, Diệp Điển sử đi dạo trong núi để làm gì vậy.

Diệp Tiểu Thiên nhận ly nước trà tiểu nha hoàn đưa tới, ngồi xuống ghế dựa, nói: - Tự chức đang đi tìm nước.

Hoa Tình Phong giật mình, ngạc nhiên nói: - Tìm nước.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Đúng vậy. Ta nghe những Sinh Miếu được mướn nói bên ngoài sơn cốc, phía sau hai ngọn núi có một con sông lớn. Nước sông chảy qua huyện ta, đổ vào sông Đồng Nhân, con sông này nguồn nước dồi dào, chỉ cần dẫn một nhánh sống đến sơn cốc hai trại Cao Lý thì có thể cam đoan là đủ cho bọn họ tưới tiêu sử dụng.

Hoa Tình Phong nghe xong thì vô cùng vui mừng, nói: - Có việc này sao, đây chính là chuyện tốt. Không tưởng tượng được Diệp Điển sử chỉ mới chỉ bôn ba vài ngày đã có được thu hoạch lớn như vậy. Ha ha, đám dân chúng bên ngoài đúng là ngu muội, có một con sông lớn như vậy ngay bên cạnh mà bọn chúng lại không biết.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Đại nhân, nếu như nguồn nước này có thể dễ dàng sử dụng như vậy thì hai trại cần gì phải vì đánh nhau khốc liệt như thế.

Hoa Tình Phong khẽ giật mình, nói: - Con sông này cách hai trại Cao Lý có xa không.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Thật ra thì cũng không tính là quá xa, chỉ cách năm ngọn núi. .

Sắc mặt Hoa Tình Phong lập tức trầm xuống, giận giữ nói: - Diệp Điển sử, người đang trêu đùa bốn quan sao. Nguồn nước cách năm ngọn núi lớn thì làm sao có thể dẫn đến trại được. Nếu như có thể dẫn nước đến, sao không dẫn trực tiếp từ sông Đồng Nhân luôn đi.

Diệp Tiểu Thiên cười nói: - Đây là nguyên nhân hạ quan đến tìm đại nhân. Phá núi thì không có khả năng, thời gian cũng không đủ. Nhưng chúng ta muốn dẫn nước này ra cũng không phải không thể, chỉ là liên quan đến nhiều vấn đề cần có huyện tôn đại nhân ủng hộ.

Hoa Tình Phong không tin tưởng nói: - Con sông kia cách hai trại Cao Lý đến năm ngọn núi, ngươi làm sao có thể dẫn nguồn nước đến được.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Mấy ngày hôm nay ty chức đi dạo trong núi là vì việc này. Họ quan nghĩ chúng ta có thể xây vài guồng nước lớn ở bên kia đầy nước lên vách đá vận nước xuôi theo lưng núi.

Hoa Tình Phong nghe thấy thế thì cứng họng, nửa ngày sau mới nói một cashc đầy vẻ nghi ngờ:

- Ngươi nói gì, tạo guồng nước để bơm nước. Vận nước theo lưng núi. Điều này sao có thể được.

Diệp Tiểu Thiên hỏi ngược lại: - Sao lại không được.

Hoa Tình Phong ngẩn người. Theo trực giác y cho rằng điều này là không thể làm được. Nhưng Diệp Tiểu Thiên hỏi, y lại không thể biết rốt cục chỗ nào không được. Tỷ như là phải cần guồng nước lớn như thế nào. Một guồng nước thì không đủ dùng, hằng ngày phải bảo dưỡng hay là lưng núi cao thấp bấp bênh.

Y đang suy tư nhiều loại khó khăn thì Diệp Tiểu Thiên khảng khái nói: - Vách đá cao chừng bốn mươi trượng, cần một guồng nước to khoảng tam trượng, ta muốn xây bốn tầng trên vách núi để đặt guồng nước, để chắc chắn có đủ nước mỗi tầng cần ít nhất năm guồng nước.

Bởi vì nước sông chảy xiết nên nếu đặt guồng nước ở trên sông thì sẽ chảy rất nhanh có thể mau chóng đẩy nước sông lên, ở trên cứ cách tám trường chúng ta xây một bể đá để giữ nước. Mỗi bể đá phía dưới sẽ rộng hơn bể phía trên một chút.

Vì vậy, chỉ cần có độ nghiêng đủ lớn để nước có thể đi lên đủ cho guồng nước ở mỗi tầng, cho đến khi đem nước từ đáy cốc từng tầng một nâng lên trên đỉnh núi. Khi đưa nước lên trên đỉnh núi nước sẽ không chảy mạnh nhưng nó sẽ chảy liên tục không ngừng, không cần lo lắng khô cạn.

Từ vách núi đến hai trại Cao Lý cần qua bốn ngọn núi nữa. Trong đó có hai ngọn núi dài phủ đầy cây cối nên cần phải chặt cây để tạo ra một con đường đi, tạo thành kênh nước. Bốn ngọn núi này thì hai ngọn núi chính giữa thấp nhưng hai ngọn núi hai bên lại cao nhưng mà đây cũng không phải là vấn đề, những ngọn núi này đều chạy xuôi về hai trại Cao Lý.

Có thể nói vậy vì thứ nhất là vì hai bên lưng núi đều là nham thạch, chỉ có thể đào kênh nước từ trên đỉnh núi. Như vậy chúng ta có thể lấp đầy lưng núi , hoặc là nâng cao hai bên để lên. Với ba tòa núi khác chúng ta có thể đào một con sống ở nơi nước chảy đến chỗ thấp nhất.

Diệp Tiểu Thiên hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, hắn lại tiếp tục nói thao thao bất tuyệt. Hắn nói một hơi rồi lấy nước trà uống một phát cạn sạch, sau đó nói với tiểu nha hoàn: - Tiểu muội muội.

Hoa Tình Phong lại chau mày, thầm nghĩ: "Thật thô tục" .

Tiểu nha hoàn không thể nào chịu đựng được việc Điển Sử đại nhân trẻ tuổi tuấn tú này luôn mồm gọi nàng là tiểu muội muội, nói đúng thì nói ngay trước mặt Huyện Thái Gia thì không ổn, nếu lén gọi thì còn được. Nàng nhanh chóng bước về phía Diệp Tiểu Thiên nói: - Vâng, để nô tỳ thêm nước cho ngài.

Diệp Tiểu Thiên cười nói: - Đa tạ. Không ngờ bgay cả một nha hoàn của Huyện Thái Gia cũng có thể thấu hiểu lòng người như vậy. Một câu khích lệ bình thường nhưng lại khiến hai má tiểu cô nương đỏ bừng, vui mừng thẹn thùng nhận lấy chén trà để thêm nước .

Diệp Tiểu Thiên tiếp tục nói với Hoa Tình Phong: - Dọn dẹp đường, đào kênh mương, đục đá, tạo guồng nước có thể đồng thời tiến hành. Đây là biện pháp ngắn nhất, tốt nhất hiện nay. Còn về vấn đề nhân lực, ngoại trừ thợ thủ công tạo guồng nước, những nhân công khác có thể để cho hai trại Cao Lý đưa

ra.



Bọn họ có nhiều người rảnh rỗi đi đánh nhau, để cho bọn họ cho bọn họ tự mình đào kênh mương dẫn còn có thể không làm hay sao. Hạ quan biết một số người Sinh Miếu quen thuộc đường trong núi. Hiện tại có thể đưa một số người đi qua làm việc. Nhất là việc mở vách núi, có bọn họ, chúng ta có thể xong việc trong thời gian ngắn nhất.

Bất quá, để cho người Sinh Miêu làm việc chúng ta phải trả tiền công cho bọn họ, huyện nha không có tiền thì có thể phát động phú thân thương gia giàu có trong huyện quyên tiền. Bọn họ cũng đang lo lắng nếu tiếp tục hạn hán thì sơn trại phụ cận sẽ phát sinh điều không hay ảnh hưởng tới bọn họ. Nếu chỉ để bọn họ quyền chút tiền công, không đụng đến gân cốt thì bọn họ sẽ chấp nhận quyên tiền đấy.

Như thế tính ra, chân chính chi tiêu chí có tiền công kiến tạo guồng nước. Lòng sông này như một con thác, không chỉ sử dụng trong năm nay mà về sau đều có thể dùng . Hơn nữa nước này là từ trên núi dẫn qua, có thể giúp hai trại Cao Lý không phải lấy nước lên núi hằng ngày rất phiền phức, bọn hắn tất nhiên sẽ rất mang ơn quan phủ.

Đương nhiên, từ nay về sau, việc giữ gìn tu sửa guồng nước và đường sống toàn bộ phải dựa vào bọn họ rồi. Chúng ta là mua bán một lần được lợi mãi mãi, thậm chí có thể có được một chiến tích lớn đối với triều đình. Đây là điều nhất cử lưỡng tiện.

Hoa Tình Phong vừa nghe xong thì tim đập thình thịch, khi vừa nghe kế hoạch của Diệp Tiểu Thiên y còn cảm thấy điều này không thể thực hiện được nhưng bây giờ khi nghe Diệp Tiểu Thiên phân tích cẩn thận, càng nghĩ càng cảm thấy điều này có thể thực hiện được. Nhất là chiến tích Diệp Tiểu Thiên nói đến, trời có mặt rồi. Hiện tại y thiếu nhất là chiến tích a.

Hoa Tình Phong càng nhìn Diệp Tiểu Thiên càng thấy thuận mắt: "Có lẽ, ta cũng nên cải thiện mối quan hệ với hắn ta" . Hoa Tình Phong nghĩ đến điều này, ý nghĩ nhằm vào Diệp Tiểu Thiên bắt đầu dao động.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Việc khó khăn nhất của toàn bộ công trình chính là làm nền trên vách núi. Điều này tốn rất nhiều thời gian, hiện nay mỗi một canh giờ lại có thêm hoa màu chết héo. Vì thời gian cấp bách, chúng ta cần phải sử dụng hóa dược.

Hoa Tình Phong khẽ giật mình, nói: - Hóa dược.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Đúng vậy. Lần trước khi khám nhà Mạnh Huyện thừa bắt được một ít hỏa dược buôn lậu. Theo ta được biết, bây giờ chúng ta còn cất mớ thuốc nổ này trong kho. Những cái này đều là tang vật, muốn sử dụng thì cần phải được đại nhân phê chuẩn. Chúng ta dùng những thứ này cho việc công, cho dù có người bảo với triều đình thì cũng không bị trách.

Hoa Tình Phong trầm tư một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy đây là cơ hội lập công khó có được, hơn nữa khả năng thành công rất lớn, vì vậy vỗ bàn, phấn chấn nói: - Được. Bổn huyện cho người sử dụng đống thuốc nổ kia. Về phương diện triều đình, bổn huyện sẽ nói rõ nguyên do. Sáng ngày mai, bốn huyện sẽ mời những thân sĩ, thương gia giàu có hiệu triệu bọn họ chung tay làm việc. Còn về việc mở đường đào sống bồn huyện hoàn toàn trao quyền cho ngươi.

Hoa Tinh Phong nói một câu liền quàng những điều vinh nhất của một vị lãnh đạo treo hết lên trên người mình, lại đưa những điều cực khổ nhất mệt nhọc nhất đổ lên người

Diệp Tiểu Thiên nhưng Diệp Tiểu Thiên lại không thèm để ý chút nào, hắn mỉm cười đứng dậy, chắp tay nói với Hoa Tình Phong: - Đại nhân yên tâm, hạ quan sẽ dốc sức làm việc.

Đúng lúc này, tiểu nha hoàn kia vừa bưng trà đi tới, nàng thấy Diệp Tiểu Thiên sắp sửa cáo từ, do dự không biết có nên đưa hay không, Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy thì cười nói: - Tiểu muội muội, cuối cùng ngươi cũng đem trà đưa tới, ta rất khát.

Hoa Tình Phong vuốt râu, thầm nghĩ: "Người này tuy không hiểu quy củ, làm việc rất bừa bộn, nhưng như vậy lại tự nhiên, là một người chân thực" .

Tiểu nha hoàn kia đỏ mặt, vừa cúi người xuống vừa lén nhìn Diệp Tiểu Thiên. Nàng dùng hai tay dâng trà lên mà không dám giương mắt nhìn hắn. Diệp Tiểu Thiên nhận trà uống một hơi cạn sạch rồi đưa chén không lại cho nàng rồi cười tủm tỉm chắp tay với Hoa Tình Phong nói: - Hạ quan cảo từ.

Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng bước đi, tươi cười rời khỏi huyện nha, vừa đi vừa khẽ hát. Hắn chia công lao với Hoa Tri huyện là vì những việc này nhất định phải được Hoa Tri huyện ủng hộ, nhất là việc sử dụng hóa dược, nếu Hoa Tri huyện không đồng ý thì hắn cũng không có cách nào khác.

Hơn nữa, cho dù hắn có biện pháp không cần tới Hoa Tri huyện thì chỉ cần chuyện này hoàn thành, Hoa Tri huyện cũng có công đầu. Bởi vì Hoa Tình Phong là Huyện lệnh huyện Hồ Lô, bất luận huyện có chiến tích gì thì đều khó có khả năng tính cho cấp dưới của y được.

Diệp Tiểu Thiên cũng không thể mặc kệ Hoa Tri huyện tấu lên trên triều đình, nói công lao mở đường đào kênh nước tất cả đều là của hắn. Không nói đến hắn không có tư cách làm vậy, cho dù có thì nếu như chuyện này lộ ra, hắn sẽ khó có thể sống được trong giới sĩ đồ.

Còn nữa, hắn có thể đợi được nhưng hai trại Cao Lý không thể đợi được, một khi hắn không giải quyết việc này, chọc giận hai trại Cao Lý thì khi đó ngay cả hắn cũng xong đời. Trong tình huống này, chia công lao với Hoa Tri huyện là lựa chọn duy nhất của hắn.

Huống hồ nếu làm như thế, có thể phân hoá Hoa Tri huyện cùng với Từ Huyện thừa. Hai người này liên thủ lại đối với hắn là một phiền toái lớn. Cho dù hắn có thể đấu thắng hai người thì một Điển Sử lại hạ bệ Huyện lệnh cùng với Huyền thừa, sẽ khiến hắn mang tiếng xấu, mượn đao giết người mới là thượng sách.









Quyển 6-

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch