Từ Bá Di choáng váng, ngất một lúc lâu mới tỉnh lại.
Mấy ngày nay gã phải cực khổ ở trên đài cầu mưa, ăn không ngon, ngủ không yên, vô cùng mệt mỏi, chóng mặt, thân thể phát huy tác dụng điều tiết giúp cho gã có một giấc ngủ ngon.
Ăn được ngủ được sướng như tiên.
Từ Bá Di xoay lưng, cảm giác này, thực là rất thoải mái.
- Lão gia, ngài tỉnh rồi.
Thanh âm của gã sai vặt truyền đến cạnh khiến Từ Bá Di đang phiêu du trên tiên cảnh bị kéo trở lại nhân gian: - Hả? Hắn. . . sao lại ở đây.
Từ Bá Di mở mắt ra, lúc này mới phát hiện nơi gã đang ở không phải là đài cầu mưa.
Lão lang trung đang ngủ ở trên ghế khi nghe được thanh âm của gã sai vặt thì cũng đi lại gần, tiến lên xem khí sắc của Từ Bá Di, về râu mỉm cười nói: - Nhìn xem. Lão hủ đã nói rồi, đại nhân là vì mệt mỏi kéo dài, hơn nữa đói khát quá độ nên mới ngất thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là được, không có chuyện gì đâu.
Từ Bá Di thoáng cái đã tỉnh táo trở lại, giãy dụa ngồi dậy nói: - Giờ gì, bây giờ là giờ gì.
Gã sai vặt kia còn chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa sổ đã truyền đến tiếng gà gáy Ác ác.
Từ Bá Di đi đến bên cửa sổ rồi đẩy cửa ra nhìn. Chỉ liếc qua trong lòng gã không khỏi trầm xuống, khó trách gã không có cảm giác hừng đông, bầu trời bây giờ đây mây mù, âm trầm đáng sợ.
Trời đã sáng nhưng rất âm u.
Ngay từ đầu, căn cứ hiểu biết của mình đối với Diệp Tiểu Thiên, Từ Bá Di không tin Diệp Tiểu Thiên thay thế mình nhận công việc nặng nhọc này mà nghi ngờ Diệp Tiểu Thiên co âm mưu khác. Nhưng lúc đó bầu trời nắng ráo sáng sủa, vạn dặm không có một mây, Từ Bá Di không tin Diệp Tiểu Thiên biết trước được sự biến hóa của thời tiết, cho nên Diệp Tiểu Thiên rốt cục có âm mưu gì gã cũng không biết. Lúc này, gã đã hiểu rõ tất cả.
Nếu như tối hôm qua gã tỉnh lại, phát giác ra âm mưu của Diệp Tiểu Thiên, gã còn có thể trở lại đài cầu mưa, kiên trì là do nhờ mình tuyệt thực, nhưng bây giờ sắc trời đã âm u như vậy, điều này cho thấy sắp có cơn mưa to, nếu như gã lại đến đài cầu mưa, chẳng phải sẽ khiến cho người khác xem thường hay sao.
Lúc này Từ Bá Di ảo não vô cùng và hối hận vô cùng. Gã lại không nghĩ tới, cho dù tối hôm qua gã không té xỉu và tin tưởng Diệp Tiểu Thiên có âm mưu, dám quyết đoán trở về cầu mưa đài, cho dù gã gắng đi thì Diệp Tiểu Thiên cũng có hậu chiều chờ gã.
Từ Bá Di ghé ra ngoài cửa sổ như một đứa trẻ con thấy cha mẹ đi làm đem nhốt gã ở lại trong nhà. Gã nhìn lom lom ngoài cửa sổ.
Một hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống mặt đất khô hanh rồi bắn tung tóe lên. Sau đó là hạt thứ hai, hạt thứ ba, vô số hạt mưa đang rơi xuống.
Mưa to như trút nước.
Nước mắt Từ Bá Di rơi như mưa.
Khi trời bắt đầu mờ mờ sáng, mọi người vui mừng phát hiện bầu trời vô cùng tối tăm, bọn họ thấy sau cả tháng trời thì rốt cục bầu trời sắp đổ mưa. Ngay lập tức bọn họ liền nhớ đến lời cầu khẩn hùng hồn lấy tính mạng ra cầu mua của Diệp Điển sử.
Mọi người nhao nhao rời khỏi nhà, thậm chí không có mang theo đồ che mưa. Vô số người như bị một bàn tay vô hình nắm lấy từ bốn phương tám hướng tụ tập trước huyện nha. Đám người này tập trung càng ngày càng nhiều, hàng ngàn người ở trước cửa khiến nha môn chật như nêm cối nhưng không ai phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tất cả mọi người im lặng như tờ. Lẳng lặng đứng trước đài, chờ thời khắc bầu trời đổ mưa.
Mà lúc này Diệp Tiểu Thiên đang nằm trên đài ngay 0. . 0.
Tối hôm qua Mao Vân Trí đưa đồ ăn tới cho hắn, Mao Vấn Trí không giống như Hoa Tri huyện. Y chỉ mang theo những thứ thích hợp. Mao Vấn Trí suy nghĩ rất chu đáo, y mang cho Diệp Tiểu Thie một con gà quay và một bình hoàng tửu, tuy gà được bọc mấy lớp giấy dầu nhưng quần áo của y vẫn dính đầy dầu mỡ, nhưng đây cũng cho thấy Mao Vân Trí quan tâm đến hắn.
Diệp Tiểu Thiên trốn trong nhà xí xử lý gà quay rồi uống hoàng tửu đến tờ mờ sáng thì đi ra ngủ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Trong huyện nha sắc mặt của Hoa Tình Phong còn đen hơn so với bầu trời.
Từ bên người y một làn gió thơm phất phơ bay tới , Tô Nhã lẳng lặng đi tới bên cạnh hắn, sóng vai với y cùng nhìn lên bầu trời.
Hoa Tình Phong trầm mặt nói: - Làm sao có thể như vậy được. Không lẽ ông trời thật sự chiếu cố hắn hay sao.
Tô Nhã thản nhiên nói: - Làm sao có chuyện đó được. Nếu như hắn mang theo mệnh trời thì làm gì chỉ làm một Điển LSử nho nhỏ ở huyện Hồ. Ta thấy có thể hắn hoặc người bên cạnh hắn có thể biết được biến hóa của thời tiết.
Hoa Tình Phong từ từ năm hai tay trong vạt áo lại, trầm giọng nói: - Cho dù thế nào đi chăng nữa, khi trận mưa này xuất hiện, thanh danh của hắn ở huyện Hồ này không ai có thể sánh bằng rồi.
Tô Nhã nhíu mày mỉa mai nói: - Vậy thì sao. Chàng là người đứng đầu huyện Hồ Lô, lên núi dò đường, chàng vốn có thể tự mình đi trước hắn. Chỉ cần chàng đi rồi cho dù hắn có xuất lực nhiều hơn nữa thì cũng đâu đến phiên hắn gây náo loạn. Lập đài cầu mưa, chàng cũng có thể làm được. Nếu thủ lĩnh trăm dặm như chàng chịu đi, thì hôm nay đầu đến phiên hắn ta được ngồi hưởng vinh quang.
Hoa Tình Phong nhíu mày lại, khó chịu nói: - Nếu việc gì bốn quan cũng tự mình đi làm thì thuộc hạ còn làm cái gì.
Tô Nhã cười lạnh nói: - Vậy sao. Chàng không chịu đi vào trong núi mở mang kênh rạch là vì sợ thất bại thì mặt mũi sẽ mất hết . Chàng không chịu lên đài cao cầu mưa, là vì lo lắng cả tháng không mua thì đây là việc tự mình chuốc lấy cực khổ. Lão gia, chàng làm việc lúc nào cũng chưa lo thắng đã lo bại. Chỉ cần còn có một đường lại có thể đi, chàng tuyệt đối không chịu tiến về phía trước một bước.
Hoa Tình Phong đỏ mặt lên, thẹn quá thành giận nói: - Phu nhân, nàng làm càn quá rồi.
Tô Nhã quay người đi lạnh lùng thốt lên: - Mà cho dù thế thì có gì phải buồn. Hắn lập nhiều nhiều công lao hơn nữa, chàng làm một huyện lệnh hắn không thể tránh không chia công lao cho chàng. Chàng không phải trả giá, lại muốn độc chiếm toàn bộ công lao, điều này làm sao có thể. Trên đời này không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống cả.
Diệp Tiểu Thiên nằm trên đài cầu mưa đang chìm trong mộng đẹp.
Trong mộng, hắn đang chạy tới hồ Hồng Phong, bỗng dưng từ trong Hạ gia chạy ra hàng ngàn người khiến hắn vô cùng hoảng sợ. Hắn ôm đầu, vừa mới làm tư thế ngồi xổm trên mặt đất bảo vệ những chỗ hiểm thì chợt nghe một tiếng cười to.
Cha vợ của hắn là Hạ lão gia tươi cười đi tới, khen hắn là con rể tốt rồi dẫn hắn vào nhà. Trong sân giăng đèn kết hoa, cả nhà vui mừng vô cùng, Oánh Oánh mang mũ phượng và khăn - quàng vai, trên đầu đang mang một cái khăn cô dâu, đang ở trước sảnh chờ lấy hắn.
Trong lúc mơ mơ màng màng hắn đã bái thiên địa với nàng rồi đưa vào động phòng. Hắn nhẹ nhàng lấy khăn trùm đầu ra. Khi nhìn thấy Oánh Oánh xinh đẹp cùng lúm đồng tiền của nàng, hắn liền nhào tới. A. Hạ gia đang đón khách thì phải. Dường như đang có rất nhiều người nhìn. Mặc kệ.
Diệp Tiểu Thiên hôn lên môi của Oánh Oánh. Nó mềm mềm, lành lạnh, ngọt ngào. Diệp Tiểu Thiên vô cùng hưng phấn như đang ở trên mây, hắn ôm eo nhỏ của nàng lại hôn xuống một lần nữa. U- a. aaa . . . Dường như nhỏ đi một chút, càng có cảm giác khiến cho hắn cảm thấy tư vị khác.
Diệp Tiểu Thiên nhìn vào trong ngực thì thấy tân nương tử bất chợt biến thành Triển Ngưng Nhi, Ngưng Nhi xấu hổ cúi thấp đầu, nói với hắn: - Tiểu Thiên ca ca, người ta thích ngươi lâu rồi, ngươi cười ta luôn đi.
Diệp Tiểu Thiên vô cùng vui mừng, nhưng ngay lập tức lo lắng nói: - Còn Oánh Oánh thì làm sao đây. Nếu nàng tức giận, thì sẽ thiến ta đấy.
Diệp Tiểu Thiên nghiêng đầu qua một bên thì thấy, Oánh Oánh đang tươi cười rất đáng sợ nhìn hắn, trong tay nàng quơ một cái kéo khổng lồ cái kéo khổng lồ. Răng rắc. .
Ngưng Nhi đi qua nói chuyện một hồi cùng với Oánh Oánh rồi hai người nắm tay nhau đi tới, vừa xấu hổ vừa e thẹn nói với hắn: - Hai người chúng ta vốn là tỷ muội tốt, về sau. . . vẫn tiếp tục làm tỷ muội tốt.
Diệp Tiểu Thiên vô cùng vui mừng, được thể tiếp tục trơ mặt ra nói: - Nếu nàng thấy ít tỷ muội thì. . khục! Ta sẽ mang Thủy Vũ trở về.
Lông mày Oánh Oánh và Ngưng Nhi lập tức dựng đứng lên chỉ vào hắn m
Thi lập tức dựng đứng lên chỉ vào hắn mà trách cứ a! Nước bọt phun ra đây mặt của hắn, thật nhiều nước bọt, nước bọt thật lớn. Rõ ràng là hai tiểu mỹ nhân, làm sao có thể phun ra nhiều nước bọt như thế.
Bỗng nhiên Diệp Tiểu Thiên lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thì kinh hãi nói: - Ai nha, trời mưa rồi Phòng bị dột, chúng ta mau tránh. . .
Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói xong thì đột nhiên phát hiện mình đang ngồi ở trên đài cao, bốn phía dưới đài đông nghịt người. Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn biết rõ vì sao mình xuất hiện ở nơi này, nhưng mà tại sao lại có nhiều người nhìn hắn ngủ như thế.
Diệp Tiểu Thiên còn đang suy tính chuyện này thì từ dưới đài vô số bách tính đồng loạt giang hai cánh tay, hướng lên bầu trời nhảy dựng lên hoan hộ: - Trời mưa rồi! Trời mưa rồi.
- Thần tích. Đúng là thần tích a.
- Diệp Điển sử chỉ cần cầu mua một ngày là được, Từ Huyện thừa cầu mua chín ngày cũng không có giọt nào.
- Ai có thể dấu được ông trời chứ. Mắt ông trời sáng lắm
- Diệp đại nhân, Diệp đại nhân, Diệp đại nhân.
Mưa càng ngày rơi càng lớn, những lá chuối tây lớn bị nước mưa rơi trúng vang lên tiếng phanh phanh, tích nước càng nhiều khiến lá cây càng ngày càng cong, bỗng nhiên "Co mộ. tiếng đổ hết chỗ nước mưa xuống dưới, rồi lại thẳng tắp trở lại, tiếp tục nghênh đón không ngừng nước mưa không ngừng rơi.
Một con sóc đang ôm quả thông, đứng dưới mảnh lùm cây quét mắt khắp mọi nơi, hai cái lỗ tai của nó dựng thăng. Bỗng nhiên, cái lỗ tai của nó run rẩy vài cái, nó nhanh chóng ôm quả thông nhún một cái chạy vào trong bụi sâu.
Cách một khoảng chỗ nó vừa đứng, xuất hiện một đôi chân to của một người, cỏ dưới chân bị người này giảm mạnh, tóe lên bọt nước. Cặp chân kia không ngừng di chuyển, tiếp tục đi đến phía trước, trên người của y, mang theo một bộ áo tơi nặng nề.
Phía trước có một cây đại thụ lớn, dưới cây có một người mang nón lá dựa cây mà đứng, khi thấy y thì tiến về phía trước hai bước. Người mang áo tơi đi đến cây đại thụ thì hơi ngẩng đầu, nước mưa chảy xuống theo áo gã, mặt gã đã ướt nhẹp, đó chính là Triệu Văn Viễn.
Triệu Văn Viễn nói nhỏ vài câu với người kia, người kia gật đầu, chỉnh thanh đao ngang hông thật ngay ngắn chính, nhanh chóng xông vào trong màn mưa. Triệu Văn Viễn ngẩng đầu nhì sắc trời một lát rồi cũng quay người đi xuống chân núi. Phía dưới núi có một căn phòng lớn, ở giữa có một trang viên hình vuông cực kỳ rộng rãi, trong sân đặt rất nhiều xe, đây chính là dịch trạm.
Từ Bá Di vẫn như cũ ngồi trước cửa sổ, tóc tai rối tung, râu ria lộn xộn, gã nhìn thấy mảnh vải dưới mái hiên thấm đầy nước mưa, nghe thanh âm lão hán nhà bến lớn tiếng hoan hỗ, Từ Bá Di phẫn uất lẩm bẩm: - Một người, ăn sáu cái bánh bao còn không no bụng, ăn vào cái thứ bảy thì mới no. Sớm biết như vậy ta ăn luôn cái thứ bảy là tốt rồi.
Gã đột nhiên mất bình tĩnh không kiềm chế được đi về phía cửa sổ lớn tiếng rít gào dưới màn mưa: - Các ngươi đúng là đồ ngu xuẩn, ta chính là sáu cái bánh bao kia.