Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 276: Cùng một loại người

Chương 18: Cùng một loại người

- Ngươi đã giở trò, nhất định là người giở trò.

Phùng Lai Phúc tức giận, cả người không ngừng run lên: - Ta muốn tố cáo ngươi, ta phải tổ cáo người với Huyện thái gia!

Diệp Tiểu Thiến bước lên trước, giơ tay cướp lấy chứng từ trong tay lão, vỗ vỗ bả vai lão, mỉm cười nói: - Giấy trắng mực đen rõ ràng! Có câu: thà chết đói cũng không làm giặc, thà chịu ấm ức cũng không cáo trạng! Phùng viên ngoại, ông xác định muốn cáo trạng vụ án này nhất định không có phần thắng sao?

Diệp Tiểu Thiên cười rất ôn hòa, giọng nói cũng rất ôn hòa, nhưng qua mắt Phùng Lai Phúc điệu cười của hắn lại làm cho lão tim đập loạn, lúng túng đáp: - Ta . . . ta. . .

Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng phủi phủi mấy trang chứng từ, thong thả nói: - 0 Trên này có chữ ký do đích thân Huyện thái gia ký, còn đóng dấu, có dấu điểm chỉ của công và Diệp gia. Ta không nghĩ ra bất kỳ lý do gì chứng minh cái này không có hiệu lực. . . .

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thiên trở nên hung dữ, nghiêm giọng quát: - Còn không mau cút đi!

Phùng Lai Phúc bị tiếng rống này của hắn dọa cho đúng không vững, Phùng Tung vội vàng tiến lên đỡ lấy lão, Phùng Lai Phúc run giọng nói: - Được ! Được! ngươi. . . các ngươi ỷ tài mạnh thể cường, ta không so đo với các ngươi, ta không so đo với các ngươi!

Phùng Lai Phúc vừa nói vừa lùi đi, đột nhiên thấy trong tay nhi tử vẫn còn nắm chứng từ của mình, tức giận đoạt lấy "xoẹt" một tiếng, xé nát tờ giấy, sau đó kéo theo nhi tử đen mặt rời đi. Cả nhà Diệp cha ngây ngốc nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra. Diệp Tiểu Thiên nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên một ánh nhìn chán ghét.

Người nghèo luôn thích nói người giàu hám lợi bất nhân. Cho nên, trong rất nhiều câu chuyện dân gian, đám địa chủ, ông chủ luôn là những người tham lam vô sỉ, nhưng mà chẳng lẽ đám người nghèo luôn luôn là người tốt, người lương thiện sao? Lòng tham của con người thì không phân sang hèn. Từ đám người Diệp thị, Diệp Tiểu Thiên dường như thấy được bóng dáng song thân Tiết Thủy Vũ.

Diệp Tiểu Thiên lạnh lùng nói: - Có thể phụ họa với Phùng viên ngoại, bức hại nữ nhi của mình, các người thân làm cha mẹ, thủ đoạn này cũng quả là không tệ! Diệp tiểu nương tử nếu như theo các ngươi trở về, không khéo sẽ bị đôi vợ chồng vô lương tâm các người bán đi một lần nữa. Hôm nay, bản quan làm chủ, chọn cho nàng ấy một người rể tốt, các ngươi có ý kiến gì không?

Diệp cho thấy Phùng viên ngoại cũng không dám chọc đến người này, lại thấy hắn tự xưng là quan, hai đầu gối bị dọa cho mềm nhũn, chỉ thiếu điều quỳ xuống mà thôi. Nghe Diệp Tiểu Thiên nói vậy, liền không ngừng lắc đầu: - Không có ý kiến, không có ý kiến. Thảo dân xin nghe theo sự sắp xếp của đại lão gia.

Diệp Tiểu Thiên khoát khoát tay nói: - [ Vậy thì đi đi, người nghèo chí ngắn, điều này ta hiểu. Nếu như chịu ấm ức để có được chút quyền quý, đối lại được những ngày tháng tốt đẹp, thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng. . . cốt nhục tình thân, nhất định không thể bán rẻ, nếu không thì chỉ là một cái xác không hồn, sống còn có ý nghĩa gì?

Diệp phụ xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tai, luôn miệng vâng dạ, kéo vợ che mặt ngượng ngùng rời đi. Ba người con trai cũng xấu hổ lủi thủi rời đi cùng cha. Diệp Tiểu Thiên quay người lại, nhìn tiểu cô nương Diệp gia đang lúng túng đứng đó, hắn cười nói với Điền

Diệu Văn: - Được rồi. Hôm nay, Diệp tiểu cô nương đã lấy lại được tự do, chỉ là nàng ta hiện tại không có nhà để về. Điền tiểu thư hay là làm người tốt đến cùng đi, nhận nàng làm nha hoàn được không?

Điền Diệu Văn hơi do dự, rồi khẽ gật đầu: - Cũng được. Ta từ Quý Dương đến, cũng không mang theo người sai bảo, nếu Diệp tiểu cô nương đồng ý. . . .

Diệp Thiến ngập ngừng nói: - Đại tiểu thư, người. . . người có đại ân với nô tỳ, nô tỳ cam tâm tình nguyện hầu hạ người. Chỉ là. . . chỉ là làm người bên cạnh tiểu thư, cần phải theo người về Quý Dương sao?

Điền Diệu Văn mỉm cười: - Đó là đương nhiên, ta đến đây chỉ là để thăm cậu. Sớm muộn gì cũng phải về Quý

Dương.



Diệp Thiến "ồ" một tiếng, trong lòng e ngại. Bình thường, những dân thường không dễ có cơ hội đi xa một chuyến, có người cả đời cũng không đi xa khỏi nhà quả mười dặm. Sắp tới, phải rời khỏi quê hương đến Quý Dương - nơi mà chỉ nghe nói đến cũng không biết cách bao xa, Diệp tiểu nương tử không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Điền Diệu Văn hơi nhíu mày, nói: - Sao thế, ngươi không đồng ý?

Diệp Thiến vân về gấu óc, sợ hãi nói: - Nô tỳ. . . cũng không biết. Nô tỳ không có chỗ để đi, được đại tiểu thư thu nhận, nô tỳ vô cùng cảm kích. Nhưng . . . nhưng mà, đi Quý Dương, nô tỳ phải xa rời quê hương, không có người thân, nô tỳ. . . .

Điền Diệu Văn tức giận nói: - Cái loại cha, huynh vô tình của người thì có gì mà phải lưu luyến.

Diệp Thiển chỉ là một nữ tử không có kiến thức, xuất thân từ một gia đình bình thường, đâu có được tiêu sái như vậy, nói bỏ là bỏ được, nên lúc này, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

Diệp Tiểu Thiên thấy vậy, ngẫm nghĩ một lát, nói: - Vậy. . . không bằng thế này. Ta có một ngôi nhà trên núi, trước mắt có thể vào ở rồi. Đến lúc đó, phải thuê một vài hạ nhân, đầu bếp. Nếu Diệp tiểu cô nương không muốn rời xa quê hương, thì hãy đến phủ của ta làm việc đi, được không?

Diệp Thiến nghe xong, sắc mặt mừng rỡ, vội vàng quỳ gối, cảm kích nói: - Đa tạ Diệp Điển sử đại nhân, đa tạ Diệp Điền sử đại nhân.

Thấy bách tính vẫn vây quanh, Diệp Tiểu Thiên bèn gọi một nha dịch đưa Diệp Thiến đến nhà của mình, để Mao Vân Trí đưa nàng lên núi. Căn nhà trên núi về cơ bản đã hoàn thành, rất nhiều phòng đã có thể vào ở.

Sau đó, Diệp Tiểu Thiên cười nói với Điền Diệu Văn: - Điền cô nương, thủ đoạn rất hay.

Điền Diệu Văn liếc hắn một cái, nói: - Hình như ngài đã hiểu ra ta dùng thủ đoạn gì rồi?

Diệp Tiểu Thiên cười cười, nói: - Sau khi cô nương ký tên điểm chỉ, lúc gác bút lông về chỗ cũ, liền nhân cơ hội lấy ống tay áo che đi, dùng ngón tay cái chấm vào mực, sau đó giả vờ gấp chứng từ lại, chấm thêm một nét dưới chữ "hạ" để biến thành chữ "bất" , khiến Phùng viên ngoại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đúng không?

Vương chủ hộ vừa rồi không để ý thấy Điền Diệu Văn lau tay, mặc dù, đoán chắc rằng là thủ đoạn của Điền Diệu Văn, tô sửa chữ "hạ" , nhưng không biết là nàng ra tay lúc nào. Suy nghĩ của Vương chủ hộ chỉ dừng lại ở chỗ dùng bút thế nào. Dưới con mắt của bao người, không ai nhìn thấy nàng ta xóa sửa, y vẫn nghĩ mãi không ra, lúc này nghe Diệp Tiểu Thiên nới mới bừng tỉnh đại ngộ.

Điền Diệu Văn thản nhiên cười nói với Diệp Tiểu Thiên: - So với chủ ý của ngài thì sao?

Diệp Tiểu Thiên nhún vai nói: - Ta là động tay chân phá kỹ xảo, cô là dùng kỹ xảo phá kỹ xảo. Nói một cách sâu xa, thì cũng tương đương nhau, đều là giở trò xỏ lá, có khác biệt sao?

Điền Diệu Văn bĩu môi. Mặc dù không cho là như vậy, nhưng mà nghĩ kỹ lại, xét về tính chất đúng là không có gì khác biệt, tự nhiên cũng không nói được lời gì để phản bác. Diệp Tiểu Thiên nói: - Nếu như Điền cô nương là một nam nhân, ta nhất định phải kết nghĩa kim lan với cô.

Điền Diệu Văn nhìn hắn, nhướng mày nói: - Bởi vì tình đầu ý hợp sao?

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười: - Không phải. Bởi vì, ta và cô là cùng một loại người. Mà người như chúng ta, thì dễ đặc tội. Cho nên, ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có làm huynh đệ mới tránh được làm kẻ địch.

Điền Diệu Văn nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Thiên. Đột nhiên, thản nhiên cười, sắc mặt thả lỏng, con người rung động. . . .

Qua Nghi môn, Diệp Tiểu Thiên và Vương Chi bộ chia tay. Điển sử phòng của hắn ở bên trái, đối diện với Thiểm áp phòng của Huyền thừa. Mà Thiêm áo phòng của Chủ bộ ở viện bên phải, đối diện với Lục khoa.

Vtrong Chú bộ đua Diền Diệu Văn vào viện, nàng vẫn mặc y phục nam nhân, toàn thân áo trắng, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng vuốt vuốt chuỗi quạt giấy, dáng người khoan thai.

Hai người đi vào viện, liền thấy ở dưới hành lang dài bên ngoài Thiểm áp phòng của Chủ bộ, có một người đang cúi đầu chậm rãi đi tới đi lui, tâm sự nặng nề. Vương Chi bộ và Điền Diệu Văn liếc mắt là nhận ra Từ Bá Di

Lúc Điền Diệu Văn với tư cách là nữ Tụng sư (luật sư thời xưa) ở trên công đường thay tiểu cô nương Diệp gia ra mặt, Từ Bá Di đang ở trong Hộ khoa phòng phát hỏa. Khi vừa đến huyện Hô, gã đã khai đao với bên Tư pháp, tiến hành thay đổi lớn ở đó. Kết quả, chỉ sau hai ngày, Diệp Tiểu Thiên đưa toàn bộ người mà gã đổi trở về, ngang với việc đánh gã một cái bạt tai.

Mấy ngày nay, Từ Bá Di hơi hòa hoãn lại, tạm thời không dám khiêu khích Diệp Tiểu Thiên, liền đi giày vò Lục khoa, qua đó để nâng cao cảm giác tồn tại của mình.

Từ Bá Di khiển trách: - Các ngươi sửa sang hộ tịch kiểu gì thế này, loạn xạ hết cả lên. Phân thuộc, họ tên, đều phải có hướng dẫn tra cứu, mới dễ tìm thấy. Các ngươi xem sổ đăng ký của các ngươi, nếu bổn quan yêu cầu các ngươi tra một hộ gia đình, các ngươi phải mất bao lâu mới tìm thấy, hả?

Một tiểu lại thấp giọng, khép nép nói: - Đại nhân, ngài có chỗ không biết. Huyện chúng ta có nhiều tộc định cư. Trong những bộ lạc đó, rất nhiều người có tên đặc biệt quái dị. Một chữ cũng có thể thành tên, 7,8 chữ cũng có thể thành tên, thực sự là không có quy luật gì mà theo. Nói đến họ thì càng nhiều loại, có bộ lạc thì con cái lấy theo họ mẹ, tổ phụ họ này, cha lại họ khác, đến đời con cháu lại một cái họ mới, vô cùng kỳ quái. Cùng một nhà cũng không thể hướng dẫn tra cứu ra.

Từ Bá Bi cả giận nói: - Ta không nghe những lời thoái thác này của ngươi, nếu hỗn loạn như thế thì quan phủ quản lý thế nào? Tóm lại, đây là vấn đề của ngươi. Các ngươi không biết để bọn họ đặt tên theo quy luật của người Hán sao? Quan phu nuổi đám vô dụng các ngươi. . . .

Từ Bá Bi đang nói, một tiểu lại hào hứng chạy vào, lớn tiếng nói: - Này! Nhanh đi xem, hôm nay có một cô nương làm Tụng sư, không những thế lại còn cực kỳ xinh đẹp. . .

Gã nói được một nửa, mới phát hiện Huyện thừa đại nhân đang ở trong phòng, nhất thời sững sờ, ngây người ở đó. Từ Bá Di lạnh lùng trừng mắt, liếc gã một cái, hỏi: - Nữ Tụng sự cái gì?

Tiểu lại kia ngượng ngùng đáp: - Nghe nói. . . nghe nói là cháu ngoại của Vương Chi bộ, trượng nghĩa ra mặt, làm Tụng sự cho một dân phụ.

-



Hả ?

Từ Bá Di nghe nói là cháu ngoại của Vương Chi bộ, trong lòng khẽ động: "Vương Chủ bộ cùng Tri huyện đối phó với bên trên rồi sao?"

Từ Bá Di cũng không buồn tạo uy với gã tiếu lại đó, lập tức rời khỏi Hộ khoa, đi thắng đến đại đường xem xét tình hình.

Từ Bá Di chưa từng nhìn qua khuôn mặt được tháo khăn của Điền Diệu Văn, nhưng mà cũng - đoán ra được vài phân tướng mạo của nàng, đặc biệt là giọng nói của Điên Diệu Văn thì gã vô cùng quen thuộc. Đặc biệt cô nương này lại còn có họ Điền, đến nước này chăng lẽ Từ Bá Di còn không biết nàng ta là ai.

Từ Bá Di nhận ra thân phận của Điền Diệu Văn, nhất thời trong lòng đại loạn. Điền đại tiểu thư đến huyện Hô, lại giả là cháu gái của Vương Chi bộ, bọn họ bắt đầu tham gia từ lúc nào? Tại sao đại tiểu thư đến huyện Hô mà lại không tìm ta?

Từ Bá Di càng nghĩ càng sợ, nóng lòng muốn gặp Diền Diệu Văn, thăm dò thái độ của nàng. Nhang Điền Diệu Văn bận giúp cô nương Diệp gia biện hộ, gã vẫn chưa có cơ hộ tiếp cận, chỉ đứng từ xa quan sát, cho đến khi thấy Điền Diệu Văn cùng Vương Chu bộ trở lại huyện nha, gã liền chạy về trước đợi.







Quyển 7 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch