Con gấu trúc mập mạp nhìn có vẻ ngu ngơ này có lẽ là một trong những loài động vật cổ quái nhất trên đời. Nó vốn là loài ăn thịt, nhưng thức ăn yêu thích nhất của nó lại là măng. Bình thường nhìn nó mong manh, vô cùng đáng yêu, nhưng lúc hung tính trỗi dậy thì ngươi sẽ rất nhanh biết được, thực ra gấu trúc vẫn là gấu.
Miệng nó có một ít răng nhỏ màu trắng, có khả năng cắn bẹp cả một cái nồi sắt. Từ trước đến giờ, chỉ cần dùng măng là có thể dụ dỗ được chiến thần gấu có hàm răng khủng bố đó.
Khi không kiếm được đồ ăn yêu thích là măng, gấu trúc có thể ăn lúa mì, cây mộc tặc, thanh mao, đương quy, kể cả vỏ cây nếu nó tham ăn cũng chén được. Thậm chí... hóa thân thành mèo...
Điểm này thì nó rất giống với Diệp Tiêu Thiên. Ấn tượng đầu tiên của người khác về hắn không bao giờ là toàn bộ dáng vẻ chính thức của hắn. Người cho rằng hiểu hắn, lại chưa hẳn đã hiểu được.
Kẻ cho rằng hắn không hiểu về mình, thực ra chưa hẳn hắn không biết. Người cho rằng hắn vô hại, nhưng… Mấy con cá này không bỏ nội tạng cũng không đánh vảy, chỉ đơn giản lấy một cành cây xiên qua rồi gác lên đống lửa, dùng cách ăn rất nguyên thủy. Cho dù không có muối nhưng mùi thơm nhanh chóng tỏa ra. Ngửi được mùi thơm, con gấu trúc không biết đang trốn nơi nào liền chui ra, ngồi xổm bên đống lửa, cái lưỡi thè ra, rũ xuống, dáng vẻ thèm chảy nước miếng, hiền lành vô hại.
Diệp Tiểu Thiên nhìn tiểu tử có cái bụng tròn vo này, lòng không khỏi phát sầu.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Huynh đệ, ngươi thật sự là... có thể ăn được.
Chú gấu con cụp lưỡi nhìn cá nướng không chớp mắt.
Diệp Tiểu Thiên lại nói:
- Bốn con cá này, ba người chúng ta ăn, phần còn thừa chỉ sợ cũng chỉ đủ cho ngươi lửng dạ. Hôm nay ngươi chịu khó nếm thử vậy, không ăn nhiều được không? Đợi sáng mai, ta mua cho ngươi ba giỏ măng, hiện giờ ca là người có tiền.
Chú gấu con liếm liếm đầu lưỡi, vẫn nhìn con cá, lặng im không chút ý kiến.
Diệp Tiểu Thiên búng tay nói:
- Ta xem như ngươi đã đáp ứng rồi đó.
Chú gấu con vẫn mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không biết trong lúc thất thần, người ta đã ký với nó một hiệp ước không bình đẳng như vậy.
Thịt cá sẽ chín rất nhanh, dù chưa thêm một chút gia vị nào nhưng khi nướng như vậy, mùi tỏa ra vô cùng thơm, chỉ còn sót lại một chút mùi tanh. Ba người đều đói tới mềm bụng, nhưng Thủy Vũ vẫn dựa theo tiêu chuẩn thục nữ, cùng nhỏ nhẹ ăn với Nhạc Diêu.
Nàng muốn dạy cho nữ nhi dáng vẻ tiểu thư ưu nhã cao quý lúc trước.
Các nàng ăn chậm nên Diệp Tiểu Thiên cũng đành phải giảm tốc độ, hướng về chú gấu con đang ngồi cạnh nghiêm túc nói:
- Ca ca kiếm tiền rất vất vả, biết không? Để ca ca ăn trước, ngươi có thể ăn nhưng chỉ cần ăn một chút là được rồi. Ngoan rồi Thiên ca ca mua măng cho ngươi ăn.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy rất vui mừng, sờ đầu Nhạc Diêu nói:
- Nhạc Diêu nhà chúng ta hiểu chuyện rồi, muội ăn nhiều một chút, ca ca không đói bụng.
Thủy Vũ cẩn thận nhặt xương cá cho Nhạc Diêu, vừa làm vừa nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Diệp đại ca, chuyện bộ xiêm y vừa rồi là thế nào?
Hắn phải tìm cách nói khéo với Thủy Vũ, dù sao uy tín của một người chủ gia đình như hắn cũng không thể cứ như vậy mà ném đi được.
Diệp Tiểu Thiên giống như ăn cá bị bỏng miệng, nói một cách hàm hồ:
- Hả, nàng nói xiêm y kia phải không? Ha ha, chất liệu may cũng không tồi chứ? Buổi tối thử mặc xem, nếu vừa ta sẽ đưa cho nàng. Trên người ta còn hai mươi lạng bạc, nếu dùng tiết kiệm cũng đủ cho chúng ta chi tiêu trong nửa năm, đương nhiên không tính tới con gấu con tham ăn này.
Sắc mặt Tiết Thủy Vũ có chút thay đổi, nàng nhận ra Diệp Tiểu Thiên có ý đánh trống lảng. Bộ quần áo nữ nhân này đến cùng là có vấn đề gì? Trong giây lát, nàng tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh.
Nàng đưa thịt cá đã gỡ sạch xương cho Nhạc Diêu, sau đó đứng dậy đi tới cửa phòng bên trong, eo thon nhỏ uốn éo, quay đầu nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Diệp đại ca, huynh ngồi xuống đây, tiểu muội có lời muốn nói.
Chú gấu con đang ngồi xổm chăm chú nhìn Nhạc Diêu ở bên cạnh, thấy tiểu chủ nhân không có ý chia sẻ, nó rất không cam lòng. Chợt thấy Diệp Tiểu Thiên và Thủy Vũ bỏ đi, chú gấu con duỗi bàn chân, vụng trộm khều lấy con cá đã nướng chín trước mặt. ***
Nhạc Diêu vỗ “chát” một tiếng lên chân nó, nói:
- Vừa rồi không phải cho ngươi rồi sao. Nghe lời Tiểu Thiên ca ca, hôm nay không cho phép ngươi ăn.
Gấu con rất ủy khuất, tức giận dời thân, theo Diệp Tiểu Thiên đi vào trong.
Thấy Diệp Tiểu Thiên đã vào phòng, Tiết Thủy Vũ hạ giọng, hỏi với vẻ khẩn trương:
- Sao có thể như vậy, ta lại đi làm chuyện không có nhân phẩm thế sao?
Tiết Thủy thở ra nhẹ nhàng, nói:
- Chỗ ngân lượng kia, còn có xiêm y nữ nhân, huynh làm sao có được? Cho dù hôm nay huynh tìm được việc, cũng không thể được trả công bằng xiêm y nữ nhân chứ?
- Cái này... nói tới cái này...
Diệp Tiểu Thiên nghĩ tới chuyện tối nay, trong lòng quả thực có chút xấu hổ.
Tuy ngoài phòng có ánh lửa chiếc vào nhưng trong phòng vẫn mờ mờ tối, chỉ có đôi mắt Thủy Vũ sáng lấp lánh, nàng chăm chú nhìn Diệp Tiểu Thiên, chờ câu trả lời.
Diệp Tiểu Thiên nói với buồn rầu:
- Bộ xiêm y kia đúng là không dễ nói, nó vốn là người ta cho ta. Chỗ bạc kia cũng là người khác cố nhét cho ta, không lấy thì phí, hơn nữa có ai không muốn lấy bạc, nên ta liền... Có điều... việc này quá phức tạp, ta thật sự không biết bắt đầu từ đâu.
- Diệp đại ca, không nghĩ tới huynh vì chúng ta, thậm chí cả loại chuyện này cũng chịu làm. Muội... muôi thật không biết nên cảm tạ huynh thế nào. Diệp đại ca, huynh không cần phải chịu thiệt thòi như vậy.
- Diệp đại ca, huynh không cần nói nữa, muội hiểu, trong lòng muội hiểu rồi. Mặc kệ người khác nhìn người thế nào, muội cũng sẽ không xem thường huynh. Diệp đại ca, đêm mai huynh đừng làm tiếp nữa, muội dù chết đói cũng không thể để huynh chịu thiệt thòi như vậy.
Diệp Tiểu Thiên há hốc mồm, mãi nửa ngày sau mới lúng túng mà nói:
- Nàng... trước kia thật sự là tiểu thư khuê các, không bước ra khỏi cửa một bước sao?
Thủy Vũ nói một cách sâu kín, thấu hiểu:
- Không ra khỏi cửa một bước thì chuyện gì cũng không biết sao? Thật ra những thiên kim tiểu thư phú gia, mỗi lần khai mở hội thi thơ, trao khăn tài tử, thường ít đàm luận về thơ phú, chủ yếu là nói về nam nhân và một số việc liên quan tới nam nhân.
Diệp Tiểu Thiên vỗ trán, toàn thân cảm thấy vô lực, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chuyện không phải như nàng nghĩ. Thực tế là hôm nay ta đi tìm việc làm, tới chạng vạng tối chân đi đã mỏi, liền dừng chân trước của một gia đình...
Mắt thấy nếu tiếp tục giấu diếm, lừa gạt thì có lẽ đến ăn cơm bao (trai bao) cũng không bằng, làm sao Diệp Tiểu Thiên có thể nhẫn nhịn được. Hắn đành kể chi tiết sự việc cho Thủy Vũ nghe. Nàng càng nghe con mắt càng mở lớn, tới khi hắn nói xong, Tiết Thủy Vũ đột nhiên quay người đi, hai tay bịt kín khuôn mặt.
- Rất đáng buồn phải không? Thật ra chuyện cũng không có gì, ta không hề hao phí công sức, còn thuận tay cầm cả đống đồ vật mang về. Ai bảo y có mắt như mù, lại coi ta là thiếu niên y tiên.
- Nàng yên tâm, lúc ấy trời tối mờ, y chưa nhìn rõ hình dáng của ta, sau này chẳng lẽ lại tìm ta toàn thành vì hai mươi lạng bạc sao? Mấy ngày tới ta cẩn thận một chút là được.
Bả vai Tiết Thủy Vũ vẫn run lên từng đợt, trong lòng Diệp Tiểu Thiên bỗng thấy cảm động, không còn chút oán hận hay hối tiếc công sức của mình đã bỏ ra. Không phải may mắn mà chiếm được được trái tim nàng sao? Hắn tiến lên, dịu dàng đặt tay lên vai Thủy Vũ, sau đó nâng khuôn mặt, xoay lại, định lau khô nước mắt cho nàng. Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng Tiết Thủy Vũ chỉ nhịn cười tới mức mặt đỏ ửng lên.
Diệp Tiểu Thiên vừa bực mình lại vừa buồn cười, trừng mắt nhìn nàng cả nửa ngày mới nói với giọng rất hung hăng:
- Cười đủ chưa?
Tiết Thủy Vũ vừa kịch liệt áp chế cảm xúc bình thường trở lại, còn đang thở hổn hển. Nhưng khi nhìn vào mắt Diệp Tiểu Thiên, nàng lại lập tức cảm thấy buồn cười, vội vàng quay mặt đi, bờ vai không ngừng rung động. Diệp Tiểu Thiên dở khóc dở cười, không chút nghĩ ngợi mà vung tay vỗ mạnh một phát. Bốp!
Mông Thủy Vũ bị tát một tiếng giòn vang.
Tiết Thủy Vũ kêu “a” một tiếng, giật nảy mình xoay người lại. Trong ánh đèn đêm leo lét, gương mặt nàng nhanh chóng đỏ ửng lên.
Diệp Tiểu Thiên vỗ một cái, trong lòng cảm thấy rất lo sợ. Nhưng hắn thấy Tiết Thủy Vũ dù kinh ngạc nhưng cũng không có ý tức giận nên trong nội tâm cũng buông lỏng hơn. Hắn tranh thủ thời gian ra vẻ giận dỗi nói:
- Ta chật vật như vậy, nói cho cùng không phải bởi vì các nàng sao? Còn dám cười ta!
Diệp Tiểu Thiên khoác tay sau lưng, nghênh ngang đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng trong, ngón tay đang để đằng sau nhẹ vân vê vài cái. A, co dãn quá, thơm mềm quá, cảm giác này yêu chết đi được.
Hai tay Tiết Thủy Vũ ôm lấy mông, giật mình nhìn bóng lưng Diệp Tiểu Thiên, một lúc lâu sau vẫn không thốt lên lời. ***
Buổi sáng, Lý Vân Thông dẫn theo một nha dịch mặc thường phục đuổi tới miếu thổ địa, đợi rất lâu vẫn không thấy bọn họ đi ra. Gã không yên lòng, đang định xông vào miếu thì Diệp Tiểu Thiên ung dung bước ra ngoài, phía sau là hai muội muội và con gấu trúc tham ăn kia.
Lý Vân Thông cười mà như không cười nói:
- Cảm giác đói bụng một ngày một đêm thế nào? Tiểu huynh đệ, không bằng người đáp ứng yêu cầu của đại nhân chúng ta, trợ giúp quan phủ phá án. Đại nhân sẽ không bạc đãi người, có chúng ta trong tối ngoài sáng bảo hộ, ngươi còn sợ bọn người kia tới ám sát sao?
Diệp Tiểu Thiên dương dương tự đắc, cười cười nhìn gã, sau đó cất giọng nói:
- Đi! Đi ăn cơm!
Tiết Thủy Vũ, Dương Nhạc Diêu không hẹn mà cùng vênh mặt, cao ngạo bước tới trước mắt Lý Vân Thông. Con gấu con cõng trên lưng giỏ trúc, từ lúc xuống núi, đồ ăn của nó do Diệp Tiểu Thiên bỏ ra, nó cũng cần góp chút công cho xứng đáng.
Lý Vân Thông nhìn bọn Diệp Tiểu Thiên nghênh ngang xuống núi, gã xoa cằm nghi ngờ tự nhủ:
- Kỳ lạ! Tiền của bọn họ đã hết, lấy đâu ra tiền ăn cơm? Hẳn là tối qua hắn đã làm chuyện gì đó xằng bậy.