Hắn vội vàng chạy tới phòng nhỏ trên đỉnh núi, phát hiện ở ngoài phòng, Đoản Chủy đã mang nhân mã võ trang đầy đủ mai phục trong bụi cỏ. Rất nhiều yêu quái đang từ bốn phương tám hướng chạy tới, tư thế như sắp đại chiến.
Dĩ Tố khẩn trương đứng ngoài cửa, gương mặt lo lắng, nhìn thấy Khỉ Đá đến, rõ ràng trấn định không ít.
Dù sao Na Tra cũng là một trong những thiên tướng hàng đầu của Thiên Đình, vô luận Dương Thiền có nói gì thì bọn họ vẫn không thể buông bỏ đề phòng được.
Người và yêu, chung quy không cùng đường. Cho dù Dương Thiền dành nhiều năm vất vả trả giá mới đổi lấy địa vị tối cao ở Hoa Quả Sơn như ngày hôm nay, cũng là như thế.
Kỳ thật không chỉ bọn họ, Khỉ Đá cũng không buông đề phòng.
Tuy luôn nghe rằng Na Tra đang giúp Dương Thiền, nhưng nếu thật sự chạm trán Lý Tịnh, Na Tra sẽ giúp ai, Khỉ Đá thật lòng không chắc.
Bất đắc dĩ nhìn hai người đang khẩn trương hồi hộp kia, Khỉ Đá bước nhanh tới cửa, đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ.
Trong phòng nhỏ, Dương Thiền vẫn ngồi trên giường, Na Tra đứng bên cạnh, tựa như một đứa bé bình thường đang cùng nàng nghiên cứu cái gì đó, thỉnh thoảng cười ra tiếng.
Cảnh tượng này bất kể thế nào cũng không thể làm người ta liên tưởng đến nguy hiểm, Khỉ Đá nhất thời an tâm không ít.
Ngẩng đầu, Na Tra thấy Khỉ Đá đứng ở ngoài cửa, nét tươi cười trẻ con thoáng cái mất tăm, đổi thành mặt lạnh như tiền.
Ho khan hai tiếng, Khỉ Đá xách Hành Vân côn bước vào phòng.
- Tới rồi?
Dương Thiền mỉm cười, ngẩng đầu giới thiệu:
- Đây là Tôn Ngộ Không, đệ tử nhập thất thứ mười của tổ sư Tu Bồ Đề, bây giờ là lão đại của Hoa Quả Sơn chúng ta. Đây là Na Tra... Ừm, chắc không cần giới thiệu đâu nhỉ?
- Đại danh đỉnh đỉnh. Không cần giới thiệu cũng biết.
Khỉ Đá thản nhiên nói.
Nhìn chằm chằm Khỉ Đá, Na Tra đơn giản chắp tay nói:
- Tại hạ tam thái tử Na Tra. Hạnh ngộ.
Thần sắc của Na Tra lúc này lại hơi mang ý khiêu khích. Khác xa với hình ảnh đứa trẻ ham chơi mà Dương Thiền thường miêu tả, tư thái này nghiễm nhiên là một vị chiến tướng cao ngạo.
- Tại hạ Tôn Ngộ Không, hạnh ngộ.
Khỉ Đá cũng cười đáp lễ.
Loáng thoáng, hắn có thể cảm giác được Na Tra đang điều động linh lực.
Xem ra, lai giả bất thiện.
Đặt mấy món đồ chơi trong tay xuống tấm thảm lông phủ trên chân, Dương Thiền nói:
- Na Tra nói muốn gặp ngươi, nên ta bảo Hắc Tử kêu ngươi đến.
- Ồ? Vậy à.
Khỉ Đá đi đến trước bàn, không ngồi xuống mà chỉ nhìn chằm chằm Na Tra, lễ phép cười:
- Không biết tam thái tử tìm tại hạ có chuyện gì?
Na Tra cười hì hì khoanh tay, nhìn Khỉ Đá từ trên xuống dưới:
- Lão đầu nói, ngươi giết một vạn binh tướng của Nam Thiên Môn ta, còn bắt Quảng Mục Thiên Vương làm tù binh, có việc này không?
- Cái này thì... có.
Khỉ Đá không khỏi nắm chặt Hành Vân côn.
- Thừa nhận cũng sảng khoái nhỉ. Chính vì chuyện này, lão đầu cố ý triệu ta tới, còn bảo ta dạ tham (ban đêm dò xét) Hoa Quả Sơn xem thực hư thế nào.
- Nói như vậy, Lý Thiên Vương không có ý định lấy Bàn đào đổi người?
Na Tra nuốt nước bọt, bĩu môi quay đầu nhìn Dương Thiền, lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Khỉ Đá, đùa cợt nói:
- Thế thì không đến mức, lão đầu chưa bao giờ là người chỉ biết chuẩn bị một phương án. Hiện tại lão đầu đã tự mình lên Thiên Đình xử lý chuyện này, chẳng qua số lượng Bàn đào không nhỏ, hội Bàn đào còn cách rất lâu, cộng thêm trên trời một ngày dưới đất một năm, sợ là một năm rưỡi cũng chưa về kịp. Bọn yêu quái ở Đông Thắng Thần Châu đều nhờ ngươi mới có cơ hội thở dốc đấy.
- Vậy sao? Vậy ngươi dạ tham Hoa Quả Sơn, là định "tham" thế nào đây?
- Trước khi đến đây, ta định uống chén trà rồi đi, trở về bịa chuyện là xong. Nhưng kể từ khi biết ngươi ngược đãi Quảng Mục, bản thái tử nghĩ, uống chén trà rồi đi có phải quá vô trách nhiệm hay không?
Dương Thiền cũng nhận ra sự tình không ổn, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Không đợi nàng kịp phản ứng, trong tích tắc, chỉ thấy Na Tra nhướng mày, vung tay ra. Càn Khôn quyển chẳng biết tự lúc nào đã rời tay, lấy thế lôi đình đánh về phía Khỉ Đá.
Sớm đã có chuẩn bị, Khỉ Đá nghiêng người chợt lóe, Càn Khôn quyển sát qua hai má, song cửa phía sau trong nháy mắt đã bị đánh thành bột phấn, Càn Khôn quyển cũng bay ra ngoài.
Yêu quái mai phục phía ngoài bắt đầu xôn xao.
- Quả nhiên động thủ!
Đoản Chủy rút loan đao, quát to:
- Các huynh đệ, lên!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hai bóng người đã một trước một sau từ cửa sổ nát vụn bắn ra, lơ lửng trên không cách mặt đất hơn mười trượng.
Càn Khôn quyển lượn một vòng, cuối cùng vững vàng rơi vào tay Na Tra.
Lốc xoáy cuồn cuộn.
Na Tra lúc này, chân đạp Phong Hỏa luân, tay cầm Hỏa Tiêm thương, người khoác Hỗn Thiên lăng, ngọn lửa hừng hực bốc lên xung quanh. Từ xa nhìn lại, giờ phút này Na Tra thật giống như một ngôi sao sáng chói trên đỉnh núi.
Bên kia, Khỉ Đá cũng là tay cầm Hành Vân côn, toàn thân lông tơ hơi dựng thẳng, linh lực khắp người nhảy nhót y hệt tia chớp phát ra tiếng xẹt xẹt, nhếch mép lộ ra răng nanh, chậm rãi bày tư thế chiến đấu, gừ gừ gầm nhẹ, nghiễm nhiên đã là dáng vẻ dã thú.
- Hai người các ngươi dừng tay cho ta!
Dương Thiền nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa la lên.
Na Tra không quay đầu lại, nói:
- Thiền tỷ tỷ, hãy để Na Tra so chiêu với hắn. Làm lão đại của tỷ, không có chút thực lực là không được. Huống hồ ngược đãi tù binh của Nam Thiên Môn ta, nếu Na Tra không nói tiếng nào, thì cũng không thể nói nổi.
Khỉ Đá cúi đầu nhìn Dương Thiền.
Thương bệnh chưa lành, lúc này Dương Thiền quá căng thẳng mà sắc mặt trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh, thân hình lại càng lung lay sắp đổ. May mà Dĩ Tố ở ngoài cửa vội vàng qua đỡ, Đoản Chủy cũng chạy tới mở cánh bảo vệ, mới làm Khỉ Đá hơi chút yên lòng.
Hít một hơi thật dài, Khỉ Đá nhìn chăm chú vào Na Tra, nói với Dương Thiền:
- Không sao, để ta và hắn so chiêu đi.
Dứt lời, hắn đưa tay chỉ hướng Đoản Chủy quát to:
- Các ngươi, không được ra tay! Nghe rõ chưa!
- Rõ!
Các yêu quái giơ cao binh khí, cùng nhau hô lên.
Na Tra hơi ngẩn ra:
- Xem ra, Hoa Quả Sơn thật không phải một thế lực yêu quái bình thường. Ít nhất, không phải một đám ô hợp.
- Quá khen.
Hai luồng linh lực cuồn cuộn tụ tập trên trời, mắt thường có thể thấy được dòng khí màu đỏ đậm và màu vàng thẫm phân cách ở hai bên, ngay cả tầng mây trên đỉnh đầu cũng theo đó mà biến sắc, đại chiến sắp tới.
Dương Thiền che ngực, mắt vô lực mà nhìn, thở dài.
Dần dần, hết thảy sẵn sàng, Na Tra chậm rãi chau mày, ánh mắt sắc bén, quát:
- Xem thương!
Nháy mắt, Na Tra hóa thành ánh sáng đỏ bay về phía Khỉ Đá.
Trong nháy mắt này, Khỉ Đá nắm chặt Hành Vân côn, bắp thịt căng cứng, cúi người làm tư thế phòng thủ phản kích.
Một tiếng nổ vang, tia lửa văng khắp nơi.
Hai thanh binh khí đan vào nhau bùng phát một luồng sóng xung kích, kèm theo vài tia lửa quét ngang, nháy mắt thổi quét toàn bộ đỉnh núi. Tất cả yêu quái kinh hãi cúi người. Đoản Chủy vội vàng dang cánh chống đỡ sóng nhiệt bảo vệ Dương Thiền và Dĩ Tố.
Phía sau cánh của Đoản Chủy, Dương Thiền che miệng, ngơ ngác nhìn hai người kia hóa thành tia chớp va đập vào nhau, tóe ra tia lửa, bộc phát từng cơn trùng kích, âm thanh như sấm tràn ngập trời đất, phảng phất bão táp kéo đến.
Na Tra cầm Hỏa Tiêm thương, mỗi kích đều ẩn chứa ngọn lửa, lông trên tay Khỉ Đá không cẩn thận dính phải, tức thì cháy sém một mảng. Đau đớn, Khỉ Đá không thể không đổi công làm thủ, nhất thời rơi xuống hạ phong.
Bất quá chuyện này chỉ trong nháy mắt. Khỉ Đá liền nhanh chóng ngưng tụ linh lực tạo thành hộ thuẫn ngăn cách toàn bộ lửa khỏi cơ thể, xoay chuyển cục diện.
Thế công sắc bén bị hóa giải. Rất nhanh, Na Tra ném Càn Khôn quyển về phía Khỉ Đá.
Thân hình Khỉ Đá lại chợt lóe. Nhưng lần này Càn Khôn quyển lại ở không trung thay đổi quỹ đạo, vòng trở về đánh mạnh vào gáy Khỉ Đá.
Trong lúc bối rối, Khỉ Đá đành phải phân tâm đỡ đòn, lại cảm thấy tay hơi tê rần. Lực công kích của Càn Khôn quyển này không ngờ có thể sánh ngang với một kích chính diện của Na Tra! Hơn nữa sau khi bị chấn bay ra xa, nó lại vòng trở về!
Khỉ Đá không khỏi trừng lớn mắt.
Càn Khôn quyển giống như có ý thức, không ngừng xoay xung quanh Khỉ Đá, nó liên tiếp bắt giữ sơ hở trong lúc hắn giao chiến với Na Tra. Một lát sau, lại thành nó qua lại không ngừng tập kích kiềm chế Khỉ Đá, còn Na Tra thì bắt giữ sơ hở công kích. Luân phiên lặp lại không ngừng, cảm giác này thật giống như một chọi hai, không cách nào dùng toàn lực tấn công một nơi được.
Khỉ Đá bắt đầu có chút rối loạn, không thể không tập trung tinh lực nghiêm túc đánh nhau.
Một hồi, mười lăm hiệp đã qua, thế công sắc bén của Na Tra vẫn không có tiến triển, vì thế Na Tra lại tăng thêm một thứ.
Chỉ thấy Hỗn Thiên lăng toả ánh sáng đỏ rực rỡ, rời khỏi Na Tra đánh úp về phía Khỉ Đá.
Khỉ Đá giơ gậy đánh, Hỗn Thiên lăng rất nhanh quấn quanh, trong nháy mắt đã trói chặt tay cầm côn của hắn. Đây chỉ là nhẹ, nếu không phải Khỉ Đá nhanh chóng phát hiện tránh kịp, cả người hắn đã bị nó cuốn lấy.
Yêu quái dưới mặt đất không khỏi ngây người.
Na Tra ở xa xa khoanh tay ôm Hỏa Tiêm thương, có chút hứng thú nhìn Khỉ Đá đang không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi Hỗn Thiên lăng, cười ha ha:
- Sao nào? Nhận thua, ta sẽ tha cho ngươi.
- Lời này nói quá sớm!
Khỉ Đá hét to một tiếng, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại đến kích cỡ con muỗi, chui khỏi Hỗn Thiên lăng bay lên chỗ cao.
Hỗn Thiên lăng mất đi mục tiêu, lượn một vòng rồi rơi vào tay Na Tra:
- Ồ, cũng biết cách giải quyết đấy.
Khỉ Đá thở hồng hộc nhìn Na Tra, trên trán từng giọt mồ hôi rơi xuống.
Không phải vì kiệt lực, mà là vì đau đầu, bị động, chật vật. Phương thức chiến đấu của tên Na Tra này thật sự rất kỳ quặc. Nếu đem so sánh, hắn càng muốn đối chiến với Dương Tiễn, đơn giản là lực lượng và kỹ xảo đối kháng, không có nhiều pháp bảo lung ta lung tung như vậy.
Cũng may bây giờ Hỗn Thiên lăng, Càn Khôn quyển, Hỏa Tiêm thương đều đã thử qua, kế tiếp, có lẽ sẽ không khó đánh.
Cắn răng, Khỉ Đá kiên trì rơi xuống cùng độ cao với Na Tra.
Na Tra mặt mày mang cười nhìn Khỉ Đá:
- Ta bắt đầu tin tưởng ngươi có thể dễ dàng đánh bại Quảng Mục Thiên Vương rồi. Tu vi Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong, nếu để ngươi đánh quen pháp bảo của ta, vậy ta bị thiệt rồi.
Khỉ Đá mặt không thay đổi nhìn hắn, loáng thoáng có dự cảm bất tường.
- Cho nên, bắt đầu từ giờ, dùng toàn lực đi!
Na Tra hét lớn một tiếng, gió lốc bốn phía thổi quét làm chúng yêu mở mắt không ra.
Chỉ thấy Na Tra hai tay ở hai bên nắm chặt, nhìn chằm chằm Khỉ Đá, cắn chặt răng, toàn thân dấy lên ngọn lửa, cả người nháy mắt hóa thành một quả cầu lửa hừng hực, chiếu cả đỉnh núi sáng như ban ngày.
Ngay sau đó, quả cầu lửa từ giữa vỡ ra.
- Ba đầu, sáu tay?
Khỉ Đá không khỏi giật mình, hoàn toàn giật mình.
Chúng yêu dưới đất sợ ngây người.
Ba đầu sáu tay xem như thuật pháp cấp bậc cực cao của Hành giả đạo, nhưng Khỉ Đá cũng biết, không đủ gây sợ hãi. Mấu chốt là pháp bảo trên sáu cái tay đó!
Càn Khôn quyển, Hỗn Thiên lăng, Phong Hỏa luân, Hỏa Tiêm thương thì không nói. Còn có Trảm Yêu kiếm, Khảm Yêu đao, Phược Yêu tác, Hàng Yêu xử, Tú Cầu nhi...
Khóe miệng Khỉ Đá co giật.
Đây rốt cuộc là sao? Toàn thân tên này là cả một kho vũ khí di động chắc!