Bắc Câu Lô Châu, bên trong khoang của chiến hạm chỉ huy thuộc thủy quân Thiên Hà, một thiên binh cầm ngọc giản lẩm bẩm gì đó, một thiên binh khác cúi xuống bàn, cẩn thận ghi chép lại những lời kia lên thẻ trúc.
Rất nhanh, thiên binh phụ trách ghi chép đã viết xong, giao cuộn thẻ trúc cho thiên tướng cạnh đó.
Vị thiên tướng kia chỉ cúi đầu liếc mắt một cái, liền cầm lấy cuộn thẻ trúc, ra khỏi khoang, đi lên boong tàu, bước nhanh xuyên qua hàng quân ngũ, quỳ rạp xuống phía sau Thiên Bồng, trình lên cuộn thẻ trúc.
- Nguyên soái, Đông Thắng Thần Châu có chiến báo khẩn cấp đưa về.
Thiên Bồng không quay đầu.
Thiên Nhậm đứng bên cạnh lập tức nhận lấy chiến báo, cúi đầu nhìn thoáng qua, nói:
- Nam Thiên Môn đã bắt đầu tiến công Hoa Quả Sơn, Na Tra làm tiên phong, một mình đấu với Mỹ Hầu Vương, đã bại, hiện tại Lý Tịnh tự mình ra trận.
- Cái gì?
Thiên Phụ vội vươn tay cầm lấy chiến báo, cúi đầu nhìn, tức thì mặt lộ vẻ kinh hãi:
- Xem ra, chúng ta suy tính đúng.
Thiên Bồng vẫn không quay đầu, bình thản nhìn về phía từng dãy hạm đội đang thao luyện phía trước.
Tất cả đều nằm trong dự liệu, hiện giờ chỉ là chứng thực lại thôi.
Nói đến thu thập tình báo, thủy quân Thiên Hà tuyệt đối hơn Nam Thiên Môn vô số lần, thậm chí so với tổ chức tình báo Tuần Thiên Phủ của Thiên Đình, cũng có hơn chứ không kém.
Lúc trước bọn họ cũng đã thu được tình báo về trận chiến phát sinh trong đêm ở Hoa Quả Sơn. Dựa theo suy đoán ngay lúc đó, một bên là vị yêu vương mới nổi của Hoa Quả Sơn - Mỹ Hầu Vương, còn bên kia hẳn là Nam Thiên Môn tam thái tử Na Tra.
Chiến đấu cuối cùng không có thắng bại, nhưng theo tình báo lúc ấy, thực lực của Mỹ Hầu Vương và Na Tra hẳn là sàn sàn nhau.
Tuy rằng thực lực ẩn núp cụ thể của Hoa Quả Sơn khó suy đoán, nhưng nếu thực lực của Mỹ Hầu Vương và Na Tra không sai biệt lắm, thì Nam Thiên Môn hẳn là có thể thắng lợi.
Có điều trận sóng thần vừa rồi ở Đông Hải đã thu hút chú ý của thủy quân Thiên Hà.
Đông Hải Long cung đã đưa ra giải thích về trận sóng thần này, cùng với hai trận mưa phát sinh ngoài kế hoạch ở Hoa Quả Sơn, tuy không chính thức, nhưng lý do nghe vào cũng là hợp tình hợp lý. Chẳng qua thủy quân Thiên Hà từ trước đến nay sẽ không bỏ qua dữ kiện nào, thường suy đoán đủ loại tình huống để tiện ngày sau sàng lọc.
Mà một tình huống được đặt ra là, trận sóng thần kia cũng không phải là ngoài ý muốn như Đông Hải Long cung đã nói, mà là do biến cố nào đó ở Long cung. Biến cố này hẳn là có quan hệ với Hoa Quả sơn, cho nên ngay khi Hoa Quả sắp bắt đầu khai khẩn ruộng đồng, mới có hai trận mưa đúng lúc kia.
Không phải không có khả năng Đông Hải Long Vương và Mỹ Hầu Vương cấu kết, nhưng khả năng cao hơn là Mỹ Hầu Vương bắt được một vài nhược điểm của Đông Hải Long Vương. Suy tính lại, rất có thể có quan hệ với trận sóng thần lần đó.
Vì thế, thủy quân Thiên Hà cố ý phái người đi Đông Hải Long cung điều tra. Tuy Đông Hải Long cung đã phong tỏa chặt chẽ tiền căn hậu quả về trận sóng thần kia, cũng thống nhất một cách nói với bên ngoài, nhưng thủy quân Thiên Hà vẫn tra được một ít dấu vết để lại, đó là Định Hải Thần Châm biến mất!
Định Hải Thần Châm là gì?
Đồ chơi này, thủy quân Thiên Hà điều tra thêm điển tịch của Thiên Tình liền rõ mồn một. Như vậy, thứ này mất tích chắc chắn không phải vô duyên vô cớ. Có điều ngoại trừ dùng để đo mực nước thì nó còn có thể dùng làm gì đây?
Đáp án dĩ nhiên là: có thể sử dụng làm binh khí. Bởi vì nó đủ cứng, cũng đủ nặng. Vừa khéo, thủy quân Thiên Hà điều tra rõ Mỹ Hầu Vương thiện dùng côn.
Từ đó, đáp án bày ra rõ ràng: Đánh với Na Tra một trận xong, vị Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương này nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của binh khí, vì thế lấy đi Định Hải Thần Châm, hơn nữa trên tay còn nắm được nhược điểm của Đông Hải Long cung, làm cho Đông Hải Long cung không dám tố cáo lên Thiên Đình, còn phải ra mặt thay hắn chùi đít.
Đây cũng không phải công tác giữ bí mật của Hoa Quả Sơn hay là Đông Hải Long cung không được, mà là trận sóng thần kia thật sự không giấu được. Một nguyên nhân khác là, Định Hải Thần Châm lớn như vậy lại biến mất, chỉ cần có tâm, cho dù Long cung phong tỏa tin tức cũng có thể phát hiện.
Đương nhiên, tra nhiều thứ như vậy cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Vì thế, thủy quân Thiên Hà cơ hồ vận dụng toàn bộ lực lượng thu thập tình báo. Mà nhờ vậy cũng có rất nhiều thu hoạch ngoài ý muốn.
Nắm phần chiến báo kia, Thiên Phụ nói ra mấy điểm chính:
- Binh khí Mỹ Hầu Vương sử dụng không phải là cây gậy màu đen cũ, mà là một thanh thần binh có thể dài ngắn lớn nhỏ tùy ý. Nhìn từ bên ngoài, hẳn là Định Hải Thần Châm. Tiếp theo, Mỹ Hầu Vương và Na Tra có nói chuyện trong trận, nội dung không rõ ràng, nhưng Na Tra không địch lại Mỹ Hầu Vương, Mỹ Hầu Vương lại nương tay...
Thiên Phụ không nói gì thêm, bởi vì hai điểm này đã đủ nói rõ vấn đề.
Hít sâu một hơi, Thiên Bồng chậm rãi xoay người lại, nói:
- Mang hồ sơ cuộc chiến ở đầm Tử Vân Bích Ba và sự kiện núi Côn Lôn lại đây.
- Rõ!
Thiên tướng kia lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Mọi chuyện đã rõ ràng, ít nhất là với thủy quân Thiên Hà.
Khả năng không lớn Na Tra cấu kết với yêu chúng thế gian. Trong tin tình báo lần trước, Na Tra có xuất hiện ở Hoa Quả Sơn, giao chiến với Hầu Vương, nhưng chưa phân thắng bại đã ngừng. Bởi vậy có thể thấy được trong đó có ẩn tình khác.
Thủy quân Thiên Hà có một thói quen tốt, đó chính là luôn phân loại bảo quản thật tốt các tin tình báo, bất kể là của yêu vương bị truy nã hay của đồng liêu.
Khi bọn họ tra lại toàn bộ hồ sơ của Na Tra, đã phát hiện một vấn đề khác.
Mấy năm trước ở núi Côn Lôn, thủy quân Thiên Hà bắt được Dương Thiền, Na Tra chạy tới cứu. Mà Dương Thiền lúc ấy là bởi vì cứu một con yêu hầu mà bị bắt. Chuyện này sau đó chìm xuống, bởi vì trên triều chia làm bè phái khắc khẩu, Dương Thiền cuối cùng còn không bị truy cứu. Nhưng không có nghĩa là thủy quân Thiên Hà quên chuyện này.
Mà trong hồ sơ của Dương Thiền lại biểu hiện nàng hư hư thực thực có quan hệ với một con yêu hầu lúc ở đầm Tử Vân Bích Ba. Lúc ấy Dương Tiễn tự mình hiện thân ngăn cản thủy quân Thiên Hà truy kích. Vì cân nhắc tới vấn đề chính trị của Nam Thiên Môn và Tăng Trưởng Thiên Vương lúc ấy nên việc này không được báo cáo Thiên Đình, nhưng thủy quân Thiên Hà cũng không quên.
Đội được phái đi tìm yêu hầu cuối cùng không thu hoạch được gì, nhưng trong hồ sơ có lưu lại một điểm đáng ngờ. Đó là địa điểm đối phương mất tích lúc ấy cách U Tuyền cốc không xa, mà U Tuyền Tử từ chối yêu cầu tiến vào tra xét của thủy quân Thiên Hà. Thực vừa khéo, Dương Thiền trên danh nghĩa đã là môn đồ của Tà Nguyệt Tam Tinh động. Chuyện này, thủy quân Thiên Hà cũng ghi nhớ.
Hiện nay, Na Tra lại có quan hệ với một con yêu hầu.
Nghĩ đến đây, Thiên Bồng không khỏi muốn cười.
- Giả sử con yêu hầu ở Hoa Quả Sơn chính là con ở đầm Tử Vân Bích Ba kia, cũng là con ở núi Côn Lôn; mà Dương Thiền, Dương Tiễn dính dáng trong đó; thì chuyện Na Tra đêm khuya xuất hiện ở Hoa Quả Sơn, trận chiến chưa phân thắng bại đã lặng lẽ rời đi, hơn nữa sau khi trở về im lặng không nói có thể giải thích. Dù sao Na Tra có thâm giao với huynh muội Dương Tiễn là chuyện ai ai cũng biết.
- Tiếp tục giả sử lúc trước U Tuyền Tử bao che cho con yêu hầu này. Như vậy đằng sau yêu hầu này có bóng dáng Tà Nguyệt Tam Tinh động. Vậy chuyện thực lực tăng vọt, Hoa Quả Sơn quật khởi tới quy mô hiện giờ chỉ qua vài năm ngắn ngủi, hơn nữa có nguồn đan dược và pháp khí, cũng đều có thể giải thích được.
- Yêu hầu kia tu vi cao như thế, lúc trước lại không hiện danh, hẳn là vừa mới tu thành. Lấy tu vi của hắn, không nên thiếu thọ nguyên. Nhưng hắn lại chẳng đòi gì, chỉ đòi Lý Tịnh Bàn đào. Dương Thiền không thể đột phá đến cảnh giới Hóa Thần, mỗi hơn ba trăm năm phải có một quả Bàn đào. Tính toán thời gian, đã không sai lệch lắm... Hoa Quả Sơn, Quán Giang Khẩu, Tà Nguyệt Tam Tinh động, ba nơi cùng một chỗ. Xem ra, Lý Tịnh đá phải tấm sắt rồi.
Nắm chặt áo khoác trắng, Thiên Bồng đi tới cửa khoang, nói:
- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng. Sắp tới có thể sẽ có lệnh điều động của Thiên Đình, viễn chinh Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn. Hẳn sẽ là ác chiến.
- Rõ!
...
Đông Thắng Thần Châu, Hoa Quả Sơn.
Thiên Bồng nói không sai, Lý Tịnh quả thật đá trúng tấm sắt, mà còn không phải tấm sắt cứng bình thường.
Tất cả, bất kể là hạm đội Nam Thiên Môn hay là yêu chúng Hoa Quả Sơn, thậm chí là đám yêu vương đang ẩn nấp, đều ngừng thở ngơ ngác nhìn cuộc chiến trên bầu trời.
Khỉ Đá giành tấn công trước, Lý Tịnh gần như không có lực đánh trả. Gã liền mạng nắm Tam Xoa kích ngăn chặn. Nhưng Na Tra sở dĩ có thể ngăn trở mỗi chiêu là vì Khỉ Đá đã nhường. Giờ đổi thành Lý Tịnh, Khỉ Đá không hề có ý lưu tình.
Chỉ thấy Khỉ Đá hóa thành một luồng sáng vàng, chớp động qua lại quanh người Lý Tịnh, một gậy lại một gậy đánh ra. Lý Tịnh thì chỉ biết phòng ngự. Nhưng dù phòng ngự, lực đạo của gã kém xa Khỉ Đá, chỉ có thể điên cuồng lui về phía sau.
Từ xa nhìn lại, trông gã giống như một quả bóng cao su bị đập qua đập lại trên trời, chật vật không chịu nổi.
Nhưng đây mới là người ngoài nhìn. Thực sự khổ thế nào chỉ Lý Tịnh mới biết.
Gã không ngừng nghĩ muốn chửi rủa, nhưng lại không có cơ hội mở miệng. Dưới cơn mưa gậy của Khỉ Đá, miệng gã phun máu tươi, hoa mắt choáng váng. Cảm giác này, tựa như lúc nào cũng có thể tử nạn.
Cái con khỉ này không chỉ tốc độ nhanh, cường độ lớn, hơn nữa tốc độ phản ứng cũng thật tốt, gần như hoàn toàn dựa vào trực giác để chiến đấu. Điều này làm Lý Tịnh không ngừng kêu khổ.
Mở đầu gã nói gã đánh giá thấp Khỉ Đá, không ngờ tới giây trước giao thủ, gã vẫn đánh giá thấp. Bởi vì Khỉ Đá nhường Na Tra, nên trận chiến đó có thể coi là rất có phép tắc, khiến Lý Tịnh nghĩ lầm Khỉ Đá sẽ để cho gã cơ hội khởi động Linh Lung bảo tháp. Nhưng thực tế thì gã sai lầm rồi, sai đến không hợp thói thường. Khỉ Đá căn bản không có ý định cho hắn cơ hội này.
Nghĩ đến, mạo muội xuất kích là sai lầm lớn nhất của gã.
Song kỳ thật tình huống của Khỉ Đá cũng không tốt bao nhiêu.
Khỉ Đá từng thấy giới thiệu về Linh Lung bảo tháp trong một cuốn sách ở Tàng Kinh các của Tà Nguyệt Tam Tinh động, cũng từ miệng Dương Thiền biết thêm về Linh Lung bảo tháp. Nhưng dù sao đó vẫn chỉ là phiến diện, cho nên hắn có chút lo lắng.
Lúc này bảo tháp kia còn đang xoay tròn giữa không trung, lớn dần lên, chỉ một chốc đã từ một thước biến thành hai trượng.
Tháp này tổng cộng cao mười trượng lẻ năm thước, có tám tầng, một khi biến hóa hoàn chỉnh như vậy, tức là đã hoàn thành khởi động.
Dựa theo cuốn sách kia ghi lại, bí quyết để đối kháng với Linh Lung bảo tháp là cuốn lấy người làm phép, trì hoãn người đó khởi động, cũng làm người đó không cách nào thi triển. Cũng bởi vậy, Khỉ Đá không thể không đánh cận thân với Lý Tịnh. Nhưng dù thế, thời gian quá gấp khiến Khỉ Đá không thể ngưng tụ đủ linh lực để cho Lý Tịnh một kích trí mạng. Mà phòng ngự trên người Lý Tịnh nhìn qua còn mạnh hơn Na Tra vô số lần.
Mấu chốt nhất là một thân áo giáp màu vàng.
Đã mấy lần Khỉ Đá đập thẳng vào miếng hộ tâm của đối phương, khiến Lý Tịnh phun máu tươi, nhưng miếng hộ tâm kia vẫn không vỡ. Hẳn áo giáp này không phải vật phàm.
Nhưng cũng không sao, một gậy đánh không chết, vậy thì đánh thêm mấy gậy. Bị công kích điên cuồng, Lý Tịnh sớm đã như ngọn nến trong gió, bại trận chỉ là chuyện sớm hay muộn. Gã căn bản không có thời gian để phát động Linh Lung bảo tháp.
Đúng lúc này, có tiếng đàn tỳ bà truyền đến. Âm thanh kia cực kỳ chói tai, cắt qua không gian, hóa thành từng lưỡi đao gió, chém thẳng về phía Khỉ Đá.
Cảm giác được nguy hiểm đột kích, Khỉ Đá như phản xạ có điều kiện múa tròn Kim Cô bổng, đánh văng toàn bộ đao gió.
Nguy cơ được hóa giải, nhưng nhân lúc phân tâm này, Đa Văn Thiên Vương đã mở ô báu che trước người Lý Tịnh.
Điều này làm cho Khỉ Đá hơi kinh ngạc.
Rất nhanh, Trì Quốc Thiên Vương, Tăng Trưởng Thiên Vương, Na Tra cũng đều tới bên cạnh Lý Tịnh.
Na Tra ở sau cùng, nhìn qua có chút chần chừ. Đây rõ là bị thua thì muốn lấy nhiều khi ít. Lấy tính cách của Na Tra, căn bản không có khả năng chấp nhận chuyện mất mặt như vậy. Thế nhưng trong chuyện này Na Tra còn có chuyện không nói được. Tóm lại, Na Tra là chột dạ.
Hoa Quả Sơn có cục diện như hôm nay, tối thiểu có một phần "công lao" của Na Tra. Tuy rằng việc này không phải ý nguyện của Na Tra, nhưng lại chẳng cách nào thanh minh được.
Lần này xuất kích, ít nhiều là có ý muốn phủi sạch quan hệ.
Đứng sau lan can, Dương Thiền mở to hai mắt nhìn, Phong Linh thì không tự chủ được nắm chặt ngọc giản Thái Thượng đưa cho. Trên đài cao, Lữ Lục Quải chửi rủa không ngừng.
- Xuất kích?
Một tay của Đoản Chủy đã đặt lên ống tên.
Dương Thiền cắn chặt môi, chậm rãi lắc đầu nói:
- Các ngươi ra bao nhiêu người thì mới giúp nổi đây?
Chúng yêu đang nóng lòng muốn thử, nhất thời như bị hắt một chậu nước lạnh.
Quả thật, bọn chúng hoàn toàn không giúp được gì. Đừng nói Lý Tịnh hay Na Tra, dù là một Thiên Vương bất kỳ nào thì cũng đều mạnh hơn bọn chúng, càng đừng nói tới pháp khí của bọn họ.
Nếu đối phương chỉ có năm người, thì đúng là không chịu được cả đàn yêu quái cùng xông lên. Vấn đề là phía sau đối phương là mười tám vạn thiên quân!
Chúng yêu xông lên, mười tám vạn thiên quân kia sẽ mặc kệ ngồi xem? Ở trong đó, thiên tướng cảnh giới Hóa Thần sợ là vượt trăm người. Đến lúc đó, một con đường sống cũng không còn, trái lại trong hỗn loạn còn đẩy Hoa Quả Sơn rơi vào tay địch.
Nói đến cùng, hiện giờ Hoa Quả Sơn không có Khỉ Đá thì không phải là đối thủ của Nam Thiên Môn.
Ngẩng đầu liếc nhìn Linh Lung bảo tháp đã biến cao sáu trượng, Khỉ Đá mặt không thay đổi hỏi:
- Ý gì đây? Năm đánh một?
Chúng tướng không có trả lời, từng người cắn chặt răng nhìn chằm chằm Khỉ Đá, như lâm đại địch.
Đối với bọn họ, Khỉ Đá quả thật là kẻ địch mạnh nhất mà họ gặp từ ngàn năm qua.
Lý Tịnh được bảo vệ ở giữa chợt ôm ngực, ho ra một ngụm máu tươi, một lát sau hô hấp mới bình ổn lại, cười lớn: