Từ xa nhìn hai người, mắt Na Tra nheo lại thành một đường nhỏ.
Na Tra không nghe được Trì Quốc Thiên Vương và Thiên Bồng đang nói gì, nhưng tại sao Trì Quốc Thiên Vương lại dùng phép cấm âm vào lúc này chứ?
Ở đây tổng cộng có năm người, ngoại trừ Thiên Bồng và Trì Quốc, cũng chỉ còn lại có Na Tra, Đa Văn và Thiên Phụ.
Thiên Phụ đương nhiên không cần đề phòng. Đó là thân tín của Thiên Bồng, chuyện này cả Thiên Đình đều biết.
Chẳng lẽ là đề phòng mình và Đa Văn sao?
Na Tra mơ hồ có chút bất an.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người này nói chuyện thật lâu. Nhìn từ bên ngoài, quá trình đàm phán rất hài hòa, đôi bên khách khí không phát sinh tranh chấp, thậm chí qua vẻ mặt còn đoán được đã đạt thành một vài hiệp nghị.
Thẳng đến khi mặt trời lặn ở phía Tây, đàm phán mới chấm dứt.
Thu hồi phép cấm âm, Trì Quốc đi tới trước mặt Na Tra, thấp giọng nói:
- Đã xong rồi, hắn tạm thời sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Dứt lời, Trì Quốc xoay người chắp tay với Thiên Bồng và Thiên Phụ:
- Trì Quốc đến đây từ biệt, Nguyên soái.
- Bảo trọng.
Thiên Bồng chắp tay đáp lễ.
Liếc nhìn Na Tra một cái, Trì Quốc Thiên Vương quay đầu liền cưỡi gió bay về phía chiến hạm.
Thấy thế, Na Tra và Đa Văn cũng liếc thoáng Thiên Bồng, rồi vội xoay người đuổi theo Trì Quốc.
- Đã nói gì vậy?
- Hắn đã cam đoan tạm thời không tiết lộ ra ngoài.
- Sau đó thì sao? Cứ vậy là xong? Hắn không nói điều kiện gì sao?
- Không có. Nguyên soái hy vọng chúng ta có thể mau chóng giải quyết việc này, hỏi có chuyện gì cần hắn phối hợp hay không, cũng nói nếu có thì chớ khách khí.
Na Tra có chút khó tin quay đầu liếc nhìn Thiên Bồng:
- Trư Bồng này tốt bất ngờ như vậy sao?
Trì Quốc không tiếp tục trả lời, chỉ tăng tốc bay về chiến hạm.
Ở trong lòng Trì Quốc, Thiên Bồng tuy tính là một nửa kẻ địch, nhưng còn đáng tin hơn yêu hầu Hoa Quả Sơn. Dù sao từ trước tới nay Thiên Bồng đã đáp ứng chuyện gì thì chưa bao giờ lật lọng.
Hơn nữa, nếu đôi bên buông bỏ thành kiến phe phái, kỳ thật không phải là đồng liêu sao?
Trong giai đoạn đường cùng này, nếu bảo Trì Quốc phải chọn đặt niềm tin giữa yêu hầu Hoa Quả Sơn và Thiên Bồng, Trì Quốc sẽ tin ai?
Xa xa nhìn chiếc chiến hạm loại nhỏ bay dần về phương Nam, Thiên Phụ bất đắc dĩ vuốt râu cười gượng.
- Hoa Quả Sơn kia nằm ở Đông Thắng Thần Chân, từ trước đến nay đều không thuộc phạm vi khống chế của thủy quân Thiên Hà ta. Nếu có chuyện, luận tội trách cũng không đến lượt chúng ta. Đợi cho Nam Thiên Môn tan tác, nếu cần thủy quân Thiên Hà ra tay, Ngọc Đế thì sẽ hạ chỉ. Còn Lý Tịnh kia, vốn bất hòa với Nguyên soái, vì sao Nguyên soái lại phải khổ công làm người tốt đây?
Thiên Bồng mặt không thay đổi thở dài, nói:
- Ngươi cho rằng tố chất hàng đầu của kẻ làm soái làm tướng là gì?
Thiên Phụ ngây ra, không đáp.
Thiên Bồng ngừng một chút nói:
- Hàng đầu, là "trung".
Nói xong, Thiên Bồng chậm rãi xoay người. Trong khi cả hai cùng bay về hướng Tây Bắc, Thiên Bồng mới nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi cảm thấy Hoa Quả Sơn so với sáu yêu vương tụ tập trăm vạn yêu chúng lúc trước thế nào?
Thiên Phụ thoáng nghĩ, đáp:
- Hiển nhiên là không bằng. Sáu yêu vương kia hơn phân nửa cũng đã có tu vi Thái Ất Kim Tiên, thủ hạ có vô số đại yêu, thêm trăm vạn yêu chúng, làm sao Hoa Quả Sơn so được?
Thiên Bồng cười nhạt, nói:
- Vậy nếu sáu yêu vương tụ tập trăm vạn yêu chúng còn bại dưới tay chúng ta, chỉ một cái Hoa Quả Sơn, vì sao muốn tử thủ? Chẳng lẽ con yêu hầu cảnh giới Thái Ất Kim Tiên kia lại là một kẻ ngu chắc?
- Chuyện này...
Thiên Phụ không trả lời được, Thiên Bồng lại nói tiếp:
- Hắn vẫn luôn kéo dài thời gian. Bắt Quảng Mục đòi một trăm quả Bàn đào là như vậy, hiện bắt Lý Tịnh làm tù binh, áp chế giằng co với Nam Thiên Môn cũng như thế. Kéo dài thời gian, tránh giao phong chính diện với Thiên Đình, đồng thời lại tử thủ. Ngươi cảm thấy, trong hồ lô của hắn bán thuốc gì đây?
- Hắn là muốn mượn toàn bộ lực lượng yêu tộc đối kháng với Thiên Đình.
Thiên Phụ tức thì mở to hai mắt lộ vẻ hoảng sợ:
- Nguyên soái nói vậy là sao?
Thiên Bồng thở dài nói:
- Từ khi Quảng Mục Thiên Vương binh bại đến nay đã hơn một năm, bất kể Nam Thiên Môn phong tỏa thế nào, thế lực Hoa Quả Sơn kia vẫn phát triển nhanh đến mức khiến người ta há hốc miệng. Lần này, nếu Nam Thiên Môn cũng tan tác thì sao? Hiện nay, tới nương nhờ Hoa Quả Sơn chẳng qua chỉ là một đám tiểu yêu không thể tự bảo vệ mình. Nhưng nếu Nam Thiên Môn tan tác, chỉ sợ đại yêu trên thế gian cũng tranh nhau tới cậy nhờ. Đến lúc đó, chưa chắc Hoa Quả Sơn không thể tụ tập trăm vạn yêu chúng giống sáu yêu vương kia.
- Thế nhưng có tụ tập trăm vạn yêu chúng lại thế nào? Sáu yêu vương cộng trăm vạn yêu chúng ở Tây Ngưu Hạ Châu chẳng phải vẫn tan tác?
Thiên Bồng khoát tay áo, nói:
- Trăm vạn yêu chúng này không phải trăm vạn yêu chúng kia so được. Đừng quên, nếu lúc đó Trấn Nguyên Tử không chịu buông tay, trăm vạn yêu quân có đan dược pháp khí đủ đầy, lòng quân ổn định, số lượng bổ sung nhanh chóng, lại dũng mãnh thiện chiến, liệu sẽ dễ bị chúng ta đánh bại như vậy sao? Yêu chúng ở Hoa Quả Sơn này tựa hồ cũng có nguồn pháp khí và đan dược như sáu yêu vương kia, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Thiên Phụ im lặng không nói, Thiên Bồng lại tiếp tục.
- Từ đầu tới cuối, đằng sau yêu hầu này đều có bóng dáng của Tà Nguyệt Tam Tinh động và Quán Giang Khẩu. Tà Nguyệt Tam Tinh động xuất phát từ mục đích nào thì chúng ta không biết, nhưng Quán Giang Khẩu có mục đích gì... Chẳng lẽ còn không đoán ra sao?
- Đợi một thời gian, Hoa Quả Sơn này chỉ sợ sẽ biến thành dạng tồn tại vượt cả sáu yêu vương lúc trước. Dựa theo ý tưởng phát triển hiện giờ của yêu hầu kia, đừng nói yêu thành, dù là yêu quốc cũng có thể xuất hiện trong tương lai không xa. Đến lúc đó có muốn tiêu diệt sợ là cũng không đơn giản.
- Tướng soái chết ở sa trường, đây chính là thiên mệnh, không gì đáng trách. Lý Tịnh nếu bị bắt, phải có giác ngộ hy sinh.
- Nhưng nếu Nam Thiên Môn kia bận tâm Lý Tịnh, ngăn cản thủy quân Thiên Hà ta can thiệp vào Hoa Quả Sơn, thì đợi đến khi bọn họ không ngăn được nữa, Thiên Đình truyền lệnh, chỉ sợ Hoa Quả Sơn cũng không phải thủy quân Thiên Hà có thể giải quyết được rồi.
- Báo cáo Thiên Đình, tiếp tục phái người tranh chấp với Nam Thiên Môn trên Linh Tiêu bảo điện, đợi cho ra kết quả, chỉ sợ đã sớm qua mười năm. Đã hưởng lộc của vua thì phải giải ưu cho vua, thân là thân tử, trong thời điểm này, đương nhiên phải lấy xã tắc làm trọng.
- Mục đích chuyến này của chúng ta là đổi cách nói đi, khiến Nam Thiên Môn không ngăn trở thủy quân Thiên Hà ta can dự. Chư tướng Nam Thiên Môn lừa dối luật lệ Thiên Đình tuy đáng giận, nhưng nếu so với nguy hại do yêu hầu Hoa Quả Sơn kia gây ra... Chuyện có nặng có nhẹ, tất cả chờ chúng ta tấn công Hoa Quả Sơn xong lại nói.
Nghe những lời này, Thiên Phụ không khỏi nở nụ cười khổ.
Buông tha cơ hội tốt để đánh bại đối thủ, nói đến cùng, tất cả vẫn là vì Thiên Đình.
Sau án động tình kia, không ngờ Nguyên soái lại vẫn trung với Thiên Đình như vậy. Cuối cùng là vì cái gì đây?
...
Hoa Quả Sơn, Khỉ Đá đương nhiên không biết Trì Quốc đã đạt thành hiệp nghị gì với Thiên Bồng. Mà trong đêm hôm đó, một phần mật tấu được phát ra từ Vân Vực thiên cảng, tốc hành tới Thiên Đình, đưa tới tay Ngọc Đế.