Thủy quân Thiên Hà tập kích Hoa Quả Sơn không khác gì đang tuyên chiến. Nếu là yêu quái bình thường, thua thiệt thì cũng đã thua thiệt rồi, chẳng lẽ còn chủ động chạy đi chọc thiên quân à?
Đáng tiếc lần này bọn họ đụng phải một con khỉ quỷ dị.
Trong từ điển của Khỉ Đá, một khi đã tuyên chiến thì sẽ không có từ gọi là hạn chế khu vực hay là cách thức. Đôi bên sẽ không chết không thôi, cách nào hung ác thì dùng cách đó. Dù không thể động đến căn cốt của ngươi, cũng phải khiến ngươi buồn bực chết.
Trong lúc Thiên Bồng còn đang cùng Thiên Phụ ở trong thư phòng tại Vân Vực thiên cảng suy nghĩ làm thế nào để đáp trả, lần tập kích thứ ba đang xảy ra.
Trên không trung chỗ giao giới Nam Chiêm Bộ Châu và Tây Ngưu Hạ Châu, trạm tiếp tế nằm trong tòa kiến trúc trên tảng đá lơ lửng khổng lồ đang bốc khói dày đặc, tiếng chém giết vang khắp bốn phía.
Trên giáo trường trải đầy thi thể, thiên tướng phòng thủ lệ thuộc thủy quân Thiên Hà toàn thân đẫm máu, nắm chặt kiếm, hoảng sợ lùi về sau từng bước, thẳng đến khi phần lưng dán sát vách tường, không đường có thể lùi được nữa.
Ở phía trước thiên tướng này là thi thể chất đống của binh sĩ thủy quân Thiên Hà, máu thịt văng tứ tung hệt như bùn nhão.
Máu từ trên trán chảy xuống, thấm vào trong hốc mắt khiến mọi thứ phía trước đều nhuộm thành màu đỏ tươi.
- Các ngươi là ai?
Thiên tướng cất cao giọng thét lên.
- Không phải quá rõ ràng rồi hỏi? Bọn này không phải là người, là yêu.
Cửu Đầu Trùng huyễn hóa cánh tay phải thành móng vuốt cự thú, cười hì hì bước qua đống thi thể đến gần phía thiên tướng kia.
Tên thiên tướng chỉ có tu vi cảnh giới Luyện Thần này còn không đủ gã nhét răng.
Cách mấy trượng đằng sau lưng Cửu Đầu Trùng, một con xà yêu cảnh giới Hóa Thần vừa mới gia nhập Hoa Quả Sơn đang nuốt nhả chiếc lưỡi, thích thú lật thi thể hy vọng có thể tìm được thứ gì đó đáng giá để mang về.
- Yêu? Các ngươi không sợ Thiên Đình truy nã hay sao?
Thiên tướng phí công giơ kiếm gào thét, một búng máu từ trong cổ họng phun ra.
- Có gì khác biệt hả?
Cửu Đầu Trùng hỏi ngược lại.
Thiên tướng đó nhất thời bị hỏi nghẹn họng.
Yêu quái và thần tiên, vốn chính là hai tồn tại không đội trời chung. Thiên Đình có truy nã hay không, thực ra có gì khác nhau chứ?
Lên bảng truy nã, chỉ có thể chứng tỏ thiên tướng lấy được đầu yêu quái đó thì phần thưởng nhận được sẽ nhiều hơn đôi chút. Cho dù yêu chẳng làm gì cả, thiên quân vẫn sẽ đuổi theo không tha. Tồn tại của yêu vốn chính là không được chấp nhận.
Nếu đã như vậy, giết thêm mấy người thì có sao đâu?
Nhớ ngày đó, lúc thiên tướng này được phái tới đây đóng quân thì vẫn luôn oán thầm trong bụng.
Ở thủy quân Thiên Hà, muốn quân công thì phải ra tiền tuyến, phải đi diệt yêu, chỉ có lên tuyến đầu mới là cách tấn thăng nhanh nhất.
Ăn không ngồi rồi ở cái nơi này, tuy nói chiến hạm xuất phát từ đây giành được chiến thắng cũng ít nhiều được chia chút công trạng. Nhưng muốn dựa vào chút công trạng này để tấn thăng thì chẳng biết phải đến khi nào.
Mỗi ngày đều xem chiến báo của đồng liêu rồi than thở, y nằm mơ cũng muốn đi diệt yêu, làm sao ngờ được lúc đám yêu quái này thật sự xuất hiện trước mặt mình thì sẽ đến nông nổi này.
Thì ra yêu quái cũng có thể chủ động tấn công thiên quân.
Mấy ngàn năm qua, Thiên Đình vẫn luôn chiếm thế chủ động, thậm chí khiến người quên mất thực ra vẫn có khả năng này xảy ra.
Nhưng tại sao lại để mắt tới trạm tiếp tế nho nhỏ này của mình chứ?
Thiên tướng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi.
Tiếng đánh nhau ở bên ngoài dần lắng lại.
Một con tê tê tinh cả người đẫm máu vác một thanh Lang Nha bổng lảo đảo từ ngoài cửa lớn đi vào:
- Trùng ca, bên chỗ ta xong rồi.
Trên mái hiên của tòa lầu các chính, một con đại bàng tinh thò đầu nhìn thiên tướng nọ, lại nhìn Cửu Đầu Trùng, thúc giục:
- Động tác nhanh lên, nán lại lâu dễ xảy ra chuyện.
Nghe vậy thiên tướng nọ mới hít sâu một hơi, vươn tay vuốt đi máu trên trán, nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng chửi rủa:
- Các ngươi là tập kích, là ỷ mạnh hiếp yếu!
Xà tinh đang lật thi thể bật cười ra tiếng, ngửa đầu nói:
- Đây không phải là chuyện các ngươi vẫn luôn làm hả? Không lâu trước đây có ba thiên tướng cảnh giới Hóa Thần dẫn theo một đống thiên binh đuổi theo lão tử khắp nơi. Nếu không phải mạng lão tử lớn thì đã sớm bị các ngươi bắt đi nấu canh rắn rồi. Mệt ngươi nói ra được lời này! Chậc chậc chậc chậc.
Cửu Đầu Trùng quay đầu liếc mắt nhìn xà tinh nọ, mặt không cảm xúc hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa?
Thiên tướng nọ khẽ rụt cổ, nuốt một ngụm nước bọt, kiếm trong tay nắm càng lúc càng chặt.
Giây tiếp theo, Cửu Đầu Trùng vốn vẫn còn cách hơn ba trượng chợt lóe người đến trước mặt thiên tướng, chỉ nghe một tiếng "phốc", móng vuốt to lớn nọ đã xuyên qua phần bụng của y.
Đau đớn truyền đến, thân thể thiên tướng nọ giật giật, phun ra một búng máu, lại vẫn không cam lòng giơ kiếm trong tay muốn đâm về phía Cửu Đầu Trùng.
Chính vào lúc này lại thấy Cửu Đầu Trùng rút tay về, trực tiếp móc hết ngũ tạng lục phủ của y ra bên ngoài.
Chỉ phút chốc, máu phun như suối.
Đến tận giờ thì thân thể thiên tướng nó mới nghiêng đi ngã rầm xuống đất, máu tươi từ trên người y chậm rãi chảy ra.
- Đi thôi.
Cửu Đầu Trùng nhìn chăm chú thiên tướng chết không nhắm mắt nọ, nói:
- Bận lâu vậy rồi, mọi người đều mệt cả, tìm một nơi tạm nghỉ trước đã.
- Không mệt không mệt, đang rất khoan khoái đây.
Xà tinh xua xua tay nói.
Nói xong xà tinh lại tiện tay nhét mấy viên kim tinh tìm được vào trong áo:
- Móa nó, từ khi ra ngoài đến giờ, ta đã kiếm được gần hai ngàn kim tinh. Nếu có thể giữ được tốc độ này thì chắc chắc sẽ kiếm được nhiều hơn, đan dược thì lại chẳng có bao nhiêu. Nhưng suy xét đến số lượng người thì thủy quân Thiên Hà nghèo thật đó.
- Ngươi lấy nhiều kim tinh vậy để làm gì?
Đại bàng tinh nhíu mày hỏi.
- Hớ, lúc trước thường lén lút dùng kim tinh để đổi đan dược với một vài Địa Tiên.
- Đan dược của bọn hắn có tốt bằng Hoa Quả Sơn không?
- Cũng không có, phải nói là kém hơn chút. Nhưng dưỡng thành thói quen rồi, không tìm chúng mang đi, trong lòng ta sẽ khá nuối tiếc, lãng phí là không tốt mà!
Móng vuốt yêu hóa của Cửu Đầu Trùng chậm rãi hồi phục nguyên trạng, gã giơ bàn tay dính đầy máu và mảnh vụn nội tạng đến bên mũi ngửi ngửi, nói:
- Cả người tanh hôi, dù các ngươi không nghỉ ngơi cũng phải cho ta tắm rửa với chứ?
- Biến một cái là được, Trùng ca đã là tu vi nào rồi, còn tắm rửa làm gì?
- Cho nên mới nói ngươi không hiểu cuộc sống đó.
Cửu Đầu Trùng thở dài:
- Tắm rửa là một loại hưởng thụ!
- Đúng rồi, Trùng ca, chúng ta phải thế này đến lúc nào?
- Ờ, con khỉ kia không nói. Mà không có việc gì thì cứ làm thôi, đánh đến khi nào các đại gia Hoa Quả Sơn thấy sướng mới thôi.
Cả điểm tiếp viện nhanh chóng bị thiêu rụi, trong ngọn lửa hừng hực, lại một lá cờ hình bọt sóng và kiếm sắc của thủy quân Thiên Hà bị cắn nuốt.
Ba ngày sau, trong thư phòng của Thiên Bồng, một đống chiến báo được bày ra.
- Mới chỉ có mấy ngày mà thôi, đã bị tập kích bảy lần, bảy lần đó! Năm lần toàn diệt, hai lần do viện quân đuổi đến kịp thời, đối phương chủ động rút lui. Tổng cộng tướng sĩ chết trận là bốn ngàn tám trăm. Hơn nữa bọn chúng còn thu đi toàn bộ hồn phách.
- Hạm đội tiếp viện, trạm tiếp viện, chiến hạm chở binh sĩ bọn chúng đều đánh, chuyên chọn những chỗ yếu để đánh, đến đi không dấu vết. Hiện giờ sĩ khí quân ta bị đả kích nặng nề, các bộ đều nhao nhao yêu cầu hủy bỏ thuyền tuần tra theo thường lệ. Cứ tiếp tục như vậy, hạm đội của chúng ta chỉ có thể co đầu rụt cổ trong thiên cảng, cả cửa cũng không ra được, còn thế nào...
Lời tiếp theo bị nghẹn, Thiên Phụ không nói tiếp nữa, chỉ là mở to mắt lặng lẽ nhìn chăm chú Thiên Bồng sắc mặt xanh xám ngồi ngay ngắn trước bàn sách.
Ở đằng sau gã, một đám thiên tướng cũng đều trầm mặc.
Đây là một cuộc chiến toàn phạm vi, không chỗ nào không có. Nhưng đối phương làm vậy là có ý gì? Chỉ là để hả giận thôi sao?
Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng như vậy là có thể đánh bại được Thiên Đình sao?
Hiện nay đối phương nghĩ thế nào đã không quan trọng, quan trọng là lực khống chế của thủy quân Thiên Hà gặp phải khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Trầm mặc thật lâu, Thiên Bồng lạnh lùng nói:
- Bẩm báo tình hình lên Thiên Đình, yêu cầu nhanh chóng hạ chỉ cho phép chinh phạt Hoa Quả Sơn. Còn có, triệu tập tất cả thiên tướng cảnh giới Hóa Thần trở lên!