Bất kể là ở trên triều của hoàng đế thế gian, hay ở Linh Tiêu bảo điện trên Thiên Đình, chưa bao giờ có trường hợp "vua" chưa mở miệng mà triều thần lại dám bỏ mặc hắn một bên, cứ thế khắc khẩu. Đây tuyệt đối là cảnh tượng vô tiền khoáng hậu.
Thông thường, dù có xảy ra khắc khẩu cũng chỉ trong thời gian rất ngắn.
Mà cãi vã trên triều, chỉ cần không váng đầu, bất kể là tranh luận hay công kích nhân thân, hẳn đều nói với "vua", sau đó quanh co lòng vòng công kích đối phương.
Tranh đoạt ủng hộ của "vua" mới là quan trọng nhất. Mà cũng phải như vậy mới hợp lý, mới không giống cái chợ.
Đạo lý kia, quần thần trên trời hay dưới đất đều biết.
Thật đáng tiếc là đám yêu quái ở Hoa Quả Sơn không biết. Có được vũ lực cường đại không có nghĩa là có tri thức. Biết chữ cũng không phải là có văn hóa.
Vì thế, một khi Khỉ Đá mặc kệ, cho bọn họ cơ hội phát biểu, tình cảnh liền... Nói trắng ra là rất khó coi.
Nhìn từ góc độ này mà nói, hiện nay Hoa Quả Sơn bất luận quy mô lớn thế nào, hệ thống kiện toàn ra sao, cũng vẫn chỉ là một hang ổ thổ phỉ. Cố nói dễ nghe hơn một chút thì là một hang ổ thổ phỉ được vũ trang. Nếu dùng cách nói của người Trung Nguyên thì chính là một đám man di.
Nhìn tình cảnh chưa bao giờ có này, Dương Thiền không khỏi thở dài. Khuếch trương và thắng lợi trên phương diện quân sự cũng không thể mang sự tiến bộ trên phương diện văn hóa nội bộ. Rốt cuộc là một đống Hành giả đạo a, một chút gió thổi cỏ lay có thể làm cho bọn họ loạn như cào cào.
Nếu không phải tự thân Khỉ Đá có vũ lực cường đại, không chừng đám yêu trước mắt đã đánh nhau.
Hiện tại nhớ tới việc Khỉ Đá ném Bạch Tố ra ngoài trước quả thực là chính xác không người nào có thể bắt bẻ. Dù sao đó cũng là người ngoài, cãi vã trước mặt nha đầu đó thật quá ném mặt mũi của Hoa Quả Sơn.
Ầm ĩ như thế kéo dài suốt hai canh giờ.
Thấy cứ tiếp tục sẽ chẳng nhất trí được ý kiến gì, phe Lữ Lục Quải bắt đầu dựa vào phe Vạn Thánh Long Vương.
Đây coi như là một loại thỏa hiệp đi.
Nhưng cũng chỉ phe Lữ Lục Quải thỏa hiệp.
Trong lòng những thành viên đầu tiên của Hoa Quả Sơn, đầm Ác Long vĩnh viễn là vết sẹo, ai bóc lên kẻ ấy chết. Rất không đúng dịp, hiện những thành viên này lại chiếm số lượng không nhỏ trong đội ngũ hạch tâm của Hoa Quả Sơn.
Vì thế, chiến đấu lại tiếp tục, chẳng qua từ ba phe biến thành hai.
Khỉ Đá vẫn không mở miệng, để mặc bọn họ.
- Thực không ngăn lại sao?
Dương Thiền thấp giọng hỏi.
- Đôi khi ầm ĩ lại tốt.
Khỉ Đá từ từ nói:
- Kỳ thật ta rất muốn biết, lúc ta không có ở đây, bọn họ có giải quyết nổi biến cố trọng đại hay không.
- Ngươi cố ý để bọn họ sinh ra chia rẽ, sau đó tiện bề xoay chuyển ý tưởng ban đầu sao?
Im lặng một thoáng, Khỉ Đá thản nhiên đáp:
- Có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không đúng.
Càng ngày nàng càng nhìn không thấu con khỉ này rồi. Là bởi vì thủ đoạn của hắn càng ngày càng lão luyện sao?
Hành giả đạo có thể tu thành như hắn, từ xưa đến nay Dương Thiền chỉ thấy một người, đó là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh.
Hơn nữa, nếu so sánh thì trên mưu lược Khỉ Đá còn tốt hơn.
Là vì đọc nhiều sách của Ngộ giả đạo sao? Dương Thiền nghĩ.
Lại qua nửa canh giờ, song phương đã thở hồng hộc.
Rất rõ ràng, chuyện xử lý minh ước thế nào sau chiến tranh đã không thể thống nhất. Mà cái gọi là "thống nhất ý kiến" kết minh với sáu yêu vương khẳng định cũng không cần thi hành.
Thời gian dần qua, Vạn Thánh Long Vương thối lui ra khỏi chiến đấu.
Ông ta thật sự là có chút trợn tròn mắt.
Tình huống trước mắt đã trở nên hỏng bét. Hiển nhiên đã thành một trò cười.
Ông ta từng gặp không ít thế lực yêu quái, nhưng chưa từng thấy một thế lực nào giống như Hoa Quả Sơn.
Ở cái thế giới này, đại đa số thế lực yêu quái đều chỉ là một đám thổ phỉ. Cái gì là thù hận, kỳ thật đều không thể nói rõ, càng không có trường kỳ tính toán.
Thông thường, đó chỉ là một câu của yêu vương.
Yêu vương, chính là "trời" của những yêu quái đó.
Hoa Quả Sơn khác biệt, điểm này Vạn Thánh Long Vương đã sớm biết, cho nên mới nghĩ thuyết phục những người khác để ảnh hưởng quyết định của Khỉ Đá. Nhưng ông ta không để ý rằng điểm đặc biệt nhất của Hoa Quả Sơn là "học và đọc".
Dưới tình huống một chữ bẻ đôi không biết, trong cái thế giới yêu quái bị phong bế không có lịch sử và truyền thừa, ngươi trông cậy đám yêu quái có thể có kiến thức gì? Rõ ràng chúng chỉ biết ngày nào hay ngày ấy.
Chuyện này và thông minh không hề liên quan.
Chỉ khi nào có kiến thức, mỗi một yêu quái mới có ý nghĩ của riêng mình. Tại tình huống không có một cơ chế hợp lý điều giải, ngươi cho là có thể thống nhất được ý kiến sao?
Đây còn mới chỉ là một vấn đề, nếu hỏi thêm hai vấn đề thì sao?
Không nói xa xôi, chỉ ví dụ việc có chặn đường tập kích Thiên Nội hay không đã có rất nhiều ý kiến phân chia rồi.
Cho tới nay, Hoa Quả Sơn nhất trí đối ngoại, làm việc quyết đoán, ngoại trừ do đặt lợi ích cộng đồng át đi chia rẽ bất đồng ra, kỳ thật nguyên nhân trọng yếu nhất là uy thế của Khỉ Đá. Khỉ Đá có năng lực, cũng có uy vọng áp chế ý kiến bất đồng, từ đó mới khiến Hoa Quả Sơn cùng bện thành một sợi thừng.
Tiếp tục quay đầu lại nhìn chính mình, thật vất vả nghĩ biện pháp để những thành viên quan trọng của Hoa Quả Sơn thống nhất ý kiến, cố xoắn một đống dây nhỏ thành một sợi dây thừng, lại bởi vì một câu của Hầu Vương mà tách rời.
Giờ phút này, ngoại trừ thở dài, Vạn Thánh Long Vương còn có thể làm gì đây?
Có lẽ tự mình đã làm quá rồi. Loại chuyện này vốn không phải mình nên can thiệp.
Ngẩng đầu, ông ta phát hiện Khỉ Đá không biết cố ý hay vô ý đang nhìn mình chăm chú, nhất thời hiểu ra, không khỏi hít một hơi thật sâu, cúi đầu.
- Được rồi, hiện tại có thể chỉnh đốn tàn cuộc rồi.
Khỉ Đá thấp giọng nói.
- Chỉnh đốn tàn cuộc?
Dương Thiền mở to hai mắt nhìn phía Khỉ Đá.
Chỉ thấy Khỉ Đá chống đầu gối, chậm rãi đứng dậy từ trên vương tọa, cất cao giọng nói:
- Yên tĩnh một chút, đều nghe ta nói.
Tức thì, một đám yêu quái mặt mũi đỏ gay trong động phủ đều yên tĩnh trở lại, từng đôi mắt nhìn phía Khỉ Đá.
Khỉ Đá chậm rãi nói:
- Lão Long Vương à, Ngộ Không muốn hỏi một câu, Ngưu Ma Vương kia có thể tin được không?
Vạn Thánh Long Vương hơi ngạc nhiên, sau đó vội cung kính chắp tay nói:
- Lão Long và Ma Vương tương giao nhiều năm, có thể lấy tính mạng đảm bảo, Ma Vương có thể tin.
- Ừm, có thể tin là tốt rồi.
Khỉ Đá gật gật đầu, rồi lại cười như không cười hỏi:
- Vậy có thể tin sáu yêu vương không đây?
Vừa nghe câu hỏi này, cả đám yêu quái đều bối rối.
Ngưu Ma Vương không phải đứng đầu sáu yêu vương sao? Ngưu Ma Vương có thể tin, vậy sáu yêu vương sao không thể tin chứ?
Giờ phút này, bọn họ giật mình phát hiện vẻ mặt của Vạn Thánh Long Vương vô cùng phức tạp.
Tất cả chuyện vừa xảy ra, các yêu quái khác có lẽ không hiểu, nhưng Vạn Thánh Long Vương lại hiểu.
Khỉ Đá có thể áp chế chúng yêu Hoa Quả Sơn, Ngưu Ma Vương có thể áp chế năm yêu vương khác sao?
Lúc trước một nhà Vạn Thánh Long Vương là vì lý do gì tách đường với sáu yêu vương kia đây? Điều này có lẽ không nhiều người rõ ràng, nhưng Khỉ Đá biết, trong lòng Vạn Thánh Long Vương rất rõ.
Ngưu Ma Vương có thể tin, và sáu yêu vương có thể tin căn bản là hai chuyện khác nhau.
Nếu Vạn Thánh Long Vương kiên quyết cho rằng Ngưu Ma Vương có thể tin, Khỉ Đá tuy không hề có hảo cảm với kẻ buôn bán tiểu yêu ấy, nhưng cũng không muốn bắt bẻ chuyện này, miễn tổn thương hòa khí.
Như vậy, liền đổi một câu hỏi: "Ngưu Ma Vương có thể tin, vậy sáu yêu vương có thể tin hay không?"
Do dự hồi lâu, dưới cái nhìn chăm chú của chúng yêu, Vạn Thánh Long Vương bất đắc dĩ khom người nói:
- Lão Long, không dám nói.
Nhất thời, một đám yêu quái ồ lên, từng đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Vạn Thánh Long Vương.
Dương Thiền thì có chút sửng sốt nhìn về Khỉ Đá.
Chỉ thấy Khỉ Đá lại gật gật đầu, nhìn chăm chú vào chúng yêu, hỏi:
- Các ngươi thì sao? Ai muốn làm người bảo đảm cho sáu yêu vương đây?
Không một ai lên tiếng.
Phe của Đoản Chủy hận thấu xương Giao Vương Vương không cần nói rồi. Còn phe lúc trước tán thành đồng minh trường kỳ, bao gồm cả Lữ Lục Quải, lại có ai dám bảo đảm đây? Coi như dám, lấy cái gì để bảo đảm? Ngay cả Vạn Thánh Long Vương có giao tình mấy trăm năm với Ngưu Ma Vương còn "không dám nói", ai "dám nói"?
Trong lúc nhất thời, trong động phủ lặng ngắt như tờ.
Cứ như vậy một hồi lâu, Lữ Lục Quải khom người hỏi:
- Đại vương, xin cho thần nói một câu. Sáu yêu vương kia hẳn bất kể thế nào cũng không đi nương nhờ Thiên Đình chứ? Một khi đã như vậy, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không ruồng bỏ đồng minh. Dù sao chúng ta ngã, bọn họ cũng chạy không thoát.
- Đúng.
Khỉ Đá gật đầu nói:
- Bọn chúng sẽ không giúp thủy quân Thiên Hà đánh chúng ta, nhưng bọn chúng cũng không nhất định sẽ giúp chúng ta ta đánh thủy quân Thiên Hà. Loại đồng minh này chỉ có thể dệt hoa trên gấm, không thể giúp người khi gặp nạn. Chủ lực đối kháng thủy quân Thiên Hà nhất định là chúng ta. Tình huống lý tưởng nhất với sáu tên kia là chúng ta cùng thủy quân Thiên Hà lưỡng bại câu thương, thủy quân Thiên Hà bị bức lui, bọn chúng bảo tồn thực lực đâm đao sau lưng chúng ta. Ngươi xác định năm thành đan dược có thể khiến chúng thỏa mãn sao?
Lữ Lục Quải hơi rụt người lại, cúi đầu im lặng không nói gì thêm.
Dừng một chút, Khỉ Đá lại nói tiếp:
- Vấn đề thứ hai, chúng ta không bàn chuyện có dứt bỏ đồng minh hay không, mà chỉ nói tới chuyện giao dịch. Thu được tài liệu từ tay bọn chúng, sau đó sàng lọc ra những tài liệu có chất lượng tốt, tiến tới biến thành đề cao sản lượng đúng không? Vậy chúng ta có thể đề cao bao nhiêu sản lượng đây?
Lời tới đây thì dừng lại.
Một đám yêu quái trong động đều yên lặng nhìn chăm chú Khỉ Đá.
Ánh mắt của Khỉ Đá thì chậm rãi chiếu lên người Dương Thiền.
Dương Thiền nghĩ sơ, đáp:
- Có thể tăng lên tối đa bốn thành. Đây đang tính tình huống toàn bộ tài liệu đều là đỉnh cấp. Còn bình quân sẽ là trên dưới ba thành.
- Nếu chúng ta luyện ra đan phải chia cho đối phương một nửa thì sao?
Dương Thiền cúi đầu tính toán, đáp:
- Như vậy thì chúng ta hoàn toàn không có tăng trưởng.
Nghe được mấy chữ này, đám yêu đều nhíu mày.
Ở đây có rất ít yêu quái hiểu được luyện đan. Đối với bọn họ, đây là lần đầu họ hiểu được ý nghĩa của cuộc giao dịch này.
Khỉ Đá từ từ thở dài:
- Nói cách khác, chúng ta không hề có chút tăng trưởng nào, mà cái đám luôn ngấp nghé Hoa Quả Sơn chúng ta lại được số lượng đan dược tương đương ba thành sản lượng của chúng ta hiện giờ?
- Đúng vậy.
Khỉ Đá yên lặng gật gật đầu, lại nói với chúng yêu:
- Kỳ thật ta không quá coi trọng cái minh ước kia, bởi vì nó không hề có gì đảm bảo. Ta chỉ coi trọng giao dịch này. Thế nhưng với giao dịch hiện tại thì chúng ta không có lợi tức gì cả. Như vậy, chúng ta đổi một cách nghĩ khác, giả thiết chúng ta đề xuất sửa đổi cách phân chia, các ngươi cảm thấy thế nào? Đây là biện pháp cuối cùng.
- Chuyện này...
Vạn Thánh Long Vương do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Đây cũng là một biện pháp. Có thể thương lượng với Ngưu Ma Vương, đổi tỷ lệ phân chia sang bên ta bảy thành, hoặc là tám thành, Ma Vương hẳn vẫn sẽ đồng ý.
Khỉ Đá cười nhạt, nói:
- Lão Long Vương, ông cần phải hiểu rõ a.
- Vâng?
- Cứ như vậy, sáu yêu vương và chúng ta không những không thể kết minh, còn không chết không thôi.