- Truyền Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không lên điện ~!
Khanh gia kéo dài giọng, liên tục ba lần, âm thanh quanh quẩn thật lâu.
Khỉ Đá dẫn theo Phong Linh bước lên bậc thang bằng bạch ngọc, lại bị một thiên binh giơ kích ngăn lại.
- Làm gì thế?
Khỉ Đá trừng mắt.
Thiên Binh kia cả kinh vội rụt tay về, nhất thời nói không ra lời.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng bước tới trước mặt Khỉ Đá, nói:
- Ngươi có thể đi vào, nhưng bệ hạ vẫn chưa gọi nàng ta.
Khỉ Đá nghiêng mặt liếc nhìn Phong Linh:
- Có ý gì? Chỉ cho ta vào không cho muội ấy vào sao?
- Đây là đương nhiên.
Thái Bạch Kim Tinh chắp tay sau lưng, ưỡn ngực nói:
- Cũng không sợ nói thẳng, bất kể là tiên nữ hay Bật Mã Ôn cũng đều không phải chức vụ gì to tát. Nếu không phải có thân phận Mỹ Hầu Vương, ngay cả ngươi cũng không được lên điện, chỉ cần có khanh gia tuyên đọc thánh chỉ là được.
- Đều không phải chức vụ gì to tát sao?
Khỉ Đá không khỏi bật cười.
Lời này đã nói thẳng, thậm chí còn hơi khó nghe, có chỗ nào giống đang dụ dỗ?
- Được rồi, muội ở chỗ này chờ ta đi.
Khỉ Đá thản nhiên nói.
Phong Linh lặng yên gật đầu.
Theo chân Thái Bạch Kim Tinh, Khỉ Đá bước từng bước lên bậc thang.
Tới chính giữa bậc thang, Khỉ Đá và Thiên Bồng lại lướt qua nhau.
Nhìn qua mái tóc bừa bộn che chả mặt Thiên Bồng, Khỉ Đá mơ hồ thấy hai mắt y dại ra, trong đó là sự mất mát không nói ra được.
- Thiên Bồng Nguyên Soái bị giáng chức hạ phàm sao?
Khỉ Đá hỏi nhỏ.
Thái Bạch Kim Tinh khoát tay áo nói:
- Không có. Tội tướng Thiên Bồng đã bị bệ hạ cách chức vụ, dựa theo luật vĩnh viễn phải ngồi trong thiên lao.
- Hả?
Khỉ Đá không khỏi quay đầu lại nhìn Thiên Bồng một cái.
Còn không bị hạ phàm? Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ sau này còn phạm phải tội khác nặng hơn?
Bắt đầu từ ở đầm Ác Long, quỹ tích vận mệnh của Thiên Bồng đã có kịch biến bởi vì Khỉ Đá. Thái Thượng chịu hao hết tâm tư kéo Khỉ Đá lên Thiên Đình trước thời hạn, chẳng lẽ lại sẽ bỏ mặc Thiên Bồng không bị hạ phàm?
Nghĩ tới đây, Khỉ Đá đã bước chân qua cánh cửa cao cao, tiến vào bên trong.
Linh Tiêu bảo điện do ba tòa kiến trúc trước sau cấu thành, ngăn cách với nhau bằng hai quảng trường cỡ lớn. Chính điện nằm ở phía sau cùng. Chỗ Khỉ Đá vừa đứng chỉ là ngoài cửa phía trước nhất.
Đi qua đoạn đường này, Khỉ Đá tỉ mỉ quan sát cảnh trí xung quanh.
Mây mù phiêu đãng trên mặt đất do ngọc thạch trải thành. Toàn bộ quảng trường im lặng, chỉ nghe tiếng gió vi vu. Đứng chỉnh tề hai bên quảng trường là hai đội thiên binh chống trường thương cao tới ba trượng. Phần tua rua đỏ ở mũi thương lắc lư theo gió giống như lửa đang cháy. Bên trong quảng trường là lầu các cao cao, cờ bay phấp phới. Luận trang hoàng, có thể nói là cực kỳ sang quý, trạm vàng trổ bạc, khắc rồng nạm phượng mà lại không tục khí, quả nhiên là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lại vượt qua cánh cửa lớn thứ hai, Khỉ Đá tiến vào trước chính điện.
Thái Bạch Kim Tinh giơ tay ra hiệu Khỉ Đá dừng bước, còn mình vào điện trước.
Không lâu sau, một vị khanh gia bước ra, khom người nói:
- Xin mời Mỹ Hầu Vương.
Khỉ Đá ho khan hai tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào đại điện.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện, không biết là do sớm có chuẩn bị hay là phản ứng tự nhiên, hắn bỗng trông thấy hơn trăm tiên gia đang đứng lộn xộn trên điện nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề sang hai bên.
Trong đó, đám võ quan mặc áo giáp thì bước về trước một bước, một tay đặt trên pháp khí của mình. Còn đám tiên gia mặc văn bào thì lui về sau một bước, cũng đặt tay trên pháp khí. Hai nhóm này nhìn Khỉ Đá bằng ánh mắt đầy địch ý.
Còn Khỉ Đá lại chỉ xem như không thấy.
Dưới ánh mắt có cay độc, có lạnh nhạt của đám tiên gia, Khỉ Đá đi từng bước xuyên qua hai hàng văn võ, có thể cảm giác được linh lực dao động trên người đối phương.
Đằng trước linh lực mênh mông, phần lớn là Hành giả đạo. Đằng sau linh lực tĩnh lặng như mặt nước, nhất định là Ngộ giả đạo.
Ngẫm lại, mới chưa bao lâu mình là yêu vương khiến Thiên Đình dốc toàn bộ lực lượng, giờ lại xuất hiện nơi đây, khó trách bị các tiên gia cảnh giác.
Một đám thiên thần, thậm chí cả Ngọc Đế cũng cẩn thận quan sát con yêu hầu đang từ từ bước đến.
Toàn thân là bộ lông mượt màu vàng sậm, mặc bộ giáp làm từ da thuồng luồng đen khắc đầy hoa văn hỗn tạp,vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Thân là yêu quái, Khỉ Đá xem như thấp bé. Không so với những đại yêu có vóc dáng cao lớn như tê giác tinh hay voi tinh, dù là so với nhân loại có hình dáng cao to như Thiên Hành, Cự Linh Thần hoặc Lý Tịnh thì hắn cũng thấp hơn nhiều. Đại khái Khỉ Đá cao chừng một người bình thường. Nhưng trên điện Linh Tiêu hắn ưỡn thẳng eo, hai mắt sáng ngời có thần, vẻ mặt đúng mực, phối hợp với chiến tích ép thủy quân Thiên Hà tới tuyệt cảnh, khiến Thiên Đình phải dốc toàn bộ lực lượng trước đó, đã đủ để một đám thiên thần không dám coi thường.
Dù sao ở đây cũng có rất nhiều tiên gia lúc ấy bị điều động tới tham dự trận chiến tại Hoa Quả Sơn. Cái cảnh tượng con khỉ điên cuồng lui tới giữa không trung tung tóe máu thịt kia, đến giờ vẫn còn nguyên trong trí nhớ của họ.
Về phần bộ giáp màu đen kia, vừa liếc đã hiểu đó là một bộ chiến giáp từ da thuồng luồng không biết làm từ tay vị đại năng Ngộ giả đạo nào. Lại còn khảm nhiều tài liệu trân quý, hẳn là phòng ngự thuộc hàng nhất đẳng.
Đến cùng là đại năng Ngộ giả đạo nào ra tay giúp Khỉ Đá chế tạo chiến giáp, không có tin tức cụ thể, mọi người tạm thời cũng không thể đoán nổi. Nhưng da thuồng luồng...
Tuy nói thuồng luồng là sinh vật cực kỳ hiếm gặp ở thế gian, nhưng nơi này là Thiên Đình. Trong đám thiên tướng có không ít người lấy da thuồng luồng làm giáp, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Như Thiên Bồng vừa bị áp giải đi, chỉ áo choàng đã làm từ lông của cửu vĩ linh hồ tu luyện hơn hai ngàn năm, da thuồng luồng có là cái gì?
Có điều da thuồng luồng cũng phân chia cấp bậc.
Mới không lâu, Diêm Vương tra sổ Sinh Tử thượng tấu rằng Giao Ma Vương bị Thiên Đình treo thưởng thủ cấp lên tới trăm vạn kim tinh đã chết bởi tay Mỹ Hầu Vương.
Mà lúc này, Mỹ Hầu Vương mặc một thân giáp da màu đen xuất hiện ở điện Linh Tiêu, hơn nữa còn là da thuồng luồng, thì chúng tiên sao có thể không chấn động đây?
Giao Ma Vương là ai? Đó là đại yêu vương tung hoành hơn ngàn năm, Thiên Đình liên tiếp vây quét mà không được, lại cùng đám yêu vương Ngưu Ma Vương kết nghĩa, chính là kẻ nổi bật trong quần yêu.
Không ngờ, yêu vương như thế, cuối cùng lại trở thành giáp da cho Mỹ Hầu Vương. Cái này không khỏi khiến chúng tiên chép miệng thở dài.
Bọn họ cũng không biết Giao Ma Vương và Mỹ Hầu Vương có ân oán gì, nhưng Mỹ Hầu Vương này có thể dễ dàng giết một đại yêu vương như vậy, hơn nữa còn trong tình huống đám huynh đệ kết nghĩa của Giao Ma Vương cũng biết, còn dùng da của gã chế thành áo giáp mặc lên người đã đủ nói lên quyền uy của yêu hầu này lớn tới đâu trong yêu tộc... Quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
"Có khi nào Lão Quân giữ một mạng cho con khỉ này là muốn để bệ hạ mượn hắn kiềm chế lũ yêu? Nhưng vì sao lại cho một chức quan Bật Mã Ôn chứ?" Điều này thực sự khiến đám tiên gia không nghĩ ra.
Đi từng bước đến dưới bậc thang, Khỉ Đá ngẩng cao đầu, chắp tay nói:
- Thần, Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không, tham kiến bệ hạ.
Ngọc Đế nhẹ nhàng vuốt râu, đang muốn nâng tay miễn lễ, lại nghe từ giữa quần tiên trên điện vang lên tiếng hô:
- Yêu hầu lớn mật! Thấy bệ hạ dám không quỳ!
Nhất thời, một đám tiên gia, thậm chí là Ngọc Đế cũng ngây ra một lúc. Có người đang chờ yêu hầu xấu mặt lại càng không cẩn thận bật cười.
Coi thường vẻ mặt khác nhau của chúng tiên, Khỉ Đá buông quyền, chậm rãi quay đầu nhìn về hướng âm thanh kia, chỉ mặt đất lạnh lùng nói lớn:
- Ai vừa nói câu kia? Đứng ra.
Vừa nghe vậy, những tiên gia đang bật cười lập tức thu hồi vẻ mặt. Không ai dám bước ra.
- Ai vừa nói câu kia, đứng ra.
Lặp lại một lần nữa, Khỉ Đá cúi đầu xoa nhẹ bao cổ tay, cười lạnh nói:
- Chỉ khi bệ hạ nói, Thiên Đình mới phải hành lễ quỳ. Cho là lão tử ở hạ giới lên không biết gì sao? Vừa rồi là ai nói! Có giỏi đứng ra cho lão tử!
Nghe quát, chúng tiên chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt cuối cùng đều chỉ về một quan văn mặc áo xanh.
- Là ngươi sao?
Khỉ Đá nhìn chằm chằm vị quan kia, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Ngươi có chức vụ gì? Báo cái tên đi. Oan có đầu nợ có chủ, nói cái tên, bổn vương cũng dễ nhớ kỹ.
Một đám tiên gia, thậm chí Ngọc Đế cũng hơi giật giật mí mắt.
Đúng như dự kiến, cái con khỉ này quả nhiên không phải loại lương thiện.
Vị quan kia mặt đỏ lên, không dám nói tiếp.
Con người có đôi khi chính là như vậy. Trốn trong đám người thì cái gì cũng dám nói, nhưng một khi một mình thì dù biết rõ nơi đây là điện Linh Tiêu, Khỉ Đá không thể làm loạn, hai chân vẫn không nhịn được run lên.
Đúng lúc này, Ngọc Đế ngồi trên long ỷ chợt ho khan.
Nghe tiếng, Khỉ Đá mới trừng mắt nhìn vị quan kia một cái, chuyển hướng chắp tay với Ngọc Đế.
- Vậy đi, từ nay về sau, ngươi sẽ là Bật Mã Ôn quản Ngự Mã giám của trẫm.
Khanh gia dưới bậc thang nhanh chóng nâng một chiếc khay vuông đã chuẩn bị sẵn bằng hai tay đưa cho Khỉ Đá. Trên đó là một bộ áo bào màu đỏ, một mũ ô sa, một lệnh bài màu vàng có khắc năm chữ "Ngự Mã giám tổng lĩnh" và một ấn quan.
Nhận lấy chiếc khay, Khỉ Đá nâng lên thi lễ đơn giản với Ngọc Đế:
- Tạ long ân của bệ hạ.
Gật gật đầu, Ngọc Đế vuốt râu nói:
- Ngươi đã biết Ngự Mã giám phải làm những gì chưa?
Khỉ Đá nghĩ nghĩ, nói:
- Thần chưa rõ.
- Thái Bạch Kim Tinh.
- Có thần.
- Bật Mã Ôn được ngươi đón lên trời, cũng phiền ngươi giúp đỡ dàn xếp nốt vậy. Thuận tiện giảng giải thường thức của Thiên Đình, nhiệm vụ chức quan cho hắn, để hắn nhanh chóng tiếp nhận Ngự Mã giám đi.
Thái Bạch Kim Tinh thản nhiên liếc nhìn Khỉ Đá một cái, chắp tay nói:
- Thần tuân chỉ.
- Tạ bệ hạ.
Khỉ Đá cũng nói theo.
- Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.
- Chỉ như vậy?
Khỉ Đá có chút bối rối.
Ở ngoài cửa đợi chừng một canh giờ, chỉ vì nói hai câu như vậy?
Chúng tiên đều che miệng cười trộm.
Còn nghĩ Bật Mã Ôn là chức quan thế nào chứ? Chẳng lẽ nghĩ Linh Tiêu bảo điện họp riêng vì hắn sao?
Thấy Ngọc Đế không nói, chúng tiên lại lén lút châm chọc, Khỉ Đá mất hứng xoay người đi ra ngoài đại điện. Phía sau lập tức vang lên tiếng cười của chúng tiên, nghe cực kỳ khó chịu.
Quên đi, đánh thành như vậy, nhận mệnh làm Bật Mã Ôn vốn là Thái Thượng kia ép Ngọc Đế. Thích thế nào cũng được, dù sao lên trời cũng chỉ để kéo dài thời gian, qua một ngày là một ngày.
Nghĩ vậy, Khỉ Đá thấy thoải mái hơn hẳn.
Chờ Khỉ Đá đi khuất, vị quan vừa rồi lớn tiếng quát Khỉ Đá mới quay sang nói chuyện với Phúc Tinh bên cạnh.
Phúc Tinh hạ giọng nói:
- Yêu tâm đi, hắn không dám làm gì đâu. Chẳng qua là một con hầu yêu thôi mà.
Vị quan kia bất đắc dĩ cười bồi, nhưng trong lòng không khỏi khó chịu.
Mới vừa rồi nếu không phải Phúc Tinh bày mưu đặt kế, y đâu dễ làm chim đầu đàn? Kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị người vạch trần tại chỗ. Như thế tâm tình sao có thể tốt nổi?
...
Tan triều, Ngọc Đế bước vào trong, Quyển Liêm theo sát phía sau.
Hơi nghiêng mặt, Ngọc Đế nói:
- Có rảnh thì tới thiên lao thăm Thiên Bồng đi. Trẫm không tiện tự mình đi, ngươi đi xem đi.
- Mạt tướng tuân chỉ.
- Còn nữa, phái người để ý nhất cử nhất động của con khỉ kia.
Bệ hạ, nếu cần để tâm như vậy, vì sao lại để Thái Bạch Kim Tinh dẫn dắt ạ?
Đi tới trước bàn tròn, Ngọc Đế chậm rãi ngồi xuống, nhận chén trà tiên nữ dâng lên nhấp một ngụm, sau đó hít sâu, thở dài:
- Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, mới vừa lên trời đã có người muốn ra oai phủ đầu hắn. Tiên với yêu luôn như nước với lửa. Hắn yếu đuối thì sẽ có người được đằng chân lân đằng đầu, hắn cường ngạnh thì lại dễ đi nhầm bước. Cái con khỉ này lên trời, bất luận bản tính thế nào, về sau sợ là cũng sinh chuyện. Lão Quân đã để hắn lên trời làm quan, tất có dụng ý. Nếu trẫm để ngươi dẫn dắt, đến lúc đó xảy ra chuyện, khó tránh khỏi phải chìu đít giúp hắn. Lúc ấy sợ ngươi lại thành mục tiêu công kích của kẻ khác. Để Thái Bạch Kim Tinh đi thì đối với trên hay dưới cũng tối thiểu có thể ước thúc một đám người. Ngay cả xảy ra chuyện Thái Bạch cũng có bản lĩnh hòa giải. Như thế có thể giảm đi không ít phiền toái.
- Bệ hạ anh minh.
Quyển Liêm liền vội vàng khom người chắp tay nói.
Ngọc Đế nghiêng mặt thản nhiên liếc nhìn Quyển Liêm một cái, bất đắc dĩ cười cười.