Trên tầng trời thứ ba mươi lăm, ông lão tóc bạc ngồi thẳng trên bồ đoàn nghe bẩm báo tỉ mỉ của đồng tử ngồi đằng trước. Ông ta bấm ngón tay tính toán, không khỏi thở dài:
- Thế mà tự mình đến Ngự Mã giám rồi, lo lắng lúc trước của lão phu giờ đã thành sự thật. Xem ra là muốn tự mình ra tay thu phục con khỉ này rồi.
- Nếu đã như vậy, sư phụ, có phải nên hành động rồi hay không?
Ông lão tóc bạc chậm rãi lắc đầu, cười nói:
- Chớ nên hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, tự nhiên sẽ có người xông lên đằng trước.
- Sư phụ anh minh.
Đồng tử nọ chắp tay nói.
- Đúng rồi, cũng điều tra cả tiên nữ tên là Phong Linh đó nữa, đừng bỏ sót gì cả.
- Vâng.
...
Phong Linh rời đi cũng mang theo sự hòa hoãn tạm thời giữa Khỉ Đá và Thái Thượng theo. Bầu không khí hài hòa chỉ có trong sảnh lớn giờ đã không còn sót lại chút gì.
- Chuyện giữa ta và ông không liên quan tới Phong Linh. Ta không muốn kéo muội ấy vào chuyện này.
Thái Thượng "Ồ" một tiếng, suy tư gật gật đầu, cười như không cười nói:
- Nếu Bật Mã Ôn không nói, vậy lão phu cũng không nói. Có điều, chuyện của thiên đạo thì liên quan đến mỗi người trong tam giới, làm sao lại không liên quan tới tiểu nha đầu được?
- Thiên đạo chỉ là chuyện của ông, ta chỉ quan tâm thứ ta đạt được có phải thứ ta muốn hay không.
Thái Thượng mím môi, gật đầu:
- Nhìn ra được.
Khỉ Đá nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn chăm chú mặt đất không một vật gì, chậm rãi nói:
- Cho nên, ta hy vọng ông cách xa muội ấy một chút. Bằng không đừng trách ta không khách khí.
Sự thù địch nồng đậm trong đôi mắt như muốn thoát ra ngoài.
Nghe vậy, Thái Thượng chỉ cười, nói:
- Không khách khí thế nào?
- Ông nói thử xem?
- Giống như đêm qua vậy à?
Khỉ Đá không trả lời, chỉ nâng mắt nhìn chằm chằm Thái Thượng.
Trong sảnh lớn chỉ còn lại im lặng, dù gió từ ngoài cửa sổ xuyên vào dường như cũng đang cứng lại.
Thái Thượng cúi đầu, vươn tay vuốt ve chén trà đã cạn hồi lâu, qua một lúc mới mím miệng chậm rãi nói:
- Ngươi quả thật là khắc tinh trong vận mệnh của lão phu, ngay cả muốn giết thì lão phu cũng không giết được. Nhưng xung quanh ngươi lại toàn là nhược điểm. Ngươi không thể chết, song bất cứ người nào xung quanh ngươi đều có thể chết. Bật Mã Ôn đã suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn trao đổi như vậy sao?
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh mắt hai người chậm rãi giao nhau.
- Ông đang dùng Phong Linh uy hiếp ta?
Nắm đấm của Khỉ Đá chậm rãi siết chặt.
- Không thể nói vậy được.
Thái Thượng thở dài, nghiêng mặt đi, cười nói:
- Đừng bảo Bật Mã Ôn cho rằng, lão phu không thân thiết với Phong Linh, không mời nha đầu lên trời thì sẽ không cách nào uy hiếp ngươi được?
Lời này khiến Khỉ Đá không thể phản bác được. Quả thực, như với hiện tại, dù Phong Linh ở tại Hoa Quả Sơn hay là ở Thiên Đình, với Thái Thượng cũng chẳng có gì khác biệt cả. Thậm chí bây giờ Thái Thượng đưa Phong Linh đến bên cạnh Khỉ Đá thì thế nào chứ?
Ông ta muốn làm gì, Khỉ Đá thật sự có năng lực ngăn cản sao?
- Nếu không phải vì chuyện đêm qua, lão phu cũng sẽ không đưa tiểu nha đầu đến đây nhanh như vậy. Chỉ là nghĩ rằng, để mặc ngươi làm xằng làm bậy tiếp cũng không phải cách, cho nên tìm một lý do để gặp mặt nói chuyện.
- Hừ, nói chuyện gì?
Nước đã đun sôi, Khỉ Đá vươn tay rót vào ấm, chờ một lát rồi rót đầy chén trà cho Thái Thượng, đôi mắt lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt Thái Thượng giây phút nào.
- Xem xem.
Đón cơn gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, Thái Thượng vươn tay chỉ bầu trời mênh mông bên ngoài, thở dài:
- Một vùng trời đất tốt đẹp biết bao.
Trên vẻ mặt đó toàn là cảm khái. Ông ta quay mặt qua nhìn Khỉ Đá, nhẹ giọng nói:
- Ta ngươi, cùng nhau, nhìn về phía tương lai, thế nào?
Khỉ Đá bật cười, thuận theo lời của ông ta:
- Nhìn bằng cách nào?
Nói xong, đẩy chén trà tới trước mặt Thái Thượng.
Thái Thượng chậm rãi vuốt ống tay áo, vươn ra hai ngón tay:
- Phản thiên hai lần, đại náo Thiên cung, đè dưới Ngũ Hành sơn... Ngươi nên hiểu lão phu đang nói gì. Đi hết con đường này, dù là ngươi muốn kết làm vợ chồng với Dương Thiền, lão phu cũng sẽ xem như không thấy, thế nào?
Khỉ Đá hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ ta muốn làm gì, còn phải được Đạo Tổ ngài đồng ý?
- Dương Thiền là Hoa Sơn Thánh Mẫu do bệ hạ tự mình phong, còn là cháu gái của bệ hạ. Dù là khắp tam giới, thân phận của nàng ta cũng cực kỳ mẫn cảm. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực hiện giờ của Hoa Quả Sơn ngươi, là có thể muốn làm gì thì làm trong tam giới này hay sao?
- Bây giờ không biết cũng không sao, hy vọng có một ngày ngươi sẽ hiểu. Trước lúc đó, tạm thời xem như là một ví dụ đi.
- Nói về lại vấn đề vừa nãy, ông muốn ta đi theo con đường ông muốn, có thể. Ta chỉ có một yêu cầu, trả Tước Nhi lại cho ta. Trả nàng ấy lại cho ta, mọi thứ đều dễ nói chuyện.
- Vấn đề này, trước khi ngươi hỏi thì đã biết đáp án rồi, cần gì phải nhắc thêm nữa chứ? Dù bây giờ lão phu lập tức đồng ý, ngươi tin sao?
- Nếu ông không đồng ý điều kiện này, giữa chúng ta không có gì để nói nữa cả.
- Vậy sao? Lão phu thì lại thấy có rất nhiều thứ có thể nói đó.
Thái Thượng nâng chén trà mới pha xong lên nhấp một ngụm, ôm chén trà, chậm rãi nói:
- Vừa nãy lão phu đã nói rồi, ngươi chỉ có một mình, lão phu thật sự không có cách nào với ngươi. Đáng tiếc hồng trần cao vạn trượng, ngươi sẽ trưởng thành, sẽ có ràng buộc, con đường ngươi không muốn đi... Náo Thiên cung, chiến Thiên Đình, lại đến chiêu hàng lên trời, kết cục không phải ngươi cũng từng bước từng bước đi qua à? Thế gian này, có rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn thế nào thì sẽ là thế ấy. Có vài con đường, không phải ngươi không muốn đi là có thể không đi. Lão phu cho phép yêu chúng Hoa Quả Sơn yên bình ngắn ngủi, ngươi trả cho lão phu một thiên đạo chính quy. Cuộc giao dịch này, với ngươi đã xem như là cực kỳ có lời rồi. Nếu không phải như vậy, dù ngươi cắn chặt răng không ăn kim đan, lão phu cũng có thể nghĩ cách cạy miệng nhét nó vào!
- Ta nói rồi, không trả Tước Nhi lại, ta và ông chẳng có gì để thỏa hiệp cả!
Câu này Khỉ Đá dường như là hét lên.
Ánh mắt nhìn thấy nắm đấm siết chặt của Khỉ Đá, Thái Thượng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, thở dài.
Qua lúc lâu, ông ta chậm rãi mở mắt, nói:
- Thôi được, trước khi tới lão phu đã đoán được sẽ có kết quả này. Nhưng lời cảnh cáo vẫn cần phải nói trước. Đối với ngươi, lão phu có kiêng kỵ, đây là chuyện không cần bàn cãi. Nhưng lão phu cũng không phải kẻ mặc người muốn gì người cứ lấy. Giống như tối qua tùy ý làm bậy quả thực là...
Nói đến đây, Thái Thượng cũng không nói tiếp nữa. Ông ta chỉ cười, cười tới mức Khỉ Đá cũng không thể nào hiểu nổi.