Ngay giữa điện, đạo đồng biến ảo thành Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đang giảng giải kỹ càng, các tiên gia nơi đây nhìn không chớp mắt sợ bỏ lỡ mất huyền cơ. Cho nên cung điện to lớn như vậy, có đến hơn một ngàn tiên gia tề tụ lại chỉ có tiếng nói của một người vang vọng.
Bên lan can lầu ba, Nguyên Thủy Thiên Tôn chân chính biến ảo thành một vị tiên gia đang ngồi cạnh bên Khỉ Đá, không chút nhúc nhích. Từ xa nhìn qua, trông hai ngươi như thể những tiên gia bình thường khác, đều chăm chú lắng nghe "Nguyên Thủy Thiên Tôn" giảng dạy.
U Tuyền Tử đã từng luận qua "Thiên Đạo" với hắn, nhưng còn lâu mới tỉ mỉ như những gì Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Cho tới nay, hắn còn tưởng vận mệnh của mình chỉ liên quan đến "thiên đạo" của Thái Thượng, liên quan đến mục đích không muốn người khác biết đến của Tu Bồ Đề, thêm nữa cũng chỉ dính dáng đến đại năng dẫn hồn phách của Tước Nhi đi mất mà thôi.
Thế nhưng hắn đã sai lầm.
Đá Thiên Đạo tác động đến vận mệnh của tất cả mọi người. Cho nên ngày hắn vừa ra đời đã định trước là vận mệnh của hắn đã cải biến, cũng cải biến cả vận mệnh của tất cả mọi người.
Lúc ở U Tuyền cốc, nhị sư huynh đã nói nhờ có hắn mà tuổi thọ của Bạch Viên được kéo dài thêm ba tháng.
Bởi vì thời gian xuất hiện của hắn sai lệch mà Tước Nhi phải chết, Dương Thiền không đến Hoa Sơn nhậm chức Sơn Thần. Chiến tranh cũng do hắn mà ra, cũng vì hắn mà hình thái chiến tranh thay đổi. Bởi vì hắn mà yêu tộc có thể ló mặt ra. Vì hắn mà thủy quân Thiên Hà tử thương vô cùng nghiêm trọng...
Tất cả đều thay đổi. Một con bươm bướm nhỏ đập cánh, không hay biết gì đã cải biến toàn bộ thế giới. Hết thảy sinh linh trong thế gian này đều tham dự vào, chỉ là không biết lấy loại thân phận nào, là quân cờ hay người đánh cờ trong ván cờ này mà thôi.
Vào lúc này, tam giới trước kia gió êm sóng lặng tựa như đã biến thành một vòng nước xoáy. Trước lúc bão tố nổi, đã có từng đợt thịnh yến nghịch thiên cải mệnh trùng trùng điệp điệp ảnh hướng đến tam giới nổi lên. Mà bản thân hắn lại đứng ngay giữa vòng xoáy đó, không cách nào giữ được phương hướng của chính mình.
Một lúc lâu sau, hắn nở nụ cười, chậm rãi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trong mắt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ không cách nào che giấu đi được.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng trầm ngâm một lúc lâu, thấy hắn vẫn không nói gì bèn ho khan hai tiếng, chầm chậm nói:
- Nếu như Hầu Vương đã không muốn nói, vậy hãy nghe lão hủ nói đi.
- Nếu Hầu Vương muốn thuận theo thiên mệnh thì coi như hôm nay chưa từng gặp lão hủ, còn không muốn thuận theo thiên mệnh kia, sẽ có nhiều người tình nguyện giúp ngươi một tay. Hơn nữa họ hẳn sẽ dốc hết sức lực ra, tuyệt sẽ không như Lão Quân chỉ muốn ngươi đi vào con đường mà ngươi không muốn đi.
- Chỉ là... có một người, Hầu Vương nhất quyết không thể nhận trợ lực từ người đó được.
- Đó chính là Tây Phương Như Lai. Chỉ sợ Như Lai đã sớm biết được việc này, lại không có hành động gì, có lẽ muốn lặng yên theo dõi kỳ biến, tìm kiếm thời cơ mà thôi. Nếu Lão Quân vẫn giữ tu vi Thiên Đạo như ngày trước, chỉ sợ mong muốn nâng cao phật pháp lên một bước của Như Lai chỉ là si tâm vọng tưởng. Cho nên trước mắt, Như Lai không có khả năng không làm gì.
- Có điều tam giới này vẫn là tam giới của Đạo gia, dù thế nào cũng không thể để Như Lai mở rộng Phật môn được. "Vô Ngã" là tu chính bản thân, không có năng lực thống khiển tam giới như "Vô Vi". Một khi Như Lai cố tình tham dự, nhất định nhân quả mọc lan tràn. Đến lúc đó lão hủ cũng sẽ cùng tam sư đệ Thông Thiên giáo chủ, thậm chí còn có cả đám đại năng Đạo gia thế gian này đều không thể đứng ngoài quan sát. Với một Phật môn năm bè bảy mảng không đoàn kết thì làm sao chỉnh đốn cục diện này đây?
- Nếu như vậy, chắc chắn tam giới sẽ đại loạn, quần hùng nổi dậy, họa khắp sinh linh, cũng là họa xuống bản thân ngươi.
- Dương Tiễn, đại đệ tử đời thứ ba của lão hủ có qua lại với Ngũ phương Yết đế, Dương Thiền lại dốc sức giúp Hoa Quả Sơn của ngươi. Dù lão hủ chưa tận mắt nhìn thấy nhưng cũng đoán ra được kim tinh gần đây của ngươi hẳn là do bọn họ nghĩ cách chuyển lên Thiên Đình? Tuy nói Phật môn rời rạc nhưng vẫn có chút liên hệ với nhau, sau này kính mong Hầu Vương vô cùng thận trọng.
Nghe xong chuyện, Khỉ Đá cũng chỉ cười cười.
Thấy Khỉ Đá không nói gì nữa, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không nói thêm gì. Hai người cứ vậy lẳng lặng mà ngồi cạnh nhau.
Một lúc sau, Khỉ Đá lại hít sâu một hơi, cúi đầu, nghiêng mặt qua nói khẽ:
- Không thuận theo đường vốn có, vậy Thiên Tôn cho rằng ty chức nên đi theo đường nào đây?
Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhắm mắt, thở dài:
- Hầu Vương nên đi đường nào hiển nhiên là do tự bản thân Hầu Vương quyết định. Mấy lời vừa rồi chỉ là lão hủ khuyên can, tuyệt đối không có ý bắt buộc nào. Kính xin Hầu Vương không nên hiểu lầm.
- Vậy, Ngộ Không phải tạ ơn Thiên Tôn rồi. Lời của Thiên Tôn, ta sẽ ghi khắc trong tâm khảm.
Nghe vậy, mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ vẻ mỉm cười, rõ là cười rất hiền lành hòa ái, nhưng rơi vào mắt Khỉ Đá lại không có chút ấm áp nào.
Một Thái Ất Kim Tiên nho nhỏ như hắn, đứng giữa thế gian có thể là tồn tại đỉnh cấp, có thể tùy ý làm bậy, nhưng nếu chen lấn giữa đám người Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Như Lai, Tu Bồ Đề, Trấn Nguyên Tử thì hắn chỉ như một con kiến hôi. Bất kỳ người nào chỉ hơi lỡ tay một chút đã có thể giết chết hắn.
Hiện tại ông ta nói nghe rất hay, cho hắn có cơ hội lựa chọn đó là vì hắn là mấu chốt đánh vỡ được đá Thiên Đạo. Đến lúc Thiên Đạo của Lão Quân bị phá vỡ, có ai quan tâm đến sống chết của một con khỉ?
Đến lúc đó hắn có cơ hội nào không?
Khỉ Đá không khỏi nhắm hai mắt lại, thở dài.
Hắn chỉ là một quân cờ bé nhỏ, thế mà hết lần này tới lần khác lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành tiêu điểm đánh cờ của các bên.
Khỉ Đá lại ngơ ngác ngồi một lúc lâu, mới chớp hai mắt mở miệng nói:
- Thiên Tôn mới vừa nói ty chức "cứ nói đừng ngại", ty chức chỉ có một chuyện thỉnh giáo.
- Mời nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấp giọng nói.
- Ty chức muốn biết, với một yêu tu Hành giả đạo như ty chức thì phải làm sao mới đến được Thiên Đạo, có thể ngồi ngang hàng được với Lão Quân?
Lời này vừa nói ra, Nguyên Thủy Thiên Tôn giật nảy cả người.
Sau đó, ông ta bật cười nhìn về phía trước, vuốt vuốt râu thở dài:
- Hành giả đạo là bàng môn, muốn đột phá Thiên Đạo, là chuyện chưa từng có trong tam giới. Hôm nay Hầu Vương đã là Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong, đừng nói đến Thiên Đạo mà dù có muốn tiến thêm nửa bước, vào Đại La Kim Tiên, cũng khó có thể tản ra được hết lệ khí. Còn về đan dược... dù có mang hết toàn bộ tài liệu trong phủ khố Thiên Đình luyện thành đan dược cho Hầu Vương nuốt vào, chỉ sợ cũng không được một phần mười số cần thiết.
- Ý của Thiên Tôn là, đời này kiếp này của ty chức đều không thể đột phá Thiên Đạo sao?
- Cũng không hẳn vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi lắc đầu, nói khẽ:
- Lão hủ sở tu là Ngộ giả đạo, đa số lý giải về Hành giả đạo chỉ dựa vào những đệ tử tu Hành giả đạo bên dưới. Về mặt này sư đệ Thông Thiên giáo chủ của lão hủ chỉ có hơn chứ không kém. Lão hủ biết rõ trong tay sư đệ có một viên linh đan, nếu Hành giả đạo nuốt xuống, tu vi nháy mắt tăng vọt. Về phần tăng đến bao nhiêu thì không ai biết rõ cả, cố gắng có thể có thể đột phá Thiên Đạo cũng không chừng.
Nói rồi, ông ta nở nụ cười.
- Có... tác dụng phụ?
Khỉ Đá nghi ngờ hỏi.
- Cũng không phải.
Nguyên Thủy Thiên Tôn khoát tay áo, đầy ý vị nói:
- Hầu Vương nên hiểu rõ, linh đan kia chỉ có thể tăng tư chất, tăng tu vi chứ không tiêu trừ nghiệp lực, không tiêu tan lệ khí. Trong trời đất này chỉ có một viên, nếu ngươi muốn, có lẽ sư đệ sẽ chịu cho ngươi.