Thái Thượng Lão Quân gặp Khỉ Đá còn phải tìm lý do. Nguyên Thủy Thiên Tôn lại ngoằn ngoèo tạo một đại đội người tới Di La Cung nghe giảng để nói chuyện với hắn. Còn Thông Thiên Giáo Chủ thì sảng khoái hơn nhiều - trực tiếp chạy tới Ngự Mã giám.
Chiều hôm đó, mặt trời sắp lặn, Khỉ Đá tắm rửa xong, lại nhàm chán dạo quanh trạm gác cách vách. Lúc trở về, vừa đẩy cửa phòng, hắn đã thấy ông lão tóc đen kia.
Áo choàng đen thật dài, dáng người cao lớn, một đôi hổ mắt, một đôi mày kiếm, nhìn không thấu tu vi. Hình tượng này vừa nhìn đã biết là người tu Hành giả đạo.
Không cần đoán, Khỉ Đá cũng biết người tới là ai.
Hắn đang định ra vẻ kinh ngạc, thuận tiện "bối rối" xem nên làm chút gì để bắt chuyện, thì đối phương đã thản nhiên nói một câu:
- Sau này không có việc gì thì đừng qua trạm gác nữa, bên kia không có gì để nhìn. Càng hành động nhiều chỉ càng làm người khác chú ý mà thôi.
Dứt lời, chỉ thấy lóe lên một cái, ông lão tóc đen đã ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt không thay đổi.
- Ngài là?
- Đừng giả bộ nữa, nghe nói ngươi muốn tìm bản tọa xin gì đó?
Nói xong, ông lão tóc đen lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn trà.
Khỉ Đá thấy thế, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Quanh co lòng vòng đã khó chơi, gọn gàng lại càng như vậy...
Khỉ Đá bước qua thềm, rồi đóng cửa lại, đi tới bàn trà, đang định ngồi xuống thì lại nghe cái giọng lạnh lùng của Thông Thiên Giáo Chủ:
- Bản tọa cho ngươi ngồi sao?
Vừa nghe thế, Khỉ Đá không khỏi sửng sốt.
Không phải chưa từng gặp đại năng, nhưng chưa từng gặp đại năng nào kiểu thế này!
Trong cuộc chiến Phong Thần, lão này thua sạch, chỉ có thể nói: "Đáng"!
Không đợi Khỉ Đá sửng sốt lâu, đối phương lại đưa tay nói:
- Ngồi đi.
Lão già này...
Khỉ Đá hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Thôi quên đi. Tốt xấu gì người ta cũng đến tặng quà!
Ngồi vào ghế, Khỉ Đá đưa tay cầm lấy cái hộp kia. Mở nắp ra, hai mắt hắn sáng lên.
Trong hộp là một viên kim đan tỏa ra hào quang màu tím, dường như còn có cả sương mờ hình đồ đằng chậm rãi phiêu động.
Viên đan dược này không tỏa ra linh khí nồng đậm như những đan dược cực phẩm, nhưng chỉ bằng dáng vẻ bề ngoài chưa bao giờ thấy qua thế này cũng biết nó là vật phi phàm.
Thông Thiên một tay dựa vào bàn trà, một tay xoay xoay cái nhẫn ngọc bích trên ngón cái. Một chốc sau, ông ta khẽ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, từ tốn nói:
- Viên đan dược này gọi là Thất Xảo Di Vân đan. Trong thiên hạ chỉ có duy nhất viên này. Công hiệu thì như nhị sư huynh của ta đã nói. Coi như là quà gặp mặt bản tọa tặng hậu bối nhà ngươi. Ăn hay không, ngươi tự quyết định.
- Vậy thì vãn bối xin tạ ơn Giáo Chủ.
Khỉ Đá vội vàng chắp tay nói.
Thông Thiên Giáo Chủ khoát tay áo nói:
- Kế tiếp, ngươi định làm gì? Nói bản tọa nghe xem.
Khóe mắt Khỉ Đá giật giật.
Thái độ này, quả nhiên là ngạo mạn tới tột đỉnh.
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, nói:
- Vãn bối cũng không biết nên làm như thế nào. Không bằng Giáo Chủ dạy cho vãn bối?
Thông Thiên cũng không chối từ, nói luôn:
- Tình hình hiện giờ, ngươi mà phản thiên thì sẽ là thuận theo thiên mệnh. Cứ thành thành thật thật ở lại Thiên Đình lại thành tốt. Nhưng nhìn lâu dài, muốn ép ngươi hạ phàm quả thực là dễ như trở bàn tay. Chờ thời cơ tới thì chèn ép ngươi, trái lại càng phù hợp thiên đạo ban đầu. Theo ý kiến của bản tọa, lúc trước ngươi không nên nhận chiêu hàng. Có điều đều là chuyện đã qua, giờ phản thiên đi, vẫn còn kịp.
- Sao? Hiện tại phản? Vậy yêu chúng Hoa Quả Sơn làm sao bây giờ?
- Yêu chúng Hoa Quả Sơn? Ngươi quản bọn chúng làm cái gì? Ngươi chỉ cần biết, Lão Quân sẽ không thể làm gì ngươi là được. Nếu có cái vạn nhất, cũng có bọn ta theo bên cạnh hiệp trợ. Như thế thiên đạo tất bị phá!
- Thiên đạo phá hay không có liên quan gì với ta?
Khỉ Đá hỏi ngược lại.
Vừa nghe hỏi, Thông Thiên lập tức cứng lưỡi.
Đôi mắt hổ kia híp lại liếc nhìn Khỉ Đá, lạnh lùng nói:
- Phá thiên đạo, ngươi có thể không cần theo con đường vốn có, cũng có thể có được thứ ngươi muốn.
- Vậy vãn bối cả gan hỏi một câu, vãn bối muốn cái gì?
Thông Thiên tức thì mở to hai mắt, mắt lộ hung quang, trầm giọng quát:
- Trường sinh bất lão, thế còn chưa đủ sao? Một con khỉ nho nhỏ, chớ có lòng tham không đáy. Chờ thiên đạo của Lão Quân bị phá, bản tọa bảo đảm hằng năm ngươi có Bàn đào ăn!
Một câu quát ra, song phương đều im lặng, vẻ mặt lại rất khác nhau.
Thông Thiên vẫn là dáng vẻ hung hăng cao ngạo, còn Khỉ Đá thì lại là vẻ dở khóc dở cười.
Nghiêng đầu sang chỗ khác, Khỉ Đá vừa thu lại cái hộp chứa Thất Xảo Di Vân đan, vừa từ từ nói:
- Giáo Chủ nói rất đúng, Bàn đào tuyệt đối là đồ tốt. Thế nhưng Hoa Quả Sơn ta còn rất nhiều quả đào, hương vị không kém Bàn đào. Bàn đào này, Giáo Chủ giữ lấy cho mình đi. Nếu Giáo Chủ thiếu, vãn bối có thể cho người đưa lên tặng ngài thêm.
Thông Thiên sững sờ, đôi mắt híp lại, cẩn thận đánh giá Khỉ Đá.
Hồi lâu, ông ta nghiêng mặt đi, miệng mấp máy, thấp giọng nói:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Khỉ Đá hắng giọng một cái, nói lớn:
- Vãn bối chỉ có hai yêu cầu. Một, bảo vệ yêu tộc an khang. Hai, ta có một người bạn tên là Tước Nhi, đã chết năm xưa. Vãn bối muốn nhờ Giáo Chủ hồi sinh nàng. Nếu Giáo Chủ có thể thỏa mãn cả hai yêu cầu này, Ngộ Không xin làm mọi điều theo lệnh Giáo Chủ.
Thông Thiên chậm rãi nở nụ cười, ý vị sâu xa nhìn Khỉ Đá.
Ánh mắt kia giống như một thanh kiếm sắc, nếu là người bình thường đối diện, hẳn đã sớm quỳ trên mặt đất.
Thế nhưng con khỉ ở trước mặt ông ta lại không như vậy.
Chỉ thấy Khỉ Đá lạnh lùng đối mắt lại.
Hồi lâu sau, Thông Thiên chậm rãi nói:
- Tam Thanh đều không phải nhân tộc, cuối cùng lại chọn nhân tộc làm chủ Thiên Đình, ngươi có biết vì sao không?
Khỉ Đá không trả lời.
Thông Thiên vuốt râu, nói tiếp:
- Thứ nhất, là bởi vì yêu trời sinh hợp Hành giả đạo, nhân tộc lại lệch về Ngộ giả đạo, tu hành chậm. Thứ hai, là bởi vì muốn nhân tộc giết yêu.
Khỉ Đá vẫn không nói gì, chỉ có đôi mắt mở lớn hơn.
- Trong tam giới, linh khí vốn là một lượng cố định, ngàn vạn năm cũng chỉ tăng trưởng một chút. Thiên Đình hằng năm tiêu diệt yêu, nhưng Hoa Quả Sơn của ngươi hiện giờ vẫn tụ tập được mấy trăm vạn yêu chúng. Nếu không tiêu diệt bớt, chẳng phải thế giới này sẽ toàn là yêu sao? Đến lúc đó, linh khí có còn được không? Bố trí Thiên Đình từ tầng trời thứ bảy, trên trời một ngày, dưới đất một năm cũng là lý do này. Nếu bố trí Thiên Đình tại thế gian, đến lúc đó mấy trăm vạn Ngộ giả đạo đồng thời tu hành, chỉ cần ngàn năm, linh khí trong tam giới tất khô kiệt. Chỉ có như hiện tại, bố trí Thiên Đình từ tầng trời thứ bảy, thực lực tăng trưởng rất chậm, còn yêu quái ở thế gian có cơ hội phát triển mạnh thì lại bị cường thế áp chế, mới có thể cân bằng.
Khỉ Đá hơi kinh hãi.
Hắn cảm giác Thiên Đình giết yêu hoàn toàn là Tam Thanh bày mưu đặt kế, căn bản là để linh khí bị hấp thu được phóng thích ra ngoài lần nữa.
Cách nói này đúng là chưa từng được nghe qua.
Nói tới đây, Thông Thiên hừ lạnh một tiếng nói:
- Điều kiện thứ nhất của ngươi, bản tọa không có khả năng đồng ý. Mà trời đất này, cũng sẽ không có đại năng nào đồng ý. Ngươi bỏ cái hy vọng đó đi.