Trời chiều xuống, chiếc thuyền mang theo tốc độ chậm như rùa lảo đảo từ trên bầu trời đi thẳng vào bến cảng nhỏ trong vườn Bàn Đào.
Khỉ Đá và Phong Linh đứng trên trên boong thuyền nhìn biển hoa vô biên vô hạn phía xa.
Một cơn gió lướt nhẹ qua mang theo một con sóng hoa màu hồng phấn trập trùng. Cảnh tượng hòa với cảnh bầu trời tối đen của buổi đêm ở Thiên Đình khiến người ta như lâm vào ảo mộng.
- Xếp thành hàng ~!
Tiếng quát tháo vang lên ngay trên chỗ đầu cầu thuyền.
Trên bến thuyền là một quân trận thiên binh được được tập kết hoàn tất sẵn, mỗi người đều đập mạnh vào giáp ngực la lớn:
- Cung nghênh ti viên đại nhân ~!
Ở phía khác cũng có mười mấy tên quan văn mang theo mấy trăm tiên nô ngay ngắn chắp tay:
- Cung nghênh ti viên đại nhân!
Thấy vậy, Khỉ Đá khẽ ngẩng đầu nhìn hai người đứng cạnh mình, cười khẩy hỏi:
- Vừa rồi nhắn trước với bên dưới rồi sao?
Nghe vậy, hai người lại vội vàng lau mồ hôi.
Chu ti uyển vội hỏi:
- Khiến đại nhân chê cười rồi, đây... đây là ý chung của mọi người, làm gì có chuyện nhắn trước chứ? Đúng không? Ai không biết uy danh của đại nhân, ai không hiểu chứ?
- Đúng đúng! Đều là ý của mọi người cả, ha ha ha.
Trương giáo viên vội phụ họa theo.
- Vậy sao? Ta rất thích đấy.
Khỉ Đá khẽ gật đầu, dẫm lên cây cầu treo vừa mới hạ xuống đi ra ngoài.
Lúc này hai người mới thoáng thở phào.
Khỉ Đá mang theo mọi người chậm rãi qua khỏi cầu treo, hai thủ lĩnh thiên binh và văn lại đều chạy tới chào đón. Chẳng qua bọn họ còn chưa mở miệng nói gì đã bị Chu ti uyển xua xua tay đuổi đi.
Gã khom người chắp tay nói:
- Đại nhân mới tới, nên để cho ti chức dẫn đường đi.
- Được, vậy ngươi dẫn đường đi.
Khỉ Đá thuận miệng đáp.
Mặc đám thuộc hạ vây quanh, Khỉ Đá chậm rãi đi qua khỏi khu bến tàu nhỏ hẹp, xuyên qua tầng pháp trận phòng ngự với rào chắn cao ngất tiến vào vườn Bàn đào.
Dọc theo con đường này chỉ toàn hương hoa đào, còn cả hào quang màu nhạt ánh vào trong mắt. Cảnh sắc như thể trong một bức họa vẽ người đang cầm đèn lồng bước đi.
- Đại nhân.
Chu ti uyển khom người đến gần Khỉ Đá khẽ nói:
- Mọi người đã chuẩn bị xong yến tẩy trần cho đại nhân, đã chuẩn bị ở phía trước.
- Ừm, vậy ấn giám của ta tới chưa?
Chu ti uyển vội vàng nhìn qua một tên văn lại bên cạnh, rồi xoay đầu khẽ nói:
- Ấn giám đã đến, chỉ là... Vừa rồi thuyền của chúng ta xảy ra chút vấn đề nên đi về chậm chạp, cho nên sứ giả kia đã trở về, chỉ để ấn giám ở lại.
- Nếu vậy, ta đi nhận ấn giám trước.
- Chuyện này...
Chu ti uyển cười gượng nói:
- Đại nhân, trời đã tối, hay là để ngày mai hẵng xử lý bàn giao công việc?
- Không thể làm vậy được.
Khỉ Đá khẽ liếc nhìn Chu ti uyển, nói:
- Lỡ như chuyện này truyền ra ngoài, vu cho ta tội thất trách thì phải làm thế nào?
Nói đến vậy, Chu ti uyển cũng không tiện khuyên nhủ gì, chỉ đành khẽ giọng nói:
- Đại nhân cần mẫn như vậy, quả đúng là tấm gương mẫu mực cho chúng ta.
Dứt lời, gã khẽ ra phẩy tay nhìn thoáng qua tên văn lại. Tên này hiểu ý chạy ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng cất bước đi trước.
...
Dao Trì.
Thái Bạch Kim Tinh buông ngọc giản áp vào bên môi xuống, nói khẽ:
- Khởi bẩm nương nương, con khỉ kia đã đến vườn Bàn đào.
- Sau đó thì sao?
Vương Mẫu lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt bà ta lúc này đã hòa hoãn hơn lúc trước nhiều.
- Sau đó... Chu ti uyển mời hắn đến dự tiệc chiêu đãi, hắn không đi, nói là sợ... bị trách tội "thất trách", cho nên phải bàn giao công việc xong mới tính.
Vương Mẫu hít một hơi thật sâu, tay không ngừng xoa nắn chiếc nhẫn. Một lúc sau, bà ta mới hừ cười:
- Con khỉ này lại còn rất đa nghi. Chẳng qua hắn đã nghĩ quá nhiều rồi. Bản cung muốn bắt hắn chết, còn cần lấy cái tội nhỏ "thất trách" kia sao?
...
Một lúc lâu sau, Thái Bạch Kim Tinh lại buông ngọc giản áp vào bên môi xuống, thấp giọng nói:
- Khởi bẩm nương nương, con khỉ kia đã tiếp ấn giám, hiện tại... hiện tại đã bắt đầu bàn giao.
- Bàn giao?
Vương Mẫu không khỏi cau hàng mày lại:
- Trễ thế này rồi hắn còn muốn bàn giao công việc ngay ngày hôm nay sao?
- Xem tình hình, có vẻ như vậy.
- Cũng được.
Vương Mẫu ung dung nói:
- Bàn giao sớm một chút, nhậm chức rồi, cũng sớm tóm gáy hắn.
- Bẩm nương nương, hắn... hắn còn đang xem sổ sách.
- Vẫn còn xem sổ sách?
Vương Mẫu không khỏi ngờ vực hỏi:
- Đã lâu vậy rồi, còn chưa xem hết?
- Còn chưa xem hết.
Thái Bạch Kim Tinh khom người nói:
- Mới xem tới quyển thứ hai. Hắn nói lúc nhỏ chưa từng đi học, không biết được bao nhiêu mặt chữ. Hiện tại... đang nhờ cung nữ tên là Phong Linh ngồi bên chỉ dạy.
- Ngồi bên... chỉ dạy? Lúc này mà còn học viết?
Khóe mắt Vương Mẫu không khỏi căng ra.
...
Cứ vậy, một ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ sáu mươi lăm kể từ lúc Khỉ Đá lên trời, Thái Bạch Kim Tinh đứng trước mặt Vương Mẫu nương nương bẩm:
- Khởi bẩm nương nương, con khỉ kia đã xem xong tất cả sổ sách rồi. Hiện tại... hiện tại... hắn bắt đầu đếm quả đào.
- Đếm quả đào?
Nghe vậy Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng nói:
- Đúng là không biết gì cả. Tuy quả đào và hoa đào có rất nhiều, nhưng đều ẩn chứa rất nhiều linh lực. Lấy tu vi của con khỉ kia, chỉ cần dùng thần thức đảo qua là biết hết, thời gian có lẽ không tốn đến một chén trà.
Thái Bạch Kim Tinh ho khan hai tiếng, cẩn thận nói:
- Ý hắn là... đếm từng quả một.
- Đếm... từng quả một?
Vương Mẫu lập tức trợn tròn mắt.
Trong vườn Bàn đào có bao nhiêu gốc cây Bàn đào chứ? Ít nhất cũng mấy ngàn gốc, chưa kể mỗi cây Bàn đào có đến bao nhiêu hoa đào đây?
Vương Mẫu chậm rãi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đã cực kỳ khó coi, chỉ có thể thở dài:
- Cứ đếm thế này, e là phải mất một hai ngày...
Thái Bạch Kim Tinh nuốt khan, đưa ống tay áo lau lau mồ hôi trán, chỉ nói khẽ:
- Khởi bẩm nương nương, vừa rồi hắn đã đếm được tới một ngàn năm trăm quả, thế nhưng... hắn nói mình có hơi sơ ý, đếm sai mất rồi nên bắt đầu đếm lại lần nữa.
Dứt lời, Thái Bạch Kim Tinh rất thuần thục dịch ra sau một bước.
Vương Mẫu khẽ ngẩng cổ ra sau, mắt trừng lớn như chuông đồng.
Một lát sau, một tiếng rít gào vang lên vang dội cả Dao Trì khiến các khanh gia và tiên nữ trong cung không khỏi kinh sợ.
- A a a a a a... Con khỉ này đã hết chuyện chưa hả? Ngươi! Thái Bạch Kim Tinh! Ngươi nói ba ngày lại ba ngày! Hiện tại đã là ngày thứ năm rồi. Con khỉ kia vẫn còn đang yên ổn ở vườn Bàn đào kia đấy. Đến nhậm chức hắn còn chưa nhậm! Ngươi nghĩ lại xem ngươi có diệu kế gì? Ngươi nói thử xem ~!
Lời còn chưa dứt, Thái Bạch Kim Tinh đã thấy một ngọn nến bị ném bay tới trước mặt mình rồi.
...
Mười ngày sau, trong ngự thư phòng ở Linh Tiêu bảo điện, Ngọc Đế vẫn không đổi sắc mặt ngồi yên, nhắm hai mắt thở dài rồi nói:
- Cuối cùng hắn đã đếm xong quả đào rồi hả?
- Khởi bẩm bệ hạ.
Quyển Liêm do dự nói:
- Đã đếm quả đào xong rồi.
Ngọc Đế chậm rãi giương mắt lên nói:
- Nói đi, hiện tại hắn định làm gì? Tiếp theo sẽ đếm hoa đào sao?
- Không đếm hoa đào. Hắn nói muốn xem sổ sách, thế nhưng hắn muốn... hắn muốn điều tra sổ sách gốc.
- Sổ sách gốc?
Ngọc Đế lập tức kinh ngạc.
Sổ sách gốc là gì? Sổ sách gốc chính là ghi chép chi tiết mỗi đóa hoa của từng cây nở hoa lúc nào, kết quả lúc nào. Ngàn vạn năm qua, đống giấy tờ đó đã chồng chất như núi... Hắn lại còn muốn kiểm tra thông tin từng quả đào một?
Ngọc Đế đưa tay vỗ vỗ vào sau ót, nghiến răng nói:
- Trẫm đã hiểu. Hắn làm mọi cách để có thể co kéo càng nhiều thời gian càng tốt! Cái con khỉ này! Quả nhiên cực kỳ vô lại! Cực kỳ vô lại mà!
Dứt lời, Ngọc Đế nện mạnh một quyền xuống mặt bàn.
Quyển Liêm kinh hãi vội vàng cúi đầu.
Vào lúc này, Ngọc Đế thật sự có cảm giác lòng nóng như lửa đốt.
Đã lâu lắm rồi Ngọc Đế vẫn chưa từng gặp môt tên cấp dưới vô lại đến vậy, còn lợi dụng cả quy củ của Thiên Đình mà bày trò bỡn cợt thế này.
Song dù vậy, Ngọc Đế còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ hạ chỉ cho con khỉ kia bỏ qua hết thảy mọi trình tự, cứ thế tiếp nhận chức vị sao?
Nếu thật như thế, sau này xảy ra chuyện gì thì con khỉ đó cũng có thể đổ toàn bộ do thánh chỉ kia. Từ đó, chẳng phải không chỉ không đẩy được hắn vào hố lửa mà còn đưa cho hắn thêm một lá bùa hộ mệnh sao?
Ngọc Đế Trầm ngâm một lúc lâu mới cắn răng thấp giọng hỏi:
- Dao Trì thế nào? Bên phía Vương Mẫu có hành động gì không? Chẳng lẽ Vương Mẫu cứ mặc kệ cho con khỉ này tiếp tục làm trò vậy sao? Đếm quả đào xong lại coi sổ sách gốc, điều tra sổ sách mấy gốc đào xong rồi, lỡ như con khỉ đấy nói muốn kiểm tra lại lần nữa thì sao? Cứ như thế, đừng nói nửa năm hay một năm, mà có khi ba năm hắn vẫn còn chưa chơi đùa xong!
Quyển Liêm do dự nói:
- Con khỉ kia vẫn còn chưa bàn giao xong, Vương Mẫu nương nương bên kia làm sao bắt được nhược điểm gì của hắn chứ? Không có chỗ nắm thì đừng hòng nói tới chuyện có hành động gì. Có điều...
- Có điều cái gì?
Ngọc Đế giương mắt hỏi.
- Khởi bẩm bệ hạ, có điều mấy ngày này mấy cánh quân diễn luyện đều lựa ngay địa điểm ngay trong khu vực Dao Trì.
- Chọn địa điểm trong khu vực Dao Trì?
Ngọc Đế lập tức cảm giác đau hết cả đầu. Chuyện sao lại rối tung cả lên? Ông ta cắn răng nói:
- Bọn họ chạy đến gần khu vực Dao Trì làm gì? Có ai bảo bọn họ đến đó hay sao? Làm gì có đạo lý đến tầng trời thứ chín luyện binh mà không có thượng tấu trước?
- Có đủ các đội quân tham dự, đa phần là những tiểu đội là chính. Có lẽ quy mô quá nhỏ nên cũng không thượng tấu. Nhưng nếu gom bảy tám nhóm tụ tập lại, sẽ lên tới gần mười vạn người.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đã điều tra ra chưa?
Quyển Liêm vội vàng cúi đầu nói:
- Bẩm báo bệ hạ, cụ thể... còn chưa tra ra rõ ràng. Chỉ là suy đoán do Thái Bạch Kim Tinh làm. Vương Mẫu nương nương e ngại vũ lực của con khỉ kia nên muốn triệu tập binh lực bảo hộ Dao Trì, chỉ là trong tay không có binh quyền cho nên...
- Cho nên thu mua tiểu tướng các cánh quân, để bọn họ đưa binh lực trong tay đến gần Dao Trì thao luyện?
- Có lẽ... là vậy.
Ngọc Đế hít một hơi thật dài, rồi thở dài:
- Điều tra cho kỹ! Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ! Điều tra kỹ càng cho trẫm!
- Rõ!
- Còn nữa!
Ngọc Đế chỉ vào Quyển Liêm quát mắng:
- Ngươi mau nghĩ cách xử lý con khỉ ti tiện kia cho trẫm! Còn không nghĩ ra được, đi qua hỏi Thiên Phụ. Không phải hắn có trong tay cả một tham mưu đoàn nghiêm chỉnh hay sao? Suy nghĩ thật kỹ cho trẫm! Trẫm không tin mình không xử lý được con yêu hầu này!