- Chuyện gì đây? Hai trăm thiên tướng vây công một con yêu hầu, hai trăm đánh với một, lại tới giờ vẫn chưa tóm được. Không chỉ thế, còn để hắn xông lên tầng trời thứ chín...
Lý Tịnh sửng sốt.
- Lý Tịnh, bệ hạ đang hỏi ngươi đấy! Còn không mau mau nói!
Đám tiên gia trên điện trừng to hai mắt nhìn Lý Tịnh.
Trong lúc nhất thời, Lý Tịnh dở khóc dở cười.
Mệnh lệnh vốn chỉ bảo gã phòng thủ Nam Thiên Môn đề phòng con khỉ kia chạy trốn, còn phụ trách vây công là Giác Mộc Giao. Sao giờ lại như thành do bản thân gã phụ trách toàn bộ hành động vây quét thế này?
Đám văn thần này không phải là bị sợ đến choáng váng rồi chứ?
Bất đắc dĩ thở dài, Lý Tịnh nhẹ giọng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, yêu hầu kia tu vi cực cao. Tuy bị nhốt trong Nam Thiên Môn, nhưng cũng chỉ đề phòng được hắn tụ họp với yêu quân thôi. Thiên Đình mặc dù không so sánh được với thế gian, nhưng cũng lớn vạn dặm, khó có thể bao vây. Còn đuổi theo... yêu hầu kia tốc độ cực nhanh, sợ là đuổi không kịp.
- Đuổi không kịp?
Ngọc Đế chỉ vào Lý Tịnh quát lên:
- Đường đường Thiên Đình lại không tìm ra một ai có tốc độ sánh vớ yêu hầu kia sao?
Lý Tịnh hơi khom người, đáp:
- Muốn tìm ra người nhanh như yêu hầu kia cũng không khó. Thế nhưng đuổi kịp mà đánh không lại thì có tác dụng gì?
- Đuổi kịp thì đánh không lại, đánh thắng thì đuổi không kịp? Ý của ngươi là vậy sao? Vậy thì, thì... thì...
Ngọc Đế có chút luống cuống, đập thật mạnh lên bàn, nói:
- Vậy ngươi nói cho trẫm, trước mắt nên xử lý thế nào? Chẳng lẽ để mặc con khỉ kia chơi trò rượt đuổi trên Thiên Đình?
Đã đặt cược cả năm mươi vạn thủy quân Thiên Hà, sao Ngọc Đế có thể thả hổ về rừng?
- Nếu không được...
Lý Tịnh ho khan hai tiếng, thấp giọng nói:
- Cách thứ hai, tuyên Nhị Lang Thần lên trời. Tu vi của Nhị Lang Thần Dương Tiễn đủ kinh sợ yêu hầu. Bằng không, cách thứ ba là thỉnh Tam Thanh ra tay. Bất kỳ vị nào trong Tam Thanh đương nhiên cũng dễ dàng áp chế yêu hầu.
Lão Quân đã bế quan, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ từ trước đến nay muốn tránh hiềm nghi nên không tham dự chính sự Thiên Đình. Chẳng lẽ phải đi cầu cháu ngoại sớm đã vạch mặt với mình, sớm viết rõ trên thánh chỉ rằng "Nghe luật không nghe tuyên" kia sao?
Sắc mặt Ngọc Đế càng thêm khó nhìn.
"Nghe luật", đại biểu cho khuất phục Thiên Đình, phục tùng sắp xếp của Thiên Đình. "Không nghe tuyên" đại biểu đời này kiếp này không muốn thấy cữu cữu như ông ta, không vào Nam Thiên Môn.
Năm chữ này được viết ra, liền đại biểu cho ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau.
Giờ ông ta còn có thể không cần mặt đi mở miệng sao?
Do dự hồi lâu, Ngọc Đế cắn răng thấp giọng nói:
- Theo trẫm, bãi giá Đâu Suất cung.
- Rõ.
Chuyện tới nước này, dù không muốn xông vào cũng phải xông.
...
Vân Vực thiên cảng.
Đợt phản công cuối cùng của thủy quân Thiên Hà cũng đã thất bại. Thiên Nhậm, Thiên Nội bỏ mình, đội kỵ binh tinh nhuệ bị diệt toàn quân. Trận chém giết kéo dài hơn nửa tháng chẳng phân biệt ngày đêm đã cận kề kết thúc.
Bên trong đổ nát thê lương, trong đống thi thể chất chồng như núi, vô số yêu quái đang đi tìm kiếm đồng bạn còn sống.
Cho dù chiếm đủ ưu thế, vì công chiếm nơi này, Hoa Quả Sơn cũng phải bỏ ra cái giá rất đắt.
Dương Thiền tay vịn chuôi kiếm, nhấc chân bước qua những thi thể cháy đen không phân biệt được là người hay yêu, giẫm lên những lá cờ in hình bọt sóng và kiếm sắc, bước từng bước về đằng trước.
Ở phía sau nàng, cả hai bên đều là những yêu tướng yêu binh toàn thân đẫm máu.
- Thiên Phụ ở bên trong.
Dĩ Tố thấp giọng nói.
Ngẩng đầu liếc nhìn tấm hoành phi đã lệch xiên xẹo trên đầu, xua tay cho Dĩ Tố lui, Dương Thiền một mình bước vào trong điện đường trống trải.
Nơi này vốn là tổng bộ của thủy quân Thiên Hà, thường ngày bận rộn vô cùng, vào giây phút này lại chỉ còn đầy thi thể cùng với chiến kỳ cháy khét.
Ở một góc, Thiên Phụ ngồi, ngửa đầu, nhắm mắt.
Nghe thấy tiếng bước chân của Dương Thiền, Thiên Phụ mở to mắt, cười lên.
Một cơn gió từ bên ngoài lùa vào, cuốn theo những mảnh cháy đen trên đất.
Xa xa, lửa vẫn đang hừng hực thiêu đốt. Lác đác vẫn có tiếng thiên binh dùng sức lực cuối cùng kêu hét xông lên rồi tắt ngóm.
Nhìn chăm chú vào Thiên Phụ, Dương Thiền chậm rãi bước tới, một tay đặt trên chuôi kiếm:
- Thiên Phụ tướng quân, quý quân không thể cứu vãn, hàng đi.
- Thủy quân Thiên Hà không có tướng hàng, thủy quân Thiên Hà không có tướng hàng. Ha ha ha ha, một ngàn năm rồi, thủy quân Thiên Hà không có tướng hàng.
Thiên Phụ thì thào lẩm bẩm:
- Mạt tướng cho dù ngu dốt, cũng sẽ không phá đi lệ này. Khụ khụ khụ... Tam Thánh Mẫu không cần nói thêm nữa... Không biết, lúc bệ hạ biết thống lĩnh đại quân yêu tộc diệt Vân Vực thiên cảng là cháu gái của mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ? Có hối hận không phái viện quân trợ giúp thủy quân Thiên Hà không nữa? Ha ha ha ha, khụ khụ... mạt tướng... mạt tướng lỡ lời rồi, ha ha ha ha.
Dương Thiền lặng yên nhìn vị chiến tướng già nua trước mắt, chậm rãi rút trường kiếm bên hông.
- Ha ha, khụ khụ khụ... Không cần làm phiền Tam Thánh Mẫu đâu.
Khoát tay áo, Thiên Phụ cúi đầu, che miệng, lại ho sặc sụa, máu tươi cũng chảy qua kẽ tay:
- Mạt tướng... mạt tướng đã ăn độc đan rồi, cũng chỉ còn lại một chút thời gian thôi. Để mạt tướng lẳng lặng đi thôi. Không cần để máu của tội tướng làm ô uế kiếm của Tam Thánh Mẫu... Đã chết nhiều huynh đệ như vậy, tới Âm Phủ, cũng không cô đơn a...
Thấy Dương Thiền vẫn không động, Thiên Phụ xòe lòng bàn tay đầy máu ra, cười nói:
- Tam Thánh Mẫu không phải là cả cái này cũng không tin chứ? Ha ha ha ha... Năm mươi vạn đại quân đều chết cả, chẳng lẽ... chẳng lẽ Tam Thánh Mẫu nghĩ Thiên Phụ có thể một mình sống tạm tiếp sao?
Bàn tay kia run run, bên trên toàn là máu đỏ tươi.
Thiên Phụ ngơ ngác nhìn Dương Thiền, ánh mắt trống rỗng vô thần, tựa như một ông lão gần đất xa trời.
- Lời của Thiên Phụ tướng quân, Dương Thiền đương nhiên là tin.
Dương Thiền đút lại kiếm vào vỏ, hít sâu một hơi, lặng yên bái một cái, xoay người đi ra đại điện.
Nhìn bóng lưng Dương Thiền xa dần, Thiên Phụ khẽ nở một nụ cười mỉm, sau đó lại thành cười lớn, cười dữ tợn, cười như điên dại... Đến cuối cùng, biến thành gào khóc, rồi lại khóc không thành tiếng.
- Trời muốn vong thủy quân Thiên Hà ta, trời muốn vong thủy quân Thiên Hà ta a! Một trăm mười năm! Bệ hạ, một trăm mười năm trước ngài có thể cứu năm mươi vạn huynh đệ thủy quân Thiên Hà đấy! Ha ha ha ha, Nguyên soái... ngàn năm tâm huyết trôi theo dòng nước! Mạt tướng xin lỗi ngài! Mạt tướng xin lỗi ngàiiiii.....!
- Không giết ông ta ạ?
Dĩ Tố thấp giọng hỏi.
Quay đầu liếc nhìn lầu cao lung lay sắp đổ, Dương Thiền chậm rãi lắc đầu, nói:
- Dù sao cũng là tận trung chức vị, cho ông ta một phần thể diện đi. Đốt đại điện.
- Rõ.
Một đội quân bước lên sân khấu tam giới bằng tư thế dũng mãnh, chẳng ai ngờ rằng lại kết thúc bằng cách bi tráng.
Trong ngọn lửa hừng hực, thủy quân Thiên Hà do Thiên Bồng Nguyên Soái một tay rèn đúc, uy chấn tam giới đến ngàn năm, cuối cùng chỉ còn một lá chiến kỳ rực lửa rơi xuống bọc lấy một ông lão đang gào khóc...
...
Bên trong nhà giam, Thiên Bồng cuộn cong thân mình, quỳ rạp xuống đất.
- Xin lỗi, là ta hại các ngươi rồi... Xin lỗi... Đều là lỗi của ta...
Chỗ xương bả vai sớm khô thành sẹo lại tràn máu tươi.
Trong hoảng hốt, y ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ xuyên vào chiếu lên mặt y, cũng chiếu sáng hàng lệ chảy xuôi.
- Đều là lỗi của ta... Nếu không phải đã biết rõ không thể còn làm... Đều là lỗi của ta... Nếu không phải ta can thiệp vào... Đều là lỗi của ta... Nếu.. Nếu ta nguyện ý...
Đến cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thì thào, không ai nghe được y đang nói gì.
Trên vách tường, đuốc vẫn tí tách cháy. Ánh lửa hồng chiếu lên thân xác cuộn tròn trên mặt đất.
Giờ khắc này, y phục của Thiên Bồng đã ướt đẫm nước mắt.
Một đường thủ hộ, một đường kiên trì, cho đến giờ, người thương, huynh đệ, tín ngưỡng, Thiên Bồng giữ được cái gì?
Phía sau đã chẳng còn gì cả. Trước mắt lại chỉ có vực sâu vạn trượng...