Trên bầu trời, lốc xoáy như cũ quay cuồng, thi thoảng lại có chớp giật đùng đoàng, chiếu rọi toàn bộ thế giới âm u này.
Trong trận chiến kịch liệt này, núi cao bị san thành bình địa, sông ngòi bị rẽ hướng, mà bình nguyên thì bị biến thành thung lũng. Địa hình bị cải tạo hoàn toàn. Cát bụi bốc lên vì sóng nhiệt bao trùm lấy mặt đất, nhìn từ xa giống như một đại dương mênh mông màu vàng đất.
Cho dù như thế thì cuộc chiến của hai người vẫn tiếp tục diễn ra.
Khỉ Đá tấn công một cách điên cuồng. Pháp Thiên Tượng Địa, ba đầu sáu tay, phân thân, bất cứ môn thần thông pháp thuật nào có thể sử dụng đều được thi triển ra, nhưng vẫn như cũ, không hề có chút tác dụng nào.
Thú đá do Trấn Nguyên Tử triệu hồi ra cứ trúng phải một gậy thì đều hóa thành bột phấn, nhưng rồi lại nhanh chóng sống lại, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận. Thế nhưng cũng không thể làm bị thương Khỉ Đá một chút nào.
Hai người, cuối cùng không ai có thể làm gì được người kia.
Lại một lần công kích bị hóa giải. Sau khi đập nát người đá cao trăm trượng, Khỉ Đá dừng lại, bay lùi về sau, thoát khỏi vòng vây của đám thú đá, hạ xuống một mỏm núi, chống Kim Cô bổng, giống như muốn dành một chút thời gian để khôi phục lại.
Lè lưỡi liếm vệt máu trên cổ tay, vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía Trấn Nguyên Tử ở phía xa, hắn cất tiếng cười khẹc khẹc:
- Còn chịu được nữa không thể? Ta có linh lực vô tận, còn ngươi có lẽ cũng đã hao hết phân nửa rồi hả?
Vẻ mặt của hắn lúc này càng thêm khát máu, nhìn qua không khác gì một con ác quỷ, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì được ý chí.
Giờ này, linh khí bốn phương tám hướng vẫn còn đang điên cuồng rót vào trong cơ thể hắn, khiến cho lệ khí sinh cũng như không bao giờ vơi đi.
Trái tim hắn đập môt cách điên cuồng, khiến cho đại não được bơm đầy khí huyết, mà cơ nhục toàn thân thì sớm đã căng cứng lại giống như có dây trói. Cứ mỗi một nhịp tim đập lại giống như là một tiếng sét nổ vang bên tai vậy.
Cảnh tượng trước mắt hắn lúc này cũng dần trở nên mờ mịt.
Hắn cắn chặt hai hàm răng lại với nhau, hai tay lúc này nắm Kim Cô bổng cũng phát ra tiếng ma sát ken két.
Phía xa, đứng trong vòng bảo vệ của thú đá, bị đánh cho không kịp thở, lúc này Trấn Nguyên Tử chậm rãi nâng tay khẽ vuốt vài sợi tóc lòa xòa trước trán, hừ một tiếng rồi bật cười:
- Cảm thấy linh khí xen lẫn sát khí ở Địa Phủ như thế nào? Ngươi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi phải không?
Lúc này, chiếc trâm trên búi tóc ông ta cũng không biết đã rơi chỗ nào, khiến cho tóc xõa ngang vai, mà đạo bào trên người cũng đã rách nát vô số chỗ.
Mặc dù như thế thì ông ta vẫn có thể miễn cưỡng duy trì lấy uy nghiêm của bản thân.
- Hắc hắc hắc hắc. Khả năng chịu đựng của ta còn hơn xa sự tưởng tượng của ngươi đấy.
Khỉ Đá cắn răng, khẽ gầm gừ.
- Linh lực của lão phu cũng nhiều hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ngươi đó.
Nói xong, Trấn Nguyên Tử liền lấy từ trong tay áo ra viên đan dược màu vàng, ném vào trong miệng. Lập tức, linh lực của ông ta lại tăng lên vài phần.
Khỉ Đá nhìn vậy thì sững sờ, rồi bật cười:
- Cắn dược à. Đúng là quang minh chính đại đó!
- Hừ, giết tà ma gây họa tam giới như ngươi thì cần gì phải quang minh chính đại chứ. Hôm nay, lão phu sẽ thay tam giới diệt trừ con yêu hầu ngươi.
- Vậy thì thử xem nào!
Nhảy vút lên, sáu tay cùng múa, Khỉ Đá biến thành một quả cầu lửa, lao thẳng về phía trận địa của thú đá.
Thân hình Trấn Nguyên Tử bất ngờ bay lùi lại phía sau, bút lông trong tay vẽ một lá bùa trong không trung, rồi vỗ ra một chưởng.
Lập tức, tại mi tâm đám thú đá đều xuất hiện một chữ "Công", sau đó thì gầm thét lao về phía Khỉ Đá.
Cước đạp biến một con chim đá bột phấn, Khỉ Đá liền phi thẳng xuyên qua ngực một người đá khổng lồ, rồi lại một cước đạp lên trán con hổ đá phía trước, nhảy lên thật cao, nháy mắt xuyên qua trận, vung Kim Cô bổng đập tới Trấn Nguyên Tử.
Song một gậy kia còn chưa chạm được góc áo của Trấn Nguyên Tử, thì lại có một cơn bão bụi cuốn qua, Trấn Nguyên Tử đã biến mất.
Khỉ Đá quay ngoắt người lại, phía sau liền xuất hiện một cơn lốc xoáy.
Cát bụi tan đi, giữa không trung liền hiện ra thân hình Trấn Nguyên Tử, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng sợ.
Trong nháy mắt, Kim Cô bổng trong tay Khỉ Đá liền duỗi dài, đập thẳng vào mặt Trấn Nguyên Tử, đầu lâu liền vỡ vụn, máu tươi bắn ra tung tóe.
- Thắng ư?
Khỉ Đá có chút bối rối.
Không đợi hắn kịp định thần lại thì thi thể không đầu kia lại chậm rãi ta rã, hóa thành một đám đá vụn, rơi xuống đất.
- Chướng nhãn pháp?
Khỉ Đá vội vã nhắm hai mắt lại, đầu lắc thật mạnh.
- Lão phu nói rồi, cảm giác của ngươi đã mơ hồ. Giờ ngươi chỉ có một thân man lực, làm được cái gì nữa chứ?
Giọng nói kia lại vang lên bên tai Khỉ Đá.
Một lưỡi đao bằng đá từ trong bụi mù bay ra, đâm thẳng vào bụng của Khỉ Đá.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Ngay sau đó, người đá dùng hai tay nắm chặt lấy Khỉ Đá. Tất cả thú đá như phát điên, từ bốn phương tám hướng lao tới, sát vào nhau, vây chặt Khỉ Đá lại.
Đỉnh núi phía xa, Trấn Nguyên Tử buông bút lông ra, mười ngón tay bắt chặt lại với nhau, chậm rãi dùng sức.
- Hợp!
Những con thú đá kia gầm thét, sau đó dung hợp lại với nhau, biến thành một quả cầu khổng lồ bằng đá. Nhưng mà không đợi quả cầu này thành hình thì chợt nghe một tiếng nổ trầm đục từ bên trong truyền ra. Cả quả cầu khẽ rung lên rồi nứt ra.
Ngay sau đó, Kim Cô bổng chọc thẳng lên trời, tạo ra một khe hở cực lớn trên quả cầu. Trong khe hở, một luồng sáng trắng bắn thẳng về phía Trấn Nguyên Tử, khí thế cực kỳ mãnh liệt.
Cuốn thẻ tre thật lớn vốn lơ lửng bên cạnh Trấn Nguyên Tử tức thì xuất hiện phía trước ông ta, ngăn cản thế công.
"Uỳnh ~!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, hoa lửa bắn tung chiếu rọi xung quanh sáng như ban ngày.
Trấn Nguyên Tử lùi mạnh về sau, phun ra một ngụm máu dính lên "Địa Thư".
Còn luồng sáng kia giờ đã trông rõ, là một cái vòng, đã quay trở về tay Khỉ Đá đang toàn thân là máu.
Trấn Nguyên Tử ôm ngực, nhíu mày, nhìn về phía con khỉ đang đứng trên quả cầu đá nứt vỡ, sắc mặt có chút hoảng sợ:
- Kim Cương Trác?
Kim Cô bổng lúc này thu nhỏ lại, xoay tròn rồi rơi vào tay của Khỉ Đá.
- Cảm giác của ta đã mơ hồ, nhưng của nó thì không.
Khỉ Đá cố gắng mở hai mắt ra, cười lên một tiếng, rồi nói gằn từng chữ:
- Linh lực không còn, ngươi thua!
Nói xong, hắn rít lên một tiếng, cũng không đợi cho thương thế trên người khép lại, liền ném Kim Cương trác trong tay, sau đó thân hình khẽ đảo, lao thẳng về phía Trấn Nguyên Tử.
Trấn Nguyên Tử cả kinh, vội vàng bay lên. Mặt đất dưới chân ông ta nhanh chóng hóa ra từng con thú đá, nhào tới Khỉ Đá.
Khỉ Đá vung tay một cái, Kim Cô bổng tức thì dài ra trăm trượng, trực tiếp đập mấy con thú đá vừa nhảy lên cao thành tro bụi.
Mà trong nháy mắt này, Trấn Nguyên Tử đã biến mất.
Song, không đợi thú đá va chạm với Khỉ Đá, trong đám cát bụi mịt mù đằng sau đám thú đã đã thoáng hiện ánh lửa.
- Chạy đi đâu!
Khỉ Đá gầm một tiếng, thân hình vọt lên, tiện tay đánh nát vài con thú đá.
Bên trong cát bụi, Kim Cương trác đang quấn lấy Trấn Nguyên Tử, không cho ông ta thoát ra. Đúng lúc này thì Kim Cô bổng cũng đã đánh đến.
Cắn răng một cái, Trấn Nguyên Tử đành phải để "Địa Thư" phòng thủ, bút lông trong tay trong nháy mắt vẽ vài chữ bùa lên trên Địa Thư.
Dưới một kích toàn lực của Kim Cô bổng, Địa Thư rung mạnh lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Trấn Nguyên Tử giống như một ngôi sao băng bắn ra, đập thẳng xuống mặt đất.
Nhất thời, xung lực quét tứ tung khiến cát bụi bốc lên mù mịt.
Trong đống đất đá, Trấn Nguyên Tử tê liệt nằm đó, Địa Thư thì phủ lên thân mình. Yết hầu ông ta ngòn ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ướt cả y phục.
Sắc mặt của Trấn Nguyên Tử lúc này đã trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng ông ta vẫn bật cười, nụ cười như mếu.
Chậm rãi ngẩng đầu, ông nhìn về phía Kim Cô bổng đang đập thẳng về phía mình.
- Lão Quân à Lão Quân... Ngươi lại đưa cả pháp bảo hộ thân như Kim Cương trác cho yêu hầu này. Ha ha, lão phu cũng bất lực rồi...
Nói xong, Trấn Nguyên Tử chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, một tấm thuẫn hình thành từ linh lực chợt xuất hiện ở trước người của Trấn Nguyên Tử.
Kim Cô bổng của Khỉ Đá đập thật mạnh lên tấm thuẫn kia, tức thì lốc xoáy lẫn tia chớp quay cuồng, khuếch tán chằng chịt trên mặt đất.
Hổ khẩu của Khỉ Đá đau nhức, vội vàng lui lại phía sau.
Trên bầu trời lúc này chiếu xuống hào quang chói mắt.
Ngẩng đầu lên, Khỉ Đá thấy một chiến trận phức tạp do mấy trăm thiên tướng tạo thành.
Thiên Bồng tay cầm Cửu Xỉ Đinh Ba xuất hiện, đứng chắn trước mặt Trấn Nguyên Tử. Sau lưng y, Kim Quang Yết Đế và Ngân Đầu Yết Đế đỡ Trấn Nguyên Tử lùi đi.
...
Nam Thiên Môn.
Na Tra bất đắc dĩ nhìn về phía Lý Tịnh, nói:
- Cái tên Trư Bồng này... Con nghĩ ở trong lao hắn đã tỉnh ra, không ngờ vẫn cứ như thế.
Lý Tịnh khẽ ngẩng đầu, tay vuốt râu dài, nói:
- Nếu như học được chút thông minh thì hắn cũng không phải là Thiên Bồng Nguyên Soái rồi. Cũng bởi vì hắn như vậy, mới có nhiều người nguyện đi theo hắn... Toàn bộ không phải thân tín, trong trường hợp không nhất thiết phải phục tùng, thế mà vẫn có mấy trăm thiên tướng nguyện ý theo hắn nhập Địa Phủ... Thiên Vương ta đây, ngoài chữ "Phục" thì còn có thể nói gì nữa.
- Khuyên hắn cũng không thèm nghe, sớm muộn gì cũng có ngày gặp hạn.
Na Tra trợn mắt nói, quay đầu nhìn về phía Thiên cung mờ ảo phía xa, thấp giọng nói:
- Trước kia còn dễ nói, chí ít còn có Ngọc Đế chống đỡ cho hắn. Bây giờ đắc tội Ngọc Đế, lập công lao gì cũng không có tên của hắn, cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ?
Vừa nói, Na Tra rút một phong thư trong ngực ra nhìn một lươt, bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại nhét trở lại.
...
- Vạn Thọ đại tiên, ngài không sao chứ?
Thiên Bồng quay mặt hỏi.
Dưới sự giúp đỡ của hai vị Yết Đế, Trấn Nguyên Tử run rẩy đứng dậy, vẻ mặt đau đớn, thoáng liếc nhìn Thiên Bồng một cái, cười nói:
- Bị một con yêu hầu đánh cho chật vật thế này, để đám vãn bối các ngươi chê cười rồi. Khụ khụ...
Xa xa, một con lang yêu không biết đã ở đó nhìm trộm từ khi nào, thấy một màn như vậy thì vội vàng lẩn vào trong cát bụi.
Khỉ Đá lơ lửng ở trên không, lạnh lùng nhìn Thiên Bồng, sau đó cười khành khạch, nói:
- Ta nói tên nào lại không sợ chết như vậy, hóa ra là tên đầu heo ngươi. Thế nào? Ngồi lâu như vậy cũng không vỡ ra được tí gì à?
Thiên Bồng lẳng lặng nhìn về phía Khỉ Đá, không nói lời nào.
- Thật không nghĩ ngươi lại đến đây.
Trấn Nguyên Tử đứng sau lưng Thiên Bồng, hổn hển nói:
- Dùng chiến trận có thể đề phòng được hắn, nhưng không thể khống chế được hắn. Nhưng cũng may là ngươi đến đây, nếu không cái mạng của lão phu đã nằm lại đây rồi. Ha ha ha ha. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.
- Ngày đó Thiên Bồng nợ nhân tình của Vạn Thọ đại tiên đến nay còn trưa trả.
Thiên Bồng khẽ nói.
Thiên tướng đầy trời lúc này đều tập trung lại xung quanh Thiên Bồng, triển khai một chiến trận phức tạp.
...
Tề Thiên cung, Đoản Chủy mở to hai mắt, chậm rãi buông ngọc giản:
- Hỏng rồi, Thiên Bồng Nguyên Soái đã mang một đám người chạy đến Địa Phủ trợ giúp Trấn Nguyên Tử. Cửu Đầu Trùng và Dĩ Tố cuối cùng là làm cái quái gì vậy?