Phía trước, quan khanh vẫn chậm rãi bước đi. Hai vị thiên tướng một trước một sau lặng lẽ chậm lại, lén liếc mắt.
Na Tra buông lỏng cổ tay Thiên Bồng ra, ai dè lại bị Thiên Bồng kéo ngược lại.
Y vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhẹ giọng thở dài nói:
- Vất vả cho ngươi, cũng cảm tạ ngươi. Nhưng ta sẽ không trốn. Nếu ta chạy chẳng khác nào tự nhận tội danh thông đồng với địch, con khỉ kia chính là muốn như vậy. Bệ hạ có lẽ chỉ hồ đồ nhất thời do sức ép của chúng tiên thôi, sẽ không thật sự muốn xử phạt ta.
Na Tra cẩn thận liếc nhìn quan khanh phía trước, nói khẽ:
- Ngươi đừng nằm mơ nữa, lúc trước tha cho ngươi chỉ vì ngươi có giá trị lợi dụng mà thôi. Ngươi nghĩ vì sao bệ hạ phải giữ ngươi? Có nhiều việc không thẹn với lương tâm là dudwojc rồi, cần gì quan tâm kẻ khác nói gì chứ? Thiên Đình là thế nào, đã nhiều năm như vậy, ngươi làm Nguyên soái hẳn còn rõ ràng hơn ta chứ?
- Lúc trước khi cây Nguyệt nở hoa, cũng chính là bệ hạ nghĩ cách bảo vệ ta. Lần này tội danh vu oan rành rành như thế, bệ hạ hẳn sẽ không bỏ mặc ta đâu.
- Phải không?
Na Tra chợt bật cười nói:
- Ngươi đang cố tự lừa mình đấy à? Ngươi nói đúng, trước đây là bệ hạ nghĩ cách giúp ngươi, nhưng ngươi đừng quên, thời điểm án động tình đó ngươi còn có chỗ dựa là thuỷ quân Thiên Hà, thời điểm cuộc chiến với Hoa Quả Sơn ngươi cũng vẫn có thủy quân Thiên Hà. Không cần nói nhiều, chỉ vì đội quân này, bệ hạ khó có thể cho ngươi chết, bởi vì bọn họ chỉ nghe lời ngươi. Hiện tại thì sao? Nếu như thuỷ quân Thiên Hà còn, dù cho ngươi thật sự thông đồng với địch thì bệ hạ cũng sẽ hết lòng bảo vệ. Thế nhưng giờ đến tu vi ngươi cũng bị mất... Theo ta thấy, xong.
- Không đúng, đây là tiếng đại pháo. Thuỷ quân thiên hà đã bị diệt vọng, chỉ có Hoa Quả Sơn là mới có đại pháo. Có quân của Hoa Quả Sơn ở gần đây sao?
- Các ngươi đang che giấu ta chuyện gì phải không?
Hai tên liếc nhau, trong phút chốc cũng không biết nói gì cho phải.
Dương Thiền ngay lập tức bước nhanh lướt qua người cả hai, bay lên trời, nhìn về phía ánh lửa không chừng chớp hiện trong đêm đằng xa kia, lại bị Dương Tiễn bay đến trước mặt nắm cổ tay lôi trở về.
- Chuyện này ta đã giao cho Mai Sơn Thất Thánh xử lí rồi, bọn chúng sẽ không thể bước vào Quán Giang Khẩu nửa bước.
- Hoa Quả Sơn đã xảy ra chuyện, hay là hắn đã xảy ra chuyện?
Dương Thiền ngơ ngác hỏi:
- Hắn đã nuốt viên đan dược kia rồi, hiện giờ thế nào rồi?
...
Cách phủ Nhị Lang Chân Quân hai mươi dặm, hạm đội yêu quân lơ lửng giữa không trung đã lôi ra toàn bộ đại pháo, bắn không ngừng vào một ngọn núi gần đó, trong nháy mắt đã lột bỏ cả một tầng đất đá bên ngoài núi đó.
Bên trong ánh lửa, chiến hạm của Quán Giang Khẩu lại chỉ đứng bay lơ lửng một bên lẳng lặng nhìn.
Dĩ Tố đứng trên boong thuyền, lo lắng nhìn hướng phủ của Nhị Lang Chân Quân phía xa.
Phía sau hai ngươi, tướng sĩ phía yêu quân cũng đã nhìn thấy hơn chục chiến hạm của Quán Giang Khẩu đang chậm rãi tiến tới bên này, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Ta đang suy nghĩ, bầu trời của Âm Phủ này cao bao nhiêu?
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nghe vậy hơi ngẩn ra.
Khỉ Đá ôm chặt Kim Cô bổng vào trước ngực, dồn sức rót linh lực vào, hô lớn:
- Dài ra ~!
Ngay sau đó, Kim Cô bổng bỗng nhiên duỗi dài ra, hoá thành một cây trụ chống trời thật lớn, một đầu vẫn cắm ở mặt đất, đầu còn lại phóng lên cao. Tức thì, Khỉ Đá cũng được nâng vọt lên phía bầu trời.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn giật mình.
Chỉ trong nháy mắt, Khỉ Đá đã biến mất phía trên trời.
Môt thanh âm từ phía trên vọng xuống:
- Nếu ta nhớ không nhầm, phía trên Âm Phủ chính là dương gian, dù cho không thông qua pháp thuật, cũng có thể đi qua. Đúng không, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn. Khẹc khẹc khẹc. Nếu như ta đục một đường từ Âm Phủ lên dương gian sẽ thế nào nhỉ?
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cúi đầu nhìn thoáng qua Kim Cô bổng cắm trên mặt đất, lại nhìn phương hướng Khỉ Đá, nhất thời khó đưa ra quyết định.
Nếu đẩy đổ Kim Cô bổng thì trước tiên phải giải trừ Bàn Cổ phiên. Thế nhưng một khi giải trừ... Con khỉ kia lập tức có thể rời khỏi Địa Phủ.
Trong tiếng rít gào, Khỉ Đá ôm chặt Kim Cô bổng vẫn tiếp tục dài ra, đã nhìn thấy được một phần trần đen kịt phía đỉnh đầu.
Ánh hào quang màu đỏ dường như che lấp tất cả.
Lực hút đột nhiên tăng mạnh như như không có giới hạn, ngay cả Kim Cô bổng đang vươn dài ra cũng bị chậm lại. Hay đúng hơn, dưới tác dụng của lực hút cực hạn, cây Kim Cô bổng này đang nhanh chóng lún xuống.
Sau đó, hắn tiện tay lại ném Kim Cương Trác xuống.
Kim Cương Trác vô thanh vô tức rơi xuống, xuyên qua tầng mây, chợt hóa thành một luồng sáng trắng đánh tới Bàn Cổ phiên.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn dù đang dùng tất cả sức lực ra thúc giục Bàn Cổ Phiên, cũng không thể không phân tân phòng ngự.
Một tiếng "Choeng" thật lớn vang lên. Kim Cương Trác đập mạnh lên tầng chắn từ linh lực bên ngoài Bàn Cổ phiên làm tóe ra tia lửa, rồi lại vòng qua, từ bên khác đáp úp tới, trên đường bay lại biến ảo quỹ đạo tới ba lần.
- Chuyện này ngươi biết là được rồi, nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Ông ta cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cho nên ngươi cũng đừng trông chờ gì nữa. Muốn rửa oan, cũng có thể, nhưng ít nhất phải đợi ngươi khôi phục thực lực đã. Nếu ngươi chết, oan khuất này đừng mơ có ngày rửa nổi.