Quy luật của pháp trận sẽ thay đổi... cũng chính là nói, nó không có sơ hở?
Lúc Khỉ Đá nhìn thấy Kim Cô bổng đánh vào khoảng không, hắn nhận ra được vấn đề.
Linh lực bị cắt đứt, cảm giác bị bóp nghẹt, còn có cách nào khác nữa không?
Trong sự tàn sát bừa bãi của kiếm khí, hắn điên cuồng xông trái xông phải. Nhưng dù hắn giãy giụa thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể động đậy như thể bị dính chú định thân vậy.
Từng đường kiếm khí chém lên người hắn, cắt rách da thịt, máu văng tung tóe, sâu đến mức có thể lờ mờ thấy được xương trắng.
...
Tất cả mọi người khắp trời đất đang quan sát đều sửng sốt.
...
Khỉ Đá huơ Kim Cô Bổng một cách phí công, gầm thét điên cuồng, như một con dã thú vùng vẫy trước khi chết.
Linh lực dữ dội văng tung tóe, nhấc lên từng đốm lửa trong vô ích, không cách nào chạm vào được bốn thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung.
Khoảng cách nhìn như chỉ có trăm trượng, nhưng lại là một lạch trời vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.
Máu tươi nhỏ giọt rơi xuống biển rộng bên dưới, linh lực và sinh mệnh lực đều đang dần trôi đi. Hắn chỉ có thể liều mạng gào thét, liều mạng giãy giụa, nhưng mọi thứ đều có vẻ uổng phí.
Bị lăng trì đến chết, dường như là sự thật không thể nào thay đổi được nữa.
...
Chúng tiên trong điện Linh Tiêu căng thẳng siết chặt nắm đấm, mặt ai cũng đầy vẻ chờ mong.
Sắc mặt Lý Tịnh vẫn khá nghiêm trọng, nhưng cũng không nhịn được trừng lớn mắt.
Tứ hải Long Vương đều nín thở.
Đạo đồ đứng đằng sau, nhìn Bắc Hải thông qua gương đồng trong tay Bắc Hải Long Vương la lên, lập tức hấp dẫn mọi người vây xem, mỗi người đều không thể che giấu được nụ cười.
Thậm chí có người đã bắt đầu chuẩn bị trở về thuyền.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Nguyên Thủy Thiên Tôn đỡ Thông Thiên Giáo Chủ bước đi chậm rãi, đè thấp giọng hỏi:
- Kiếm trận đó, có khả năng giết được yêu hầu không?
Thông Thiên Giáo Chủ mím môi, nhẹ giọng than thở:
- Nếu hắn không nuốt Thất Xảo Di Vân đan thì có thể.
- Vậy nuốt rồi thì sao?
- Nuốt rồi thì khó nói.
...
Lúc này, sự chú ý của tất cả mọi người đều nằm trên người con khỉ đang khổ sở giãy giụa, ngàn cân treo sợi tóc trong kiếm trận. Chẳng ai chú ý tới bên ngoài trận pháp đang chậm rãi ngưng tụ một màng sáng óng ánh mỏng manh. Đó là linh khí bị áp lực thật lớn hóa thành chất lỏng, tục xưng chính là linh thủy.
Linh khí vốn phải tràn vào trong thân thể Khỉ Đá hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài.
Không một ai phát hiện, dưới áp lực to lớn, trận pháp đang hơi hơi rung động. Trận pháp có một không hai của tam giới, đụng phải linh khí trời đất mạnh mẽ vô biên thì sẽ có kết cục nào đây?
...
Thông Thiên Giáo Chủ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bắc, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Đi thôi, chuyện tiếp theo chúng ta cũng không thể làm gì được nữa, cứ nghe theo thiên mệnh đi.
- Ừ.
Thông Thiên Giáo Chủ yên lặng gật đầu.
Hai người cùng đi về phía Nam Thiên Môn, bước đi tập tễnh.
...
Giờ phút này đây, thân hình Khỉ Đá đã lung lay sắp đổ. Hoặc là nói, hắn đã sớm bỏ đi thuật pháp lăng không, nhưng dù làm gì đi nữa vẫn không thể rơi xuống dưới đáy được.
Cả thế giới như thể đang rơi xuống cùng với hắn.
Đối thủ của hắn chỉ là một trận pháp, mà hắn lại bị nhốt cứng tại chỗ. Uổng phí một thân sức mạnh, lại không thể nào phát huy, chỉ có thể huơ huơ gậy một cách vô ích.
Máu nhỏ giọt tí tách, thấm ướt lông tơ. Vết thương trên người đã chẳng thể nào đếm xuể, cả người như được ngâm trong vũng máu.
Linh lực dần dần hao hết, hắn vẫn nắm chặt Kim Cô bổng, nhưng đã không thể vung lên được nữa.
...
Trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Con yêu hầu từ đầu đến cuối không dung được với trời đất, rốt cuộc đã chết rồi.
Đám người trong Nam Thiên Môn hò reo hoan hô.
...
Thân thể lơ lửng giữa không trung bị kiếm khí oanh kích không ngừng co giật, bất lực ngửa đầu ngắm nhìn mây giữa không trung.
Trong ánh sáng mờ tối, vòng xoáy đó nhìn như thể những thông đạo dài.
Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng kiếm khí chém lên người, ngay cả tiếng gào thét cũng đã biến mất tung tích.
- Sẽ kết thúc thế này sao?
Hắn nghĩ, chậm rãi bật cười ra tiếng:
- Đây không phải là thứ mình muốn à? Kết thúc vở kịch hoang đường này... ha ha ha ha, kết thúc tốt lắm... kết thúc tốt lắm.
Một đường kiếm khí xẹt qua chỗ cánh tay, chém đứt cả xương, cả cánh tay đều rời bỏ hắn.
Hắn vẫn trôi nổi đó không hề nhúc nhích, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra.
- Chết rồi, mình sẽ thoát ra khỏi thiên đạo... Đúng vậy, phải sớm nên thoát ra... Như vậy thì Phong Linh sẽ không cần phải chết...
Ý thức hắn dần trở nên mơ màng, hắn như thể đã chết, mặc kệ kiếm khí chém lên người mình.
Trong cơn hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy một con chim hoàng yến bay qua trước mặt, nhìn thấy Lão Ngưu, lão Bạch Viên đang đi về phía hắn.
Khuôn mặt đầy vết máu mỉm cười thản nhiên, chậm rãi nhắm chặt hai mắt.
Cái tay còn sót lại cuối cùng buông lỏng, Kim Cô bổng lặng yên lơ lửng bên cạnh hắn.
Ngoại trừ kiếm khí vẫn đang không ngừng chém lên người hắn, máu thịt văng tung tóe, thì không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
...
- Chết... chết rồi?
Ngọc Đế chậm rãi trừng to hai mắt.
Chúng tiên gia trên đại điện chậm rãi mỉm cười, hoan hô reo hò.
...
Lý Tịnh nện mạnh một quyền lên bàn, lớn giọng hét lên:
- Lập tức liên hệ Thái Ất chân nhân, yêu hầu đã chết, sĩ khí yêu quân nhất định giảm sút, chính là thời cơ thích hợp để bao vây diệt trừ!
...
Đám đạo đồ núi Côn Lôn bên trong Nam Thiên Môn phát ra tiếng hò reo long trời lở đất.
Nhị Thanh đi ở đằng xa chậm rãi quay đầu nhìn.
...
Bắc Hải Long Vương run run hét lên:
- Nhanh, nhanh về Bắc Hải! Xem xem tổn thất thế nào!
...
Quán Giang Khẩu.
Trong căn phòng nho nhỏ, mặt đất bừa bộn, tất cả mọi vật có thể đập đều bị đập đến không còn một thứ nào.
Dương Thiền mặt đầy nước mắt cầm chủy thủ, lẳng lặng ngồi tựa trên giường, nhìn chằm chằm lưỡi dao sáng bóng, nhìn chằm chằm chính mình qua hình ảnh phản chiếu trên thân đao trơn bóng.
- Hắn sẽ chết à?
Nàng chậm rãi đưa chủy thủ đến bên cần cổ mình, xúc cảm lạnh lẽo chỉ nháy mắt đã truyền khắp toàn thân.
Qua lúc lâu, nàng cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn dài, rơi lên mu bàn tay.
Xuyên qua song cửa sổ, Dương Tiễn từ xa nhìn nàng.
Rết tinh Ngô Long rón rén đi tới đằng sau lưng Dương Tiễn.
- Tình huống thế nào?
Ngô Long nhỏ giọng nói:
- Con khỉ kia đoán chừng sắp không được rồi, sẽ chết trong Tru Tiên kiếm trận của Thông Thiên Giáo Chủ. Làm sao bây giờ?
Dương Tiễn nhíu chặt màu, nhìn chằm chằm Dương Thiền trong phòng, không nói một lời.
...
Trong Tề Thiên cung, Đoản Chủy chậm rãi đặt ngọc giản trong tay xuống, hốc mắt hơi đỏ lên.
- Sao rồi?
Đám yêu tướng xung quanh đều trợn to mắt.
Trầm mặc lúc lâu, Đoản Chủy mới thấp giọng nói:
- Trinh sát đã đuổi kịp tới Bắc Hải, nhưng... Đại Thánh Gia đã bỏ mình rồi. Mọi người chuẩn bị tử thủ Hoa Quả Sơn đi.
- Bỏ mình rồi?
Chúng yêu tướng đều sững sờ.
Tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp mọi ngóc ngách của tam giới. Đám đạo đồ vừa mới tiến vào Nam Thiên Môn không lâu đều nhao nhao chuẩn bị trở lại núi Côn Lôn, ngay cả mấy chiếc thuyền của núi Côn Lôn còn đang trên đường tới, nhận được tin tức đều quay bánh lái trở về lại.
Trong điện Linh Tiêu hò vang ăn mừng.
Trong sự ồn ào náo động, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ lại chỉ kết bạn chậm rãi tiến lên, chẳng thèm quay đầu lấy một cái. Đi đến cuối cùng của lục địa, vận chuyển số linh lực còn sót lại bay về phía tầng trời thứ ba mươi lăm.
...
Một luồng kiếm khí cắt đứt cẳng chân của Khỉ Đá, thân thể đang trôi lơ lửng đó đã sớm rách nát, không ngừng run động. Không ai biết còn sống hay đã chết.
Một điểm sáng hơi chớp lóe, chỉ chớp mắt đã như gợn sóng lan tràn ra toàn bộ vách ngoài pháp trận.
Giây tiếp theo, ở ngay trước mắt vô số người, trận pháp rung động kịch liệt, sụp đổ.
Bốn thanh kiếm bay lơ lửng mất đi điểm tựa, cùng với thân thể tàn phế của Khỉ Đá không một tiếng động chìm vào trong biển, theo đó còn có linh thủy bám ở vách ngoài pháp trận.
Một giây sau, cả thế gian như được cởi bỏ cấm chế, khôi phục lại dáng vẻ vốn có.
Mây giữa không trung lại tụ thành một vòng xoáy khổng lồ, tia chớp đan xen.
Nước biển điên cuồng va chạm, tạo ra tiếng vang kinh thiên động địa.
...
Giờ phút này đây, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Thông Thiên Giáo Chủ cởi bỏ pháp trận à?
- Tại sao không chém yêu hầu đó thành mảnh nhỏ luôn?
- Có lẽ các đại năng đều có tính toán của mình. Nói không chừng thấy nếu cho yêu hầu chết như vậy thì hời cho nó quá.
- Đúng đúng đúng, không thể để nó chết vậy được.
Chúng đạo đồ xôn xao, nghị luận ầm ĩ.
Thông Thiên Giáo Chủ bay lơ lửng quay đầu, lạnh nhạt liếc mắt nhìn.
- Sao vậy? Vẫn còn đang đau lòng à?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhỏ giọng hỏi.
- Không phải, chỉ là... không ngờ.
- Không ngờ?
- Lấy mâu của mình đánh thuẫn của mình, không ngờ kiếm trận Tru Tiên bảo vật áp đáy hòm sẽ thua bởi một viên Thất Xảo Di Vân đan nho nhỏ do tự mình luyện ra.
Thông Thiên Giáo Chủ chậm rãi lắc đầu, than thở:
- Tu đạo vạn năm, đến cuối cùng lại bại bởi chính mình...
- Bại bởi chính mình? Đệ còn thật biết dát vàng lên mặt mình đó.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ cười nói.
- Không phải à?
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài:
- Không phải vì lôi kéo yêu hầu thì sẽ không cho hắn Thất Xảo Di Vân đan. Không phải vì tu bổ thiên đạo thì lão cáo già kia sẽ không cho hắn Kim Cương Trác... Nói cho cùng, đều là đám lão bất tử chúng ta tự mình chơi chết mình thôi.
...
Trong điện Linh Tiêu, mỗi người đều vươn dài cổ lặng lẽ quan sát.
- Vữa nãy là có chuyện gì vậy? Sao pháp trận biến mất rồi?
- Yêu hầu đâu? Rốt cuộc đã chết hay chưa?
- Chắc là chết rồi...
- Chắc? Chuyện này có thể lấp lửng vậy được hả?
Ngọc Đế trên long ỷ nhíu chặt mày, nhẹ giọng nói:
- Điều tra xem thử.
- Vâng!
...
- Gì cơ? Đi điều tra? Tại... tại sao, ta chỉ có một người! Lỡ như, lỡ như...
- Đây là thánh chỉ, nghe rõ chưa hả? Không đi chính là kháng chỉ bất tuân!
Trong ngọc giản truyền tới tiếng rống của cấp trên.
Bất đắc dĩ, thiên tướng vẫn luôn cầm gương đứng soi từ xa nuốt khan một ngụm nước bọt, thấp thỏm tiến về phía khoảng trời đất tia chớp đan xen nọ.
...
Trong dòng nước biển mênh mông, thân thể rách nát của Khỉ Đá như một chiếc lá bay lơ lửng trong cơn cuồng phong, chậm rãi chìm xuống dưới, kéo theo một đường máu thật dài trong nước biển.
Linh thủy chớp lóe ánh sáng nhạt màu đang đi ngược dòng nước, bay nhanh về phía hắn.
Chậm rãi, linh thủy nọ bao bọc lấy cả người hắn.
Trong đôi mắt đã sớm trống rỗng, những đường tơ máu màu đen bò đầy trong tròng mắt như những rễ cây thực vật lại lần nữa sinh sôi.
Giây tiếp theo, đôi mắt đen nhánh như vực sâu chợt mở bừng.