Ráng hồng rọi xuống từng ngóc ngách của mặt đất, cũng rọi tới Quán Giang khẩu, thấu qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng Dương Thiền, hắt lên thân xác ngồi ở bên giường, mặt chất đầy lệ ngân.
Tròng mắt khẽ động, lại chưa từng mở ra.
Hạo Thiên khuyển lẳng lặng lủi vào trong phòng, che mũi thêm hương cho lò hương trên bàn, rồi bước nhanh ra ngoài.
- Xem ra hương này rất có hiệu nghiệm, ngươi hẳn phải lấy ra sớm.
- Dù sao bất kể thế nào cũng phải gượng gánh đến lúc chân quân trở về, chân quân vừa về, nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành.
Lúc này, trên giải đất cạnh biên Hoa Quả Sơn, Dương Tiễn chính đang đứng từ xa xa quan sát chiến trường.
Những những tăng lữ khắp người sáng lên màu vàng nhạt kia đội lấy mưa đạn nhào tới yêu quân vũ trang đến tận răng. Tên nào tên ấy giống như pho tượng vàng, trên người không có khải giáp, lại đao thương không vào. Trong tay không có vũ khí, lại sắc bén hơn cả đao nhọn, có thể dễ dàng đâm xuyên khải giáp binh sĩ.
Trước mặt bọn họ, sĩ binh yêu quân phổ thông bị giết như chặt dưa thái rau, toàn không có sức đánh trả. Dù là yêu tướng Luyện thần cảnh trở lên cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ, một khi bị vây công, lập tức rơi xuống hạ phong.
Chỉ sát na, trận tuyến yêu quân đã dao động. Yêu tộc trên kỳ hạm ngơ ngác nhìn nhau, thúc thủ vô sách.
Nhìn chiến tuyến một lần sau cùng, Dương Tiễn quay đầu khe khẽ bay tới Tề Thiên cung, vươn tay lấy ra ngọc giản đặt lên môi:
- Linh sơn tiến công, Hoa Quả Sơn có khả năng thất thủ. Sư phó ngài nhanh nhanh thu dọn đồ đạc. Tiễn nhi đến đón ngay bây giờ.
Cảnh tượng ngoài Nam Thiên môn đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu, hệt như nguyên cả thế giới bị nhét vào bếp lò mà nướng, cả không khí cũng trở nên nóng rực vô cùng.
Thi thể đạo đồ sót lại từ từ bốc lên khói đậm, xác thuyền hạm còn thừa không nhiều bốc lên hỏa tinh tí tách, thậm chí đã tán phát ra mùi khét nhàn nhạt.
Hầu tử hóa thành một đạo chùm sáng quấn quanh hộ thuẫn của pháp trận Nam Thiên môn, không ngừng chạy trốn tới lui, từng đạo thiểm điện cự đại phảng phất như có ý thức đuổi theo, ngẫu nhiên có thể bổ trúng. Mà tuyệt đại đa số đều trùng trùng đánh lên hộ thuẫn. Từng chút từng chút một, không ngừng bào mòn lực lượng của pháp trận.
Trong tiếng nổ vang, giữa khe đá trên tầng đỉnh không ngừng phủi xuống cát bụi, gạch đen dưới đất cũng đang không ngừng run rẩy.
Bên ngoài trung tâm pháp trận Nam Thiên môn sớm đã tụ tập trên bốn trăm thiên tướng, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng như lâm đại địch.
Kim Đầu yết đế nương theo yểm trợ từ bốn vị yết đế còn lại, tránh ra tai mắt của chúng tướng và bốn tên văn chức tiên gia phụ trách khống chế pháp trận. Vươn ra hai ngón khe khẽ sửa đổi pháp trận, sắc mặt như thường.
- Tình hình hiện tại thế nào?
Lý Tĩnh cao giọng hỏi.
- Vẫn... Xem như bình thường, có hơi loạn, nhưng khẽ điều chỉnh một lát liền có thể bù đắp. Nhưng mà tiền triệu của thiên kiếp mãnh liệt hơn dự tưởng rất nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng pháp trận không gượng được đến lúc thiên kiếp kết thúc. Tốt nhất Thiên vương phải chuẩn bị đường lui ngay từ bây giờ.
Văn chức tiên gia phụ trách khống chế pháp trận đáp nói.
Nghe được lời này, sắc mặt Lý Tĩnh không khỏi khó coi.
Trì Quốc thiên vương ở một bên thấp giọng nói:
- Tư chất yêu hầu tốt đến không thể tưởng tượng, nếu là thiên kiếp do Hành giả đạo phổ thông dẫn phát, pháp trận Nam Thiên môn còn có khả năng chống đỡ. Chứ yêu hầu này...
Không cần nói thêm, chúng tướng tại trường đã lộ vẻ sợ hãi. Khe khẽ nhìn sang Lý Tĩnh.
Từng đôi mắt hệt như đặt cược cả mạng sống lên người Lý Tĩnh.
Như quả thời này khắc này, kẻ đứng ở đây chủ trì đại cục là Thiên Bồng, hẳn nhất định sẽ lực bài chúng nghị kiên trì đến cùng.
Nghĩ đến đây, Lý Tĩnh không khỏi bật cười.
Trọng nhiệm giữa lúc sinh tử tồn vong, đúng là không dễ gánh như vậy, cũng chỉ có tiên gia đứng ở bên ngoài không can hệ gì mới thừa hơi đánh giá lung tung người khác.
Do dự hồi lâu. Hắn nhìn chúng tướng chung quanh một lượt, thấp giọng nói:
- Trước giờ ta không phải tướng soái tài ba, ít nhất đối với Thiên Đình mà nói, không hề làm tốt chút nào. Trước kia ở đằng trước chúng ta, có Thiên Hà thuỷ quân, có tân quân Vân Vực Thiên Cảng đứng chắn, ta được hay không, kỳ thực vấn đề không lớn. Nhưng bây giờ khác với ngày trước, hôm nay, chúng ta là đạo phòng tuyến sau cùng của Thiên Đình.
- Không phải bản Thiên vương không nguyện ý thả các ngươi đi, mà là một khi pháp trận có dị, yêu hầu thông qua Nam Thiên môn... Tất cả mọi người đều phải chết, bao gồm cả chúng ta. Lúc này, tất phải có người làm ra hy sinh, các ngươi hiểu ý ta chứ?
- Không có đồng đảng? Hắc, không có đồng đảng thì bằng với tu vị cỏn con này của ngươi, đi lên Thiên Đình làm cái gì?
Bạch Tố lắc đầu nói:
- Ta... Ta chỉ đi lên tị nạn... Thật chỉ đi lên tị nạn.
- Đừng chọc cười ta, một con yêu quái như ngươi mà cũng muốn tị nạn? Xem ra, không nếm chút đau khổ là không chịu nói.
Thiên tướng hất lên roi da, hung hăng quất xuống.
Chỉ nghe “ba” một tiếng, váy dài trắng trên người Bạch Tố bị xé ra một đường từ giữa eo, máu tươi tấn tốc nhuộm đỏ váy dài, da thịt nơi đó như bị đao kiếm trực tiếp tước qua.
Bạch Tố nước mắt chảy xuôi, lại vẫn gắt gao cắn răng, không thốt một tiếng.
- Hắc, chịu đựng ghê lắm. Vốn cho là một tên nữ yêu, sợ không cẩn thận đánh chết mới đặc ý nhẹ tay chút, xem ra căn bản không cần thiết. Hừ, yêu quái quả nhiên đều là da thô thịt dày.
Từ từ vuốt lấy roi da, thiên tướng nói:
- Cho ngươi cơ hội sau cùng, nói, đồng đảng ở đâu? Ngươi lên Thiên Đình với kế hoạch gì.
- Ta... Ta thật sự không làm gì cả...
Lời còn chưa dứt. Thiên tướng đã quất liền ba roi lên người Bạch Tố.