Trong nhà giam đen nhánh, lửa trên hóa bồn cháy lên xì xèo.
Dưới sự đái lĩnh của thiên tướng, Ngao Liệt từ từ đi tới, thẳng đến tới ngoài hình phòng mới dừng lại bước chân.
Tâm tạng hắn lộp bộp một tiếng, cảm giác như sắp ngạt thở, tay đặt trên chuôi kiếm không khỏi siết chặt.
Cách qua song sắt, hắn trông thấy Bạch Tố đầu cúi thấp, nhè nhẹ ho khan, một tia máu tươi tràn ra từ trên khóe môi. Có vẻ sớm đã thoi thóp một hơi.
Một thân váy dài cũng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, đếm không xuể có bao nhiều vết thương.
Long Tam thái tử đừng nên động thủ thì hơn, mạt tướng tin tưởng, cho dù động thủ ở đây, ngay lúc ưu hoạn trùng trùng, bệ hạ tuyệt sẽ không đại khai sát giới, ngược lại, nếu chúng ta nhẹ tay với thái tử ngài khả năng còn bị trách phạt. Thêm nữa, cho nàng gánh thêm tội danh vượt ngục liệu có được không?
Thiên tướng kia cẩn thận quan sát Ngao Liệt, cánh tay cũng đã đặt lên chuôi kiếm, mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt xuống trên thái dương.
Thẳng đến lúc chứng kiến Ngao Liệt buông ra chuôi kiếm. Hắn mới thở phào một hơi.
Các ngươi... Cự nhiên dụng hình với nàng?
Thiên tướng kia co tay lại nói:
Đúng, bởi vì nàng không chịu nói thật. Mạt tướng đã nhẹ tay hết mức rồi.
Nói rồi thiên tướng khe khẽ chỉ tới phòng tra tấn bên kia, trong đó có ba con yêu quái nằm xiên xiên xẹo xẹo, tay chân đều đã không còn nguyên vẹn, càng đừng nhắc tới mặt mũi.
Hô hấp Ngao Liệt dần dần nặng thêm. Hắn thấp giọng nói: Giờ ta muốn chuộc nàng về. Trọng phạm Thiên Đình há có thể tùy tiện chuộc về?
Ngao Liệt chậm rãi nghiêng đầu sang, hai mắt trợn tròn nhìn đăm đăm thiên tướng kia, nói:
Đừng tưởng bản thái tử không biết mấy trò của Thiên Đình các ngươi, nói đi, cần bao nhiêu kim tinh. Bức gấp, bản thái tử tìm người khác, vẫn có thể cứu ra được nàng. Chẳng qua, đến lúc đó người đừng
hòng được đến một xu. Thậm chí còn có thể bị trị tội, chết không có chỗ chôn!
Nghe được lời này. Thiên tướng hừ một tiếng, bật cười:
Long Tam thái tử nói đùa. Nay nhất thời kia nhất thời. Thượng đầu giao phó nhiệm vụ, nếu mạt tướng không cách nào hoàn thành, khi đó mới thật là chết không có chỗ chôn.
Hơi dừng một chút, thiên tướng nói tiếp:
Chẳng qua, kể ra bây giờ người có thể cứu nàng cũng chỉ có mình Long Tam thái tử. Kỳ thực mọi người đều biết nàng là do Long Tam thái tử dẫn vào Nam Thiên môn, nếu đã thế, không bằng để Long
Tam thái tử thay nàng hồi đáp những vấn đề kia. Miễn phải dụng hình vô ích.
Vấn đề gì?
Kỳ thực nàng không hề trọng yếu, tu vị còn thấp, thực lực không đủ, bằng nàng mà muốn mở ra Nam Thiên môn, đó là tuyệt không khả năng. Điều khiến chúng ta hứng thú, là đồng đáng của nàng tại Thiên Đình, không biết Long Tam thái tử có thể cung cấp chất manh mối được không?
Hai hàng lông mày Ngao Liệt thoáng run rẩy. Thiên tướng ép thấp giọng, điềm nhiên như không nói:
Đặc biệt là chuyện, nàng thân làm một con yêu quái, vì sao có thể nắm trong tay tín vật của Long cung, đi trao đổi đan dược cùng đi tiên... Nếu điểm nghi vấn này có thể tra rõ. Chúng ta cũng không cần làm khó nàng, ngài nói xem có đúng vậy không? Long Tam thái tử.
Hà quang màu đỏ do Nam Thiên môn bắn ngược dần dần chuyển thành bảy màu, từng tràng tiếng nổ vang khủng bố khếch tán men theo mặt đất, định tại nhức óc, đủ để che đậy tất cả tiếng động còn lại. Tam giới đều vì đó mà run rẩy.
Tất cả sinh linh trên tứ đại bộ châu đều ngẩng đầu nhìn lên kỳ cảnh ấy. Ngay cả Hoa Quả Sơn đang trong trạng thái chiến tranh cũng không ngoại lệ.
Ánh sáng biến thành bảy màu, có phải thuyết minh thiên kiếp đã hàng lâm?
Đoản Chủy nhẹ giọng hỏi.
Có thể nói như vậy, chẳng qua, đó mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Lăng Vân tử ngưng thị nhìn ra chiến trường hỗn loạn nơi xa, nhẹ giọng nói.
Khi nào thì thiên kiếp sẽ kết thúc?
Kẻ xúc phát gánh được toàn bộ thiên kiếp, hoặc, kẻ xúc phát thân chết hồn diệt.
Cửu Đầu Trùng từ từ quay quay sang, hỏi:
Nói như vậy, chỉ cần thiên kiếp vẫn đang tiếp tục, chứng tỏ Đại Thánh gia còn sống?
Đúng!
Lăng Vân tử lặng lẽ gật đầu. Có nghe thấy không?
Cửu Đầu Trùng giơ nắm tay lên thét to:
Thiên kiếp vẫn đang tiếp tục, chứng tỏ Đại Thánh gia còn đang chiến đấu! Các ngươi hi vọng Đại Thánh gia trở về nhìn thấy Hoa Quả Sơn một mảnh khô cằn ư?
Không!!!!
Sau lưng, thậm chí vài ngàn yêu tướng chung quanh chiến hạm đồng loạt rút ra binh khí.
Một khắc sau, bọn họ dồn dập dùng bình nhận cắt lên tay, nhuộm máu binh khí bằng máu tươi của chính mình.
Lăng Vân tử tay giơ lên, từng điểm óng ánh phân tán ra không trung, nhập vào trong binh khí của bọn họ. Sau đó dưới sự đái lĩnh của Cửu Đầu Trùng, mấy ngàn yêu tướng đồng thời lao vút tới đám tăng lữ.
Kỳ thực, người Phật môn vốn cũng không mạnh như vậy.
Lăng Vân tử đứng sừng sững bên người Đoản Chủy, nhướng mày nói:
Chẳng qua Đại Thánh gia nhà các ngươi hủy đi Sinh Tử điện, điểm ấy mới chết. Sát khí ở cái thế giới này mất đi căn nguyên, tu giả Đạo gia dựa vào nhục thân, một khi bị thương hại trong chiến tranh thì sẽ chết, nhưng người Phật môn thì khác... Nhục thân chỉ là xác ngoài
của bọn họ, thứ bọn họ tu là hồn và linh, có thể hoàn toàn ném bỏ nhục thân mà tồn tại. Đối phó với loại người này, nói khó thì đúng là khó, mà nói dễ thì cũng rất dễ, chỉ cần để binh khí thương hại nhục thể, đồng thời thương hại luôn linh hồn là được.
Lúc này, tùy theo yêu tướng do Cửu Đầu Trùng đái lĩnh gia nhập chiến trường, chiến tuyến tấn tốc được ổn định, chuyển thành trạng thái giằng co.
Những tăng lữ kia không còn cách nào có thể điềm nhiên gánh đạo của yêu quân như trước.
Một tên tăng lữ khe khẽ đi tới bên người Chính Pháp Minh Như Lai, hai tay hợp mười nói:
Tôn giả, chúng ta có nên...
Không cần.
Chính Pháp Minh Như Lai từ từ ngẩng đầu nhìn về tây phương, nhẹ giọng nói:
Trận chiến này, muốn đổi lấy vạn năm bình an. Hẳn sẽ còn có người tới nhập trường, chờ một chút.