Nghĩ tới vậy mà hắn có thể giải quyết một tu sĩ Nguyên Anh, trong lòng Bộ Phàm khó tránh khỏi có chút kích động nhỏ.
Chuyện này có nghĩa là thực lực của hắn đã có thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh rồi đúng không?
"Không thể kiêu ngạo! Không thể kiêu ngạo!"
Bộ Phàm lắc đầu, kìm nén sự kiêu ngạo đột ngột dâng lên trong lòng.
"Bản thân tên Giải đạo nhân kia bị trọng thương, tu vi giảm lớn, thực lực đương nhiên không thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ chân chính, hơn nữa tên Giải đạo nhân kia bị người ta tập kích, ngay cả thân thể cũng không bảo vệ được chỉ có thể dùng Nguyên Anh chạy trốn, rõ ràng thực lực của Giải đạo nhân ở trong cảnh giới Nguyên Anh là kém nhất!"
Bộ Phàm càng ngày càng cảm thấy khả năng này khá lớn, nếu không thì không thể giải thích tại sao hai chiêu đã giải quyết được Giải đạo nhân.
Nếu như Giải đạo nhân biết ý nghĩ này của Bộ Phàm thì nhất định có thể hộc máu ba ngày, sở dĩ ngay cả nhục thân hắn cũng không bảo vệ nổi là bởi vì lúc ấy bị người quen tính toán, thân trúng kịch độc, không chỉ thực lực bị giảm lớn còn bị mấy tên tu sĩ vây công, có thể giữ được Nguyên Anh trốn đi đã coi như thực lực của hắn không tệ.
Nhưng hắn nghìn tính vạn tính cũng không tính được, một kẻ tu sĩ Trúc Cơ kỳ vậy mà lại có công pháp Phật môn cao thâm.
Phải biết từ trước đến nay công pháp của Phật môn khắc chế những kẻ tà tu như bọn hắn.
"Keng!"
Bỗng nhiên có tiếng kim loại rơi xuống.
Bộ Phàm sáng mắt lên.
Đây chẳng phải là đồ vật giống như lư hương trong tay Giải đạo nhân sao?
Đi lên trước, nhặt lư hương lên.
【 Tụ Hồn Đỉnh 】
【 Đẳng cấp: Pháp bảo cực phẩm 】
【 Tác dụng: có thể thu thập hồn phách, luyện chế khôi lỗi, cũng có thể dùng để phòng ngự, chống cự công kích 】
Quả nhiên là đồ vật của tà tu.
Bộ Phàm lắc đầu, tác dụng của thứ này đối với hắn cũng không lớn, dù sao hắn không cần luyện chế khôi lỗi gì, chứ đừng nói là thu thập hồn phách của người khác.
Nhưng mà có còn hơn không.
Giữ lại nói không chừng sau này có lúc dùng đến.
...
Bởi vì trận đối chiến vừa rồi tạo ra động tĩnh quá lớn, khiến thôn dân Ca Lạp thôn đang ngủ say bị kinh động thức dậy, nhao nhao đi ra sân nhỏ xem thử có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sau khi bọn hắn khi ra ngoài, phát hiện bên ngoài chỉ là một mảnh yên tĩnh êm ả.
Ngày hôm sau chuyện này nhanh chóng trở thành đề tài nghị luận của các thôn dân, có người nói chấn động tối hôm qua là do thời tiết, có người nói là có bảo vật xuất thế, cũng có người nói là Tiên nhân đấu pháp, dù sao cái gì cũng nói cả.
Nhưng mà đây không phải là điều mà Bộ Phàm quan tâm.
Bây giờ hắn quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng Hắc thẩm.
Đối với việc Bộ Phàm đột nhiên đến thăm, trong lòng Hắc thúc cũng nghi hoặc, lại có chút khẩn trương: "Tiểu Phàm, ngươi nói thật với thúc, có phải là thân thể của thẩm ngươi có vấn đề gì hay không?"
Bộ Phàm cười nói: "Thúc, thúc nghĩ gì thế, thân thể của thẩm không có việc gì, hôm nay ta tới chỉ muốn xác nhận một chuyện? Nói không chừng là một tin tức tốt!"
Hắc thúc với Hắc thẩm nhìn nhau nhưng vẫn để Bộ Phàm bắt mạch.
Lần nữa kiểm tra đứa bé trong bụng Hắc thẩm, thấy linh hồn của thai nhi vẫn còn, hơn nữa bộ dáng cũng hơi tương tự với thai nhi, trong lòng Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra, cũng may Giải đạo nhân cũng không ra tay với linh hồn của đứa bé.
Nhưng mà có lẽ đứa nhỏ này có chỗ đặc biệt nào đó, nếu không thì tên Giải đạo nhân kia sẽ không cố gắng giữ lại linh hồn của một đứa bé.
Dù sao từ trước đến nay trong mắt rất nhiều tà tu thì mạng người đều không đáng tiền.
"Hắc thúc, vừa rồi ta xem thử cho Hắc thẩm, có lẽ khoảng hai ngày sau đứa bé sẽ sinh ra, thúc chú ý một chút!" Bộ Phàm cười nói.
"Cái gì? Tiểu Phàm, ngươi không có lừa thúc chứ!" Hắc thúc bị chấn kinh, giọng nói ra cũng hơi run lên.
"Ta nào dám lừa thúc, hai ngày này thúc chú ý thẩm hơn một chút!" Bộ Phàm dặn dò lần nữa.
"Nhất định nhất định!"
Đối với lời nói của Bộ Phàm, Hắc thúc luôn nói gì nghe nấy.
Dù sao nếu không phải lúc trước Bộ Phàm cho hắn túi thuốc, chỉ sợ bây giờ hắn không có đứa con thuộc về mình.
Hắc thẩm ở một bên cũng vui vẻ cảm ơn Bộ Phàm, còn nói chờ đứa bé đầy tháng bảo hắn nhất định phải tới ăn tiệc.
Bộ Phàm biết rõ tâm tình của hai vợ chồng Hắc thúc, đôi này thẳng đến hơn 30 tuổi mới có một đứa con, đổi lại là những người khác chỉ sợ tâm tình cũng sẽ như bọn họ.
Sau đó nói thêm một chút những việc cần chú ý, liền rời khỏi.
Quả nhiên ngày hôm sau đã nghe thấy tin vui từ nhà Hắc thúc.
Gần đến buổi trưa, Hắc thúc đã đưa tới một rổ trúc trứng gà màu đỏ, miệng không ngừng nói lời cảm kích.
Đợi Hắc thúc đi xa.
【 Hoàn thành Vấn đề của nhà Hắc thúc】
【 Nhiệm vụ ban thưởng: 5000 điểm kinh nghiệm, một quả Tiên trứng 】
【 Tiên trứng: Cần nhỏ máu nhận chủ 】
【 Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp 】
【 Tạo Hóa Phần Thiên Quyết thăng cấp 】
【 Tiểu Tu La Độn Pháp thăng cấp 】
...
Đối với một loạt tiếng nhắc nhở thăng cấp, Bộ Phàm thờ ơ, bây giờ thứ khiến hắn tò mò nhất chính là quả Tiên trứng kia.
Lấy Tiên trứng từ trong thanh vật phẩm ra ngoài, chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, một quả trứng to gần bằng quả dưa hấu xuất hiện trong không trung, tay Bộ Phàm cầm trứng hơi chùng xuống.
"Khá nặng đấy!"
Bộ Phàm hít một hơi thật sâu: "Trứng to như vậy chỉ sợ không dễ nấu."
Lời này vừa ra miệng, Tiên trứng bỗng nhiên hơi lóe ra bạch quang, tựa như kháng nghị với đề nghị vừa rồi của hắn.
Bộ Phàm không khỏi hứng thú.
Hắn không thể ngờ quả Tiên trứng này còn nghe hiểu được hắn nói chuyện.
Nhưng nghĩ lại nói kiểu gì đây cũng là Tiên trứng, có thể nghe hiểu được tiếng người không kỳ lạ nhỉ?
"Ngươi có thể nghe hiểu được lời của ta?"
Tiên trứng bỗng nhiên không có bất kỳ phản ứng nào, dường như chính là một quả trứng bình thường hơi lớn.
"Ngươi nói ta nên mang ngươi hấp hay là kho tàu nhỉ?"
Bộ Phàm sờ cằm một cái, nhìn Tiên trứng trên tay, thế nhưng lần uy hiếp này của hắn cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Chắc vừa rồi chỉ là trùng hợp?
"Được rồi, cũng không biết quả Tiên trứng này có thể ấp ra tiên sủng gì?"
Lắc đầu, sau khi nhỏ máu tươi lên Tiên trứng, đặt ở một góc nào đó.